Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

07

xa cách nhiều năm, thành phố nhỏ vẫn mang diện mạo như cũ.

thân thích đều rồng rắn kéo đến rồi, ba gã gần nhất, không ít họ hàng vây lại hỏi han ân cần, nếu không phải sau lại phát sinh những chuyện kia, hai cha con cũng không biết tình thân có thể lạnh nhạt tới trình độ nào.

dựa theo ký ức của gã, jungwon lúc này chắc chắn có về thăm quê, thế mà đi một vòng cũng không tìm thấy người.

chạy tới chạy lui, không tìm được anh ta, nhưng gã lại gặp được một người con trai ăn chơi phá nhà.

con trai út - choi minjun của nhà họ choi.

cậu ta học đại học ở thành phố daegu, sống trong một khu nhà đắt tiền.

giờ phút này cậu ta kẹp một điếu thuốc, dựa vào đống cỏ khô, đứng giữa đám thân thích nhà quê, cả người đều toát lên sự ưu việt.

mấy đứa em trai họ em gái họ nghe cậu ta bốc phét thành phố daegu phồn hoa thế nào, vẻ mặt hâm mộ.

gã quay đầu muốn đi, em gái họ nhìn thấy gã, vui vẻ kêu lên.

"anh riki, anh về tới rồi!"

cha mẹ có lỗi không thể đổ lên đám trẻ con, gã tuy rằng chán ghét thân thích nhưng đối với đám con nít này thì không có ác ý gì, xoay người cười.

gã liếc mắt nhìn minjun, lấy từ trong túi ra mấy miếng chocolate ba gã tối hôm qua mang về, vẫy tay với em gái họ em trai họ.

"lại đây, anh có mang chocolate cho mấy đứa nè."

mấy đứa trẻ con đều vui vẻ chạy tới, minjun mỉm cười.

"riki, nghe ba anh nói em thi đậu trường cấp ba trọng điểm à? giỏi lắm, học hành cho tốt, tranh thủ thi rồi đến thành phố daegu, đến lúc đó anh che chở em."

gã mí mắt cũng chẳng thèm nâng, hỏi em gái họ.

"ăn ngon không?"

cậu ta có chút cạn lời, không nói chuyện với gã nữa, quay đầu nói chuyện phiếm với mấy người họ hàng cùng tuổi.

một người trong đó nói.

"con trai bác lee về rồi đấy, đã gặp chưa? nghe nói nó lớn lên ở nước ngoài, tiền thuốc men của bà lee đều là nó trả, thực sự có tiền."

nói đến jungwon, mọi người đều dùng giọng hâm mộ mà bàn luận.

rốt cuộc với những người sinh ra lớn lên ở trấn nhỏ như bọn họ mà nói, ra nước ngoài sinh sống cũng là chuyện không tưởng.

minjun nhả một vòng khói, cười lạnh một tiếng.

"hắn ta có bản lĩnh kiếm tiền gì chứ, còn không phải là nhờ hắn được nhận nuôi bởi nhà họ lee à."

một kẻ khác nói.

"jungwon cũng có việc làm nhỉ, không biết đi làm ở đâu, đãi ngộ thế nào."

cậu ta không thích bọn họ dùng giọng điệu sùng bái như thế để nói về jungwon, ném tàn thuốc đi.

"hắn ta học chuyên ngành truyền thông thì có thể tìm được việc cái cóc gì chứ?"

đám chung quanh đều im bật.

riki phát xong chocolate, vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói.

"anh họ minjun, đừng cà khịa jungwon hyung nữa, lại nói tới anh đấy, anh học chuyên ngành gì?"

cậu sửng sốt, theo bản năng nói.

"anh học tài chính."

gã vẻ mặt kinh ngạc, giọng điệu cũng nâng lên mấy tông.

"tài chính cơ à? em còn tưởng rằng hyung học chuyên ngành ba hoa chợ búa đấy."

gã cảm thán mà nhìn cậu ta.

"em còn nghĩ hyung học giỏi quá cơ, giống hệt mấy thím quét sân dọn vệ sinh trong khu nhà em luôn đấy."

minjun lúc này mới phản ứng lại là thằng nhóc này đang châm chọc cậu.

"mày-!"

riki cười rạng rỡ ngắt lời cậu ta.

"hóa ra là tự học thành tài à."

minjun tức giận đến bốc khói, bị đám họ hàng xung quanh chê cười, cũng mặc kệ chuyện công việc của cha cậu, tiến lên định dạy cho thằng nhóc thúi miệng lưỡi sắc bén này một bài học.

em gái họ phía sau đang ăn chocolate đột nhiên chỉ vào phía sau cậu thét chói tai.

"cháy rồi!"

mọi người đều đang chú ý vào hai kẻ đang cãi nhau, nào để ý tới đống cỏ khô đằng sau. lúc này quay đầu nhìn lại mới phát hiện đã bốc lên một đám cháy.

đống cỏ khô này là người thu bắp trấn trên phơi khô rơm rồi lấp lên lỗ châu mai, vừa khô lại dễ cháy, trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, khói đặc cuồn cuộn.

một đám người kinh hoảng ngơ ra, minjun lại chạy trốn nhanh nhất, nhanh như chớp trốn vào phòng sau.

gã nhớ lại vừa nãy cậu ta tùy tay ném cái tàn thuốc kia, quả thực sắp tức chết rồi.

đây là sân sau, người lớn đều đang bận rộn ở đằng trước, gã giữ chặt hai cô em gái họ đang hoảng loạn.

"mau đi tìm ba mẹ các em, bảo là tàn thuốc bị anh họ minjun vứt bừa đã đốt cháy đống cỏ khô."

dứt lời, tầm mắt đảo qua chung quanh, nhìn thấy trên bờ tường có một cuộn ống nước dính đầy bùn đất, hẳn là ngày thường dùng để tưới nước đồng ruộng, bèn vội chạy tới.

cũng may ở sân sau là nơi giặt quần áo, gã lấy ống nước mềm cắm vào vòi nước, vừa mới vặn mở chốt chuẩn bị cầm đầu ống kia đi, đằng sau đã có người cúi người cầm lấy ống nước mà chạy.

đống cỏ khô bốn phía không có gì để thiêu, cháy nhanh mà tắt cũng nhanh, chờ đến khi người lớn nghe nói cháy cuống quít ôm chậu nước thùng nước chạy tới thì lửa đã tắt.

mọi người nhất thời đều đần mặt ra.

ba mẹ gã phản ứng mau lẹ, ném hết chậu đi, chạy nhanh qua ôm riki.

"có bị lửa bén vào không?"

"bị bỏng chỗ nào không?"

gã cười lắc đầu, phủi phủi nước trên tay, dùng giọng tức giận mà tất cả mọi người đều nghe được.

"chạy thì ai dập tắt lửa chứ, nếu không phải có anh họ jungwon ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!"

hai đứa em gái họ bị gã sai đi tìm người đã khóc lóc lan khắp nơi là tàn thuốc bị anh họ minjun vứt bừa đã đốt cháy đống cỏ khô nên mọi người đều đã biết.

một đám họ hàng chỉ đông ngó tây, nghị luận sôi nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro