15
sunoo không ngẩng đầu, chỉ là bàn tay đè dây đàn, dừng bài hát đang hát dở.
gã còn đang tìm trong trí nhớ xem trong ekip của sunoo có cái người không có ý tốt này không, lão đã chạy tới trước mặt, chỉ vào chóp mũi sunoo mà mắng.
"công ty nghiêm lệnh quy định không được ra đường bán nghệ, mày nghe tai này lọt sang tai kia à? suốt ngày không thèm luyện tập tử tế, mày tưởng công ty là do mày mở à? mày không cố gắng thì cút đi cho sớm, đừng gây phiền phức cho tao nữa!"
lão hung hăng đá lật hộp đàn đựng tiền lẻ, khiến người qua đường cũng tò mò nhìn sang.
"mày bị tiền làm cho mờ mắt rồi à? mày kiếm được bao nhiêu tiền? thời gian mày bỏ bê luyện tập có biết tổn thất bao nhiêu cho công ty không hả!"
hộp đàn ghi-ta vốn dĩ đã nhẹ, bị lão đá lăn đi, gió thổi qua, số tiền lẻ bay lả tả.
riki suýt thì tức điên lên, không rảnh lo mắng chửi người, vội vàng chạy tới nhặt tiền.
đây chính là tiền hắn đứng gió nằm sương cả đêm để kiếm.
vẻ mặt vốn vô cảm của sunoo sửng sốt một chút, nhìn dáng hình ngồi xổm trên mặt đất vội vội vàng vàng kia, đặt đàn ghi-ta xuống đất, làm lơ tên mập còn đang tức giận mắng chửi kia, đi qua.
hắn cúi người nhặt hết chỗ tiền lẻ còn lại lên, riki đang nhặt tiền rơi ngẩng đầu, nghe thấy hắn thấp giọng nói.
"cảm ơn."
hốc mắt gã đã hơi đỏ lên, không biết là là do đông lạnh hay tại tức giận, đột nhiên đứng vùng lên, nhét hết tiền lẻ đã nhặt vào trong tay hắn, xoay người hùng hổ vọt tới cạnh gã mập còn đang tức tối.
há mồm liền mắng.
"ông bị làm sao đấy? nói chuyện thì dùng lời mà nói, ông động tay động chân làm gì!"
tên mập sửng sốt nhìn cậu trai nhỏ không biết từ đâu chạy ra, không khách khí nói.
"tao dạy dỗ nhân viên công ty tao, liên quan gì đến mày? mau tránh ra cho tao!"
"nếu tôi không tránh thì ông định đánh tôi à? bán nghệ thì làm sao? bán nghệ cũng là kiếm tiền bằng năng lực của chính mình! tôi thấy tuổi ông cũng không nhỏ đâu, hóa ra chỉ được cái to đầu mà không được dạy dỗ từ nhỏ à?"
tên mập bị thằng nhóc miệng lưỡi sắc bén này mắng đến nói không ra lời, theo bản năng duỗi tay đẩy gã.
tay còn chưa đụng tới, cổ tay đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy, bẻ vọt lên một cái. tên mập lập tức đau đến xuýt xoa, giận tím mặt.
"mày buông tay ra cho bố mày!"
"ơi, ông đâu phải bố tôi?"
lần này cũng không khách khí, bởi vì dùng sức, các đốt ngón tay đều trắng bệch, có thể thấy trên mu bàn tay đã nổi gân xanh.
ánh mắt gã bén nhọn, đồng tử đen láy tựa như phóng ra dao, tên mập dường như bị ánh mắt của gã dọa, nhất thời im tiếng.
nhưng ánh mắt kia rút đi rất mau, sát khí biến mất, khôi phục, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
gã buông tay ra, kéo sunoo ra phía sau mình.
động tĩnh bên này rất nhanh kéo một đám người tới vây xem, sôi nổi đứng lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
tên mập phỏng chừng không đánh lại thằng nhóc này, cũng có thể là bị ánh mắt vừa rồi của gã dọa sợ, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng không nói không rằng, hung hăng trừng mắt nhìn sunoo một cái, chật vật xoay người vội vàng bỏ đi.
sunoo thu hồi tầm mắt, rũ mi nhìn riki còn đang nhìn tên mập đi xa kia, xoay người trở về nhặt cây đàn ghi-ta nằm trên mặt đất kia bỏ vào hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro