17
lúc về tới ký túc xá, bạn cùng phòng đều đã ngủ rồi.
sunoo bây giờ đang ở trong ký túc xá trainee mà công ty sắp xếp, tổng cộng ở bốn người, mỗi người một phòng riêng.
sunoo không bật đèn, khi đi thẳng đến cửa phòng mình, cửa phòng đối diện bỗng từ trong mở ra.
là haruto mặc áo ngủ, tóc tai lộn xộn, ngũ quan tuấn tú, giọng nói của cậu ta theo ánh đèn tản sang.
"hyung, sao hôm nay về muộn vậy?"
sunoo không để ý đến cậu ta, vặn tay nắm cửa phòng đi vào, buông đàn ghi-ta xuống, cởi quần áo đổi giày.
haruto đi theo lại đây, đứng ở ngưỡng cửa muốn nói lại thôi mà nhìn hắn, cuối cùng dường như hạ quyết tâm mở miệng bảo.
"hyung, hôm nay ở công ty em có nghe nói anh quản lí tìm anh gây chuyện. nghe nói cấp trên rất bất mãn với chuyện anh bỏ bê tập luyện, đi trễ về sớm, ra đường hát rong đấy."
cậu ta không tán đồng mà nhìn sunoo.
"hyung, sao một năm này anh lại thay đổi nhiều vậy? chẳng lẽ anh không muốn debut nữa sao?"
sunoo thay áo đen và dép lê, khăn lông vắt trên cổ, mềm mại mảnh khảnh.
hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái.
"em nói xong chưa? nói xong rồi thì đi ra ngoài."
haruto bị hắn làm nghẹn đến đỏ cả mặt.
cậu ta mấy lần lân la cũng không nhận được lời hay ý đẹp gì của sunoo, rốt cuộc vẫn còn trẻ, ánh mắt không giấu được chuyện gì, mặt thì ra vẻ buồn tủi ấm ức, ánh mắt lại tràn đầy ác ý.
sunoo mặt mày vô cảm, nghiêng người từ cửa đi ra ngoài, vào phòng tắm tắm rửa.
haruto hít vào hai hơi, hướng về phía bóng hắn kêu lên.
"sunoo, anh bất mãn với công ty cũng đừng đổ lên đầu thằng em này chứ? em xem anh là anh trai em, còn anh coi em là cái gì!"
đáp lại cậu ta là tiếng sập cửa phòng tắm.
ngay sau đó tiếng nước ào ào, người bên trong tựa hồ hoàn toàn không để lời nói của cậu ta vào lòng, mặc cho cậu ta nói gì làm gì cũng không đổi được một ánh mắt của đối phương.
haruto hồi tưởng một năm trước, bọn họ lúc ấy vừa mới tới công ty.
cậu ta và sunoo cùng là trainee, được phân vào ở chung một ký túc xá. sunoo lớn hơn cậu ta một tuổi, cậu ta ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng hyung, sunoo liền thật sự chăm sóc cậu ta như em trai.
cái gì cũng nhường nhịn cậu ta, cái gì cũng nghĩ đến cậu ta.
giúp cậu ta sửa đúng phát âm, tập nhảy cùng với hắn, hắn không phiền gì sửa động tác dạy dỗ cậu ta.
công ty có người mắng hắn là thằng ẻo lả, haruto liền tung quyền đánh nhau vì hắn.
cậu ta thật sự coi sunoo là anh trai mình, cảm kích hắn.
chẳng biết đã bắt đầu biến chất từ khi nào?
là khi thầy dạy nhảy không thèm che giấu mà khích lệ sunoo nhưng lại mắng cậu ta chân tay vụng về.
là lúc thầy luyện thanh tán thưởng sunoo có thiên phú rồi lại nhìn cậu ta lắc đầu.
là khi sunoo chỉ dùng một tháng là có thể đàn dương cầm thành thục, mà cậu ta vẫn còn gập ghềnh.
cậu ta biết chính mình không nên ghen ghét.
nhưng cậu ta không không chế được, những cảm xúc oán hận, đố kị, ghen tức như một cái lưới mỏng, từng vòng từng vòng cuốn lấy trái tim cậu ta, thít chặt ra máu.
nhưng cậu ta che giấu rất khá.
vừa ghen ghét trong lòng, vừa hưởng thụ sự săn sóc của sunoo.
mãi đến...
mãi đến khi sunoo vì phát sốt mà không đi luyện tập, tỉnh dậy sau một giấc, ánh mắt đã khác hẳn.
hắn tựa như biến thành một người khác, lạnh nhạt, luôn làm theo ý mình, cả người đều mọc đầy gai, bén nhọn đến mức không ai dám lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro