Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

riki mơ một giấc mơ.

mơ thấy rất nhiều năm trước, lúc ba còn chưa phá sản hay bị trúng gió bại não. gã có một cuộc sống giàu sang người người ghen tị, có thể không hề băn khoăn mà theo đuổi ước mơ của riêng mình.

mơ thấy căn phòng của gã, những bộ quần áo tinh xảo mẹ gã tự tay may, và cả những giải thưởng dành cho gã để trên bàn sách.

mơ thấy lúc lớp 12 gã nhận được offer vào học tại học viện gã luôn mong muốn, ngay lúc gã phấn khởi chuẩn bị ra nước ngoài nhập học thì ba gã đầu tư thất bại, thua lỗ cũng phải hơn trăm triệu, cuối cùng không đào đâu ra tiền trả nợ.

mà những kẻ thân thích vẫn luôn cười cợt lấy lòng lúc này đều đóng cửa không thấy đâu, bao gồm cả vị bác nhà họ lee đã dụ ba gã đầu tư tiền.

ba gã bán hết của cải, công ty, lấy tiền mặt trả nợ, mà chính gã cũng từ bỏ việc xuất ngoại rồi tham gia thi đại học bình thường.

nhưng ba phá sản một đêm tóc bạc trắng, lại đột nhiên não trúng gió nằm tê liệt trên giường.

năm đó, riki chỉ vừa mới mười bảy tuổi.

gã không thể không đứng lên gánh mọi việc gia đình trên vai.

gã nhìn vũng lầy gian nan trước mặt, trong khi bạn bè đồng trang lứa chỉ đang lo đến chuyện ăn uống yêu đương, thứ gã đối mặt lại là chủ nợ đòi nợ và ngân hàng cho vay, cùng với phí chữa bệnh đắt đỏ của ba.

vừa đi học vừa làm công, mỗi ngày đến thở dốc thôi còn thấy mệt.

gã nhớ mùa đông năm nhất đại học, vì gã được giao bài tập nên về nhà muộn mất một tiếng, người cha bại liệt trên giường của gã muốn uống nước.

lúc ông giãy giụa lấy ly nước thì bất cẩn đánh đổ phích nước sôi.

chờ đến khi gã về đến nhà, ba đã đau đến xỉu đi, gọi cấp cứu đến bệnh viện, bác sĩ nói với gã là bị bỏng rất nghiêm trọng.

gã nhớ rõ, tối hôm đó trời đổ tuyết.

gã ngồi xổm trên hành lang bệnh viện, cầm một chồng hoá đơn tiền nằm viện, tiền thuốc thang, bụm mặt khóc không thành tiếng.

gã không thể kiên trì được nữa.

gã thấy mệt mỏi quá, quá mệt mỏi rồi.

gã cầm theo con dao gọt trái cây của giường kế bên, tính toán tìm một nơi không người lai vãng mà tự kết liễu mạng mình.

đêm đó trời đổ tuyết to, cực kì lạnh, gã ngồi trên mặt đá lạnh băng ở sân thượng, vừa khóc vừa chĩa con dao nhỏ vào ngực mình.

phố đối diện có một tòa nhà cao tầng, trên toà nhà cao tầng có một màn hình led siêu lớn.

lúc ánh sáng loé lên, mũi dao sắp đâm vào trái tim.

gã bỗng ngước lên nhìn vầng sáng trắng, thấy trên màn hình led là một thiếu niên.

hắn mặc áo sơ mi màu trắng, đang đàn dương cầm, mái tóc ngắn màu đỏ mềm mại, giống như một chàng hoàng tử vừa kiêu ngạo lại dịu dàng mỉm cười nhìn gã.

nụ cười đẹp đẽ ấy như thể ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn đêm lạnh lẽo u ám, sưởi ấm đáy lòng tê buốt của gã.

con người quả thật là sinh vật kì diệu.

tự dưng mất đi dũng khí tự sát, gã tựa như bị doạ, cuống quýt vứt con dao trong tay đi, ngửa đầu ngơ ngác nhìn chàng trai đang đánh đàn kia.

người đánh đàn trong đoạn clip kia tên là sunoo, là một idol vừa debut, là một thiếu niên ấm áp thích cười.

những ngày tháng không ngừng xuống dốc đó, hắn chính là toàn bộ ánh sáng của cuộc đời gã.

mỗi lần gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần nghĩ đến hắn là đều chịu đựng được.

nương vào tia sáng ấy, gã đi qua những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời.

tuy rằng hiện giờ vẫn chưa trả hết nợ, ba vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng tất cả vẫn còn thay đổi được, tất cả đều tràn ngập hy vọng.

chính vì thích sunoo, cuộc đời xám xịt của riki lại như cầu vồng mới nhú lên.

gã hi vọng có một ngày, gã có thể tự chính mình đứng trước mặt sunoo, kiêu ngạo nói với hắn.

"hyung ơi, em muốn nói với anh, cảm ơn anh đã xuất hiện, cảm ơn anh đã đánh đàn cho em nghe, cảm ơn anh đã giúp em không từ bỏ chính mình, cảm ơn anh đã khiến em trở thành con người của hiện tại."

nhưng hoá ra, chàng trai cho gã nhiều hy vọng như vậy đã sớm bước nửa chân vào vực sâu của cái chết.

nực cười biết bao.

mỗi ngày gã đều kêu gào phải bảo vệ anh nhà, thế mà hắn bị bệnh trầm cảm cũng không biết.

sự đau khổ giấu trong nụ cười tươi tắn của hắn cũng không nhìn ra.

ích kỷ như thế thì khác gì ngày xưa đâu, nhận lấy năng lượng từ nụ cười của hắn, ủng hộ biểu hiện giả dối hư ảo kia.

càng buồn cười hơn là, sau khi xé rách lớp biểu hiện giả dối này, ngoài việc khóc lóc khổ sở, gã chẳng làm được gì cho hắn.

gã sẽ không còn được gặp lại sunoo.

chàng thiếu niên gã đã dùng hết sinh mệnh cuộc đời để yêu thương ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro