36
mọi người đến hôn lễ mỗi lúc một đông.
riki nhìn theo aeri và jaeyun đang bắt chuyện với khách khứa, những người xa lạ kia khiến em đột nhiên nghĩ, mình cũng nên tìm một người thuộc về sinh mệnh của mình thôi.
mùa đông sắp tới rồi, mùa đông seoul lạnh lẽo lắm.
em cần một cái ôm ấm áp.
hôn lễ kéo dài tới tận khuya, em chẳng mấy khi ở lại một lễ cưới từ đầu tới cuối như vậy. aeri đi đến bên cạnh cười một cách gian trá.
"tôi đã tự dặn mình ngay từ đầu, nếu cậu mà ra về sớm thì sẽ không nói gì cho cậu hết."
em thản nhiên cười.
"tôi chỉ cảm thấy làm việc gì cũng nên đến nơi đến chốn thôi."
nàng ta kéo em lên ban công tầng ba, vừa mở cửa ra, gió lạnh lập tức ùa vào ôm lấy toàn thân em. gió seoul, lúc nào cũng mang theo hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, vừa mới chạm tới đã thấy tê buốt.
"thực ra cũng chẳng có gì cần nói với cậu cả. tôi chỉ muốn tâm sự với cậu một chút thôi."
aeri lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo, nàng quay sang quan sát sắc mặt em. giờ phút này, nàng ta không thừa nhận cũng không được, người mà quá khứ nàng cho rằng là một người ngu ngốc, ấu trĩ, đã thật sự thay đổi rồi.
em chống hai tay lên lan can, hơi lạnh lan toả khắp bàn tay, nhưng em lại chẳng có bất cứ cảm giác gì. em không sợ lạnh, em chỉ sợ nóng.
"tâm sự chuyện gì?"
"ngày ấy, cũng ở một ban công như thế này..."
nàng tựa người vào lan can, ngước mắt lên nhìn bầu trời xám trắng, giống như có ai đó dùng sơn tro quét lên từng lớp, từng lớp, che phủ đi những đám mây trắng xoá và nền trời xanh lam.
"tôi và sunoo cũng đứng ở đó như thế này."
hàng mi của riki khẽ chớp động, em cúi đầu, đường nhìn rơi xuống con đường tấp nập bên dưới, xe cộ qua lại không ngớt, dường như mãi mãi chẳng dừng lại.
aeri hít sâu, không bận tâm tới sự trầm mặc của em.
"tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy có thể cho tôi một cơ hội được không. đó là lần duy nhất tôi có dũng khí làm như vậy, bởi vì tôi cần có một đáp án chính xác, có thế tôi mới có thể tiếp tục đi lên phía trước mà không lưỡng lự, không tiếc nuối, có thể dứt khoát mà từ bỏ mọi hy vọng. tôi cần cậu ấy cho tôi câu trả lời, kể cả đó là sự cự tuyệt."
nàng quay sang nhìn riki.
"cậu biết cậu ấy đã nói gì với tôi không?"
"nói gì?"
sự phối hợp lấy lệ của em khiến nàng ta không nhịn được mà bật cười.
"cậu ấy nói, cậu ấy chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở bên tôi."
ánh mắt của aeri quá sáng, em dù có muốn giả vờ như không thấy nhưng không được, đành phải nhìn lại.
"ừ, vì thế nên cậu từ bỏ?"
câu chuyện rồi vẫn sẽ cần một cái kết hoàn chỉnh.
nàng lắc đầu.
"tôi hỏi cậu ấy lý do, sunoo nói từ trước tới giờ cậu ấy không hề có bất cứ ý nghĩ nào về việc sẽ đi quá giới hạn tình bạn với tôi bởi vì cậu không thích tôi, cậu ấy bảo cho dù có một ngày cậu ấy và cậu chia tay, trở thành những người xa lạ, cậu ấy cũng không chọn người mà cậu ghét làm người yêu vì cậu ấy không muốn khiến cậu sau khi chia tay vẫn còn điều khó chịu canh cánh trong lòng..."
toàn thân riki đột ngột cứng ngắc. em không ngờ hắn lại lo lắng cho em nhiều như thế, hoàn toàn không ngờ.
"cuối cùng, tôi buông tay. tình yêu say đắm mà tôi dành cho cậu ấy chẳng khác nào một câu chuyện cười đặc sắc nhất thế gian này. ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thua."
những điều aeri nói vẫn còn lởn vởn trong đầu em, khiến cho mặt hồ tĩnh lặng trong lòng em đột nhiên dậy sóng. em vốn tưởng mình sẽ không còn bị bất cứ điều gì tác động nữa nhưng lúc này lại bị chấn động kịch liệt như xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro