01
sau khi sunoo mất, có một khoảng thời gian rất dài riki đều mơ thấy cùng một giấc mơ.
trong mơ, thiếu niên ngồi trong căn phòng đóng kín cửa, đọc một quyển sách. một chậu than hừng hực cháy không tiếng động nằm kế chân hắn, cắn nuốt chút dưỡng khí cuối cùng.
gã thì đứng ở ngoài cửa, liều mạng đấm vào cánh cửa vô hình kia.
nhưng gã chẳng thể làm được gì.
sunoo ngẩng đầu nhìn sang, cười với gã một chút, sau đó ném cuốn sách vào chậu than, ngọn lửa liếm vào sách, cháy đượm lên.
gã trơ mắt nhìn hắn bị cắn nuốt, sau đó gào khóc mà tỉnh dậy, toàn thân đau đến run rẩy.
sunoo đã ra đi được nửa năm rồi.
thời gian nửa năm trong giới giải trí tin tức ùn ùn không dứt, cái tên sunoo này đã hiếm khi bị đề cập tới.
chẳng bù cho lúc hắn mới vừa qua đời, tin tức về hắn chiếm trọn trang nhất các tài khoản lớn suốt một thời gian, như thể toàn thế giới đều thấy bất công thay cho hắn.
khi đó, taki và jake biết gã thích sunoo đều tới an ủi.
bọn họ nhắc lại tất cả những điều hắn gặp phải, không chỉ thương cảm cho hắn, mà còn thương cảm cho fans của hắn.
cuối cùng, bảo với gã, nghĩ cho thoáng vào, rốt cuộc thì đấy cũng chỉ là một thần tượng vốn dĩ không có duyên với mình, chỉ dựa tiền của fans để sống mà thôi.
riki xưa giờ toàn giương nanh múa vuốt gây lộn vì sunoo, nay lại chẳng phản bác chút nào.
con người luôn rất mau quên, những người từng lên án kịch liệt vì sunoo dưới mấy tài khoản tai to mặt lớn nay đã mai danh ẩn tích, mà fans của hắn cũng đều có idol mới rồi.
dần dần, riki cũng không nhắc tới hắn nữa, tựa như chính gã cũng chưa từng dùng hết toàn lực để yêu một thiếu niên vậy.
chỉ là có đôi khi, gã bỗng dưng ngây người, đến khi phản ứng lại thì mặt đã đầy nước mắt.
gã không biết tại sao bản thân mình khóc, chỉ là cảm thấy trái tim trống rỗng mà đau xót, giống bị con dao nhỏ xẻo mất một miếng.
...
lúc chạng vạng trời đổ mưa lất phất, mẹ gã đang chăm sóc ba gọi điện hỏi thăm.
"con ơi, có về ăn cơm chiều không con? mẹ đang nấu canh gà cho ba con nè."
riki kéo vali xuống cầu thang.
"đêm nay con phải đi sắp xếp lịch trình của jake hyung, xa lắm nên con không về đâu ạ."
mẹ gã đồng ý, cúp điện thoại.
ba gã từ hai năm trước đột nhiên bị trúng gió ảnh hưởng đến não, vẫn luôn nằm liệt giường đó giờ.
mấy năm về trước đều là gã tự mình chăm sóc nhưng mấy năm nay sự nghiệp của gã khởi sắc, kiếm được chút tiền lời.
mưa không nặng hạt, gã kéo vali đứng bên lề đường gọi xe.
lúc chờ đèn giao thông từ đỏ chuyển sang xanh, một người phụ nữ ôm con lớn giọng nói chuyện điện thoại.
"kế hoạch tôi đã giao lên rồi, giờ mới sửa thì bao giờ mới kịp? bên kia phê duyệt xong hết rồi đấy!"
chị ta vừa ôm con vừa cầm ô, di động khó giữ được, bèn tiện tay thả bé gái đang ôm trong ngực xuống.
"nói thế với tôi cũng vô ích thôi! mau làm gì đi!"
bé gái tầm ba hoặc bốn tuổi, cầm trong tay một gấu bông. gấu trong tay bé lọt ra ngoài, lăn một vệt xuống đất ra giữa đường.
bé gái lảo đảo xiêu vẹo, một chiếc xe không xa nhấn còi inh ỏi. mẹ bé vẫn đang gọi điện thoại, riki hồi đáp xong tin nhắn ngẩng đầu thì nhìn thấy, đến khi gã nhận thức được thì cả người đã nhào lên.
gã chỉ nhớ được mình đẩy bé gái sang một bên, ngay sau đó phần eo đau nhói, lục phủ ngũ tạng như thể bị xô đi, một mùi tanh ngọt xông lên yết hầu, sau đó gã liền mất đi ý thức.
ai cũng bảo trước khi cɦết trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh người quan trọng nhất với mình. nhưng sinh tử như một cái chớp mắt, riki chả có thời gian nhìn lại đời mình, gã đau quá mà chết.
tiếng người gào chói tai, tiếng trẻ con khóc rưng rức, tiếng còi xe inh ỏi...
tất cả hoà quyện trong tiếng mưa rơi tầm tã buổi hoàng hôn hôm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro