Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42

jihye không ngừng dõi theo.

hắn ta liên tục thay em uống rượu, đương nhiên uống thay cũng có luật của uống thay, phải uống gấp đôi bình thường.

muốn làm anh hùng cũng có cái giá của nó.

nhận thấy sự yêu chiều, thâm tình trong ánh mắt sunoo dành cho người kia, jihye nắm chặt ly rượu trong tay, ngả người xuống bàn tiệc, trong lòng thật khó chịu.

"không ngờ hai người họ sẽ lấy nhau, chẳng phải trước đây đã chia tay rồi sao?"

"ai mà biết được, tốt nghiệp xong cũng đâu có liên lạc với họ.”

"đôi nổi tiếng nhất của lớp mình ngày trước đây mà, giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng ta cũng tới chúc mừng nữa kìa."

jihye yên lặng nghe.

hoá ra là mối tình đầu của hắn.

hoá ra là người yêu cũ trong miệng hắn nói ra.

cô ngẩng đầu lên nhìn về phía họ, vì sao lần trước nghe hắn nói lại cho rằng hắn không còn tình cảm với người ấy chứ?

khi hai người đi tới mời rượu, jihye nghe thấy mọi người nhất quyết bắt hai người họ phải uống phạt bởi vì quay lại với nhau mà im im không cho ai hay, rõ ràng không coi mọi người là bạn bè.

bọn họ nói rất nhiều thứ, ôn lại chuyện thời cấp ba, rồi trách sunoo giấu giếm tới tận lúc kết hôn.

sunoo không từ chối rượu của bất cứ ai, người kia cũng tỏ ra lo lắng cho hắn, nhất định không để hắn uống thay nữa.

jihye lục lọi trong ký ức của mình, chợt nhớ tới một chuyện cũ. lần đó cô và hắn đi công tác ở một thành phố ven biển.

dù nơi ở của họ cách biển khá xa nhưng trong lúc công việc ngập đầu, sunoo vẫn dành ra chút thời gian đi ngắm biển. jihye cảm thấy rất khó hiểu, vì sao một người trần ổn như hắn lại có lúc cố chấp hệt trẻ con đến thế.

cô vui vẻ hỏi hắn.

"vì sao nhất định muốn đi ngắm biển?"

ánh mắt hắn trở nên u ám.

"vì em ấy thích..."

"ai thích?"

nhưng hắn đã vội vàng nói tránh sang chuyện khác.

lúc này, jihye đột nhiên tỉnh ngộ, những điều rối ren khó hiểu trong lòng cô bây giờ đã được gỡ bỏ, lồng ngực lấp kín nỗi buồn dường như cũng được thông thoáng.

khi hai người tới mời rượu, jihye vô tư cười thật lớn, uống cạn ly rượu trong tay. xưa nay cô luôn là một người dứt khoát, vậy thì cũng nên dứt khoát rút lui thôi.

tiệc cưới kéo dài tới tối muộn, đám bạn học cũ bám lấy sunoo không tha. jihye vẫn ngồi chờ, cô hy vọng có được một đáp án.

nhưng đáp án thế nào cô cũng không rõ nữa.

sau khi tiễn bạn học ra về, hắn mới đi tới chỗ cô. hai người không hề hẹn trước, cũng không phải ăn ý, chỉ vì ánh mắt jihye nói rõ rằng, cô đang đợi hắn.

sunoo đưa cô ra ban công, sau đó hất cằm ra hiệu.

ban đầu jihye cứ nghĩ mình sẽ căng thẳng, nhưng giờ khắc này cô lại thấy lòng mình rất bình tĩnh.

"anh đã từng suy nghĩ tới việc gặp gỡ với người khác chưa?"

nếu thật sự câu trả lời của sunoo là.

"không ai ngoài em ấy."

thì coi như cô đã thua triệt để.

câu hỏi này không phải lần đầu tiên hắn ta được nghe, trước jihye, aeri cũng đã hỏi hắn.

lúc ấy hắn không biết trả lời thế nào, cũng không có đáp án cụ thể.

nếu nói.

"không ai ngoài em ấy."

thì có vẻ giả tạo quá, chẳng ai không thể sống thiếu khi thiếu ai được cả. chia tay rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn cứ phải ngày ba bữa cơm, vẫn phải làm việc sáng đi tối về, sẽ không có chuyện chúng ta không sống nổi nếu đánh mất một người.

"từng suy nghĩ rồi."

thậm chí hắn còn đi xem mắt nhưng lúc ấy, khi nhìn qua ô cửa kính, thấy một người đi lướt qua, hắn đã vội đứng dậy rồi đuổi theo.

đơn giản chỉ là vì dáng người của người ấy khiến hắn tưởng là riki.

hắn từng cân nhắc tới việc sống một cuộc sống như đại đa số mọi người tìm một cô gái phù hợp rồi kết hôn, bình yên vô sự sống bên nhau cả đời.

có thể cô ấy sẽ là một người trưởng thành, chín chắn hơn riki, đẹp hơn riki, biết đối nhân xử thế hơn riki.

khi hắn từ trong quán cà phê lao ra ngoài đường, người kia đã mất hút.

hắn chợt thấy lòng mình trống trải, chợt thất hụt hẫng. hắn hoàn toàn không biết mình muốn gặp em hay là không muốn gặp em, chỉ đơn giản muốn biết em sống thế nào hay là vẫn còn nặng lòng nhớ em.

"vậy thì sao cuối cùng vẫn là người ấy?"

jihye nhỏ giọng hỏi.

quá khứ hắn không đưa ra được đáp án, hiện tại cũng không rõ ràng lắm.

thậm chí những lời hứa hẹn năm xưa cũng không trở thành sợi dây trói buộc được hắn, em bắt hắn tặng mình hoa hồng, bắt hắn đưa mình về nhà, nhưng cuối cùng, khi em một mình rời đi, hắn lại không hề tiễn em.

trước đây hắn không hiểu, còn bây giờ hắn đã có thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh rồi. sunoo quay sang cười với cô.

"rồi một ngày không xa em và anh sẽ yêu nhưng là yêu người khác."

"người con gái tốt như em sẽ sớm gặp được người con trai tốt biết trân trọng tình cảm của em và yêu em hơn tất cả."

"em rồi sẽ gặp một người khiến em tin đó là định mệnh mà quên đi quá khứ. khi đó, em sẽ hiểu những gì anh nói với em."

...

sunoo nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, người con trai kia, đối với hắn mà nói, là sự tồn tại như thế nào?

chỉ có mình hắn biết rõ nhất.

hắn ta có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô ấy buổi tối gặp chuyện mà hắn không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp.

thế nhưng, nếu người ấy là riki, hắn biết chắc, hắn nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, hắn sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh em.

thực ra, em không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của hắn, em chỉ là người khiến hắn hành động tức khắc mà thôi.

thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.

hắn nhìn không rời mắt khỏi chiếc nhẫn trên tay, nụ cười hạnh phúc lấp lánh trên bờ môi.

riki vừa bước ra khỏi phòng tắm, đi đến bên cạnh hắn, khẽ vỗ vào bờ vai rắn chắc kia.

"yah kim sunoo, nãy giờ em đang tìm anh đấy, tự nhiên chạy ra đây đứng cười như dở hơi? đang nghĩ gì thế?"

sunoo quay lại nhìn em, nâng bàn tay trái đeo nhẫn lên chạm vào mặt em.

"nghĩ về em."
 ‍ 
 ‍ 
 ‍ 
end.
happy ending.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro