09
sau khi đi qua mấy ngày tẻ nhạt.
riki thấy rầu cả đời, vì sao công ty chủ quản của sunoo kí hợp đồng không phải ở thành phố seoul cơ chứ.
thành phố kia xa quá, vé máy bay đắt quá.
nhưng gã đã chờ không nổi nữa.
cảm giác này giống như đã mất rồi còn tìm lại được, mừng rỡ như điên, nhung nhớ lại giày vò.
đến nơi thì đã gần chạng vạng. vào mùa này nhiệt độ không khí ở thành phố đã rất thấp, riki dựng cổ áo khoác, lưng đeo cặp sách mà run bần bật, dừng bước dưới chân toà nhà tập huấn.
sunoo nhà gã lúc còn là trainee cực kì nỗ lực, tập nhảy đến mức toàn thân thương tích, thường xuyên không rảnh lo ăn cơm, mỗi ngày huấn luyện đều đến sớm nhất và về muộn nhất, trong bộ phim tài liệu kia đồng đội cũng bảo lúc ấy chìa khoá phòng tập đều là do sunoo cầm.
một người nỗ lực như thế, rõ ràng là người có thực lực mạnh nhất trong group, cuối cùng lại trở thành người có độ hot kém nhất.
khi đó hắn trả giá bao nhiêu, nhất định không nghĩ tới tương lai sẽ có kết cục như vậy.
gã đứng dưới lầu ngửa lên nhìn toà nhà cao tầng u ám, nhìn một lúc lại buồn phát khóc.
một trận gió lạnh thổi qua, khiến những giọt lệ trên mặt gã đông cứng lại.
gã lấy di động ra nhìn nhìn, lúc này sunoo hẳn còn đang ở trong phòng tập. gã cứ ở đây chờ mấy tiếng, đợi lúc trời tối hẳn là có thể chờ đến khi hắn đi ra ngoài.
gã nhìn khắp nơi, đi đến ngồi cạnh bức tượng đá bên cạnh cửa chính, lấy bài giáo viên giao ra, vừa làm bài tập vừa chờ.
mấy tiếng sau, trời đã có dấu hiệu chuyển tối, người ra người vào không ít, gã thậm chí còn nhìn thấy mấy thành viên seekers sau này, nhưng trước sau vẫn không thấy sunoo.
bảo an tới khóa cửa, nhìn gã hỏi.
"cậu bé, cháu ngồi đây làm gì?"
riki đấm đấm đôi chân tê dại.
"dạ chú, con đang đợi người."
"trời tối rồi, cháu mau về đi."
"chỗ này không còn ai nữa ạ?"
"hết người rồi, tan lâu rồi mà."
gã gật đầu tiếc nuối đeo cặp sách lên, khập khiễng đi về phía khách sạn gần đó. đi được nửa đường, chung quy vẫn chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu đi về phía kí túc xá của trainee.
ký túc xá ở mặt sau của toà trụ sở công ty, cách nhau khoảng một dãy phố.
nơi này không thể tùy tiện vào, gã chỉ có thể dừng chân dưới cây đèn đường ngoài cửa lớn. nhưng vừa mới ngồi xuống, cổng lớn tối tăm có một người đi ra.
hắn mặc một chiếc áo hoodie liền mũ, quần thể thao, dáng người cao cao gầy gầy, lưng đeo đàn ghi-ta, đôi tay đút túi quần, hơi rũ đầu, tóc mái rủ xuống mi mắt, sống mũi đổ thành một cái bóng trên gương mặt.
riki vừa mới ngồi xuống, căn bản chưa phản ứng kịp đã thấy người mình thương nhớ ngày đêm canh cánh trong lòng đeo vẻ mặt hờ hững bước qua ngay bên cạnh mình.
trong gió lạnh có mùi thuốc lá nhàn nhạt xuyên qua chóp mũi gã, gợn lên thoáng chốc rồi tản đi.
gã nín thở, giọng nói nghẹn nơi cổ họng, giống như mình bị trúng phép định thân, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng dáng càng lúc càng đi xa kia.
trong đầu núi đổ đất gãy, sụp nghiêng đổ ngả, rồi sau đó ầm ầm một tiếng, nổ thành một khoảng trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro