Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

“riki? riki! thằng này dậy mau! trời đất ơi, mày chảy nước miếng vào poster của tao rồi! a a a hyunsuk hyung của tao! bị nước dãi của mày chảy ướt hết rồi đây này!"

có tiếng ong ong vang lên bên tai, gã cảm thấy đầu vừa đau vừa nặng, một bàn tay mum múp thịt vỗ lên mặt.

"dậy cho tao! poster này còn mới tinh đó! mày có biết tao xếp hàng bao lâu mới mua được không hả!"

cái giọng nói ồn ào bên tai này sao lại nghe giống junghwan ngồi chung bàn với gã hồi cấp hai thế nhỉ?

riki chật vật mở mắt ra.

trong nháy mắt, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính phòng học chiếu vào mắt gã.

bạn bè mặc đồng phục đang chơi đuổi bắt, bàn học lộn xộn chất đầy sách vở, lối đi nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, tất cả những thứ này vừa xa lạ lại quen thuộc, đều thuộc về ký ức của rất nhiều năm trước.

riki dùng sức nhắm mở mắt, không thể tin nổi nhìn tay mình, nhéo eo mình.

junghwan bên cạnh còn đang đau lòng cho poster mà cậu bé xếp hàng mấy tiếng mới mua được, lấy khăn giấy thơm ra thật cẩn thận dấp vào vệt nước, sau đó mới ghét bỏ liếc mắt nhìn sang.

riki vẫn còn đang ngây ra, vệt nước còn đọng nơi khóe mắt.

"không phải nước miếng à? không đúng, mày sao thế, sao ngủ một giấc lại khóc thế?"

"junghwan...?"

hai người tốt nghiệp cấp hai xong thì không liên hệ nữa, đã rất nhiều năm không gọi cái tên này, gã không biết chính mình có nhớ lầm không.

"so junghwan?"

junghwan nghi hoặc thò tay sang, chọc chọc mặt gã.

"làm sao vậy? sao lại ngây ra thế?"

tiếng chuông vào học chợt vang lên bên tai.

junghwan mau chóng xếp poster vào bàn học, lấy ra những quyển sách giáo khoa cần dùng. riki thấy trên bìa sách.

lớp 9?

sáu năm trước?

là mơ ư?

thầy park jongseong dạy anh văn cấp hai dẫm lên tiếng chuông đi vào phòng học, thầy giáo vẫn là dáng vẻ lúc xưa, mái tóc hợp mốt thời bấy giờ, giọng nói nhỏ nhưng dịu dàng và nghiêm khắc.

"ngồi hết vào bàn đi, ngày nào cũng thế, đầu óc chả để ý vào việc học gì cả!"

"tụi em có mà thầy!"

"park jeongwoo, tôi nói em đó, lại còn cãi à! bỏ chân xuống cho tôi, em ở lớp học hay ở quán! có cần tôi pha cho em ly trà không?!"

cả lớp cười vang.

jongseong cầm giáo án vỗ bôm bốp lên bàn, bình tĩnh mà dùng phấn không bụi viết lên bảng.

"ngồi nghiêm đi, chúng ta bắt đầu vào bài học, lật sách đến trang 35."

bốn phía vang lên tiếng lật sách loẹt xoẹt.

junghwan giở xong sách, thấy riki còn thất thần, dùng bút chọc chọc cánh tay gã, hạ giọng.

"đần mặt ra làm gì thế? mau mở sách ra đi!"

gã rốt cuộc tỉnh ra khỏi mộng mị.

ngón tay có chút cứng đờ mở sách ra, nhìn chằm chằm những chữ đã quên nhiều năm trên sách, tim đập mỗi lúc một nhanh.

không phải là mơ, đây là thật.

gã trở về sáu năm trước.

lúc ba còn chưa bị tê liệt, nhà còn chưa phá sản.

lúc sunoo vẫn còn sống.

những người gã yêu thương đều còn sống.

hết thảy đều còn kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro