16
khi em đứng bên cửa kính của be:lift để nhìn sunoo đến đón taehyun, nhiều lần em thấy không phải xe của hắn mà là một chiếc xe sang trọng màu đen bóng, toả ra khí chất uy nghiêm đặc biệt.
chiếc xe đó em cũng từng được nhìn thấy ở một nơi khác, chính là xe của beomgyu.
cả thành phố này chỉ có một chiếc.
tin đồn truyền tai nhau rằng beomgyu rất ít có quan hệ qua lại với người khác, xưa nay đều không dính dáng gì tới những vụ tai tiếng, tuy nhiên vài năm trước anh ta từng có một trận đại chiến với gia đình, nghe đâu bố mẹ anh ta còn tuyên bố từ mặt anh ta.
thời điểm đó cũng là lúc star:seekers đang ở trong tình hình khó khăn.
sự việc đó đủ khiến vị trí của công ty bấp bênh, dựa vào gia thế như vậy, nhưng cũng chỉ vì chuyện hôn nhân mà chấm dứt.
có một vài người đàn ông, trong mắt người khác, khuyết điểm của anh ta chính là cả đời yêu một người mà không hề dao động.
cũng thật tình cờ, một lần em bắt gặp anh ta tự mình lái xe, đến một đầu ngõ nhỏ thì mất hút.
sau khi tan ca, taehyun cũng đi về phía con ngõ đó.
một người đàn ông thành đạt có thể dễ dàng để cho người thương của mình đi nơi khác làm việc, hơn nữa không hề quấy rầy mà còn tự mình lái xe đến đón, cẩn thận không để người khác phát hiện, rõ ràng là anh ta rất quan tâm tới người đó.
điều này chứng tỏ, người kia chính là điểm yếu của beomgyu.
riki đứng trong thang máy, cười chua chát.
một tình yêu cảm động như vậy mà em cũng nỡ lợi dụng để đạt được lợi ích của bản thân ư?
chỉ cần có cơ hội, em đều sẵn sàng.
con người của em quả nhiên rất đáng ghét, dù đã đạt được mục đích mà vẫn dằn vặt bản thân. không phải là vì em áy náy với người khác, mà là em tự căm ghét chính mình.
lúc sunoo tới văn phòng, đúng lúc thấy beomgyu ném tập tài liệu sang một bên.
"gọi điện cho seokjin, xin lỗi anh ta, nói tôi sẽ hợp tác với người khác."
hắn hoài nghi nhìn.
"hyung xác định là muốn em gọi?"
anh chợt nghĩ tới điều gì đó.
"bỏ đi! tôi bảo người khác gọi."
nói rồi anh ta bật cười.
"hôm nay tôi bị một người uy hiếp! thật là..."
"bị em ấy uy hiếp, cảm giác thích chứ?"
"cậu điên à... ai lại thích bị uy hiếp bao giờ."
sunoo hừ lạnh.
"nói đi, hyung lại đang hứng chí trong đầu suy nghĩ xem về nhà làm thế nào để khoe công trạng phải không."
về điểm này, làm việc với anh ta nhiều năm, hắn có thể nhìn rõ mồn một.
beomgyu không phản bác, anh ta chỉ thầm nghĩ, về nhà sẽ cố ý xị mặt ra mà nói mình đã thua lỗ nhiều thế nào cho be:lift, tất cả đều là vì nể mặt taehyun.
anh rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng của người thương, cảm thấy cuộc sống như vậy thật hoàn hảo.
sunoo nhặt bản kế hoạch từ dưới sàn nhà lên, hàng lông mày nhíu lại.
beomgyu trông thấy biểu hiện của hắn như vậy, bấy giờ mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng.
"kế hoạch này cậu đích thân xem đi, cứ để vậy chắc chắn không ổn nên làm thế nào cậu tự biết, đừng có để mọi thứ hỏng bét."
"em biết rồi! chi tiết cụ thể, anh tự đi thương thảo hay là..."
anh chợt cảm thấy có gì kỳ lạ.
"cậu có vẻ rất hứng thú với dự án này nhỉ?"
"vậy anh tự đi đi!"
hắn buông bản kế hoạch xuống, xoay người đi ra phía cửa.
anh quan sát hắn, mãi đến lúc thấy sunoo ra tới cửa rồi mới gọi lại.
"ê ể, cậu còn nóng nảy hơn cả ông chủ như tôi cơ đấy!"
hắn quay đầu lại, anh ta nói tiếp.
"giao chuyện cậu đang phụ trách cho giám đốc choi soobin, cậu qua nhận vụ của be:lift này."
sunoo gật đầu.
beomgyu bật cười.
"cái cậu nishimura kia, khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu."
cũng là gan lì ngồi đợi, mặc dù anh ta đã đóng cửa tiễn khách. dáng vẻ ngồi đợi một mình cam chịu ấy lại khiến người khác lần đầu nhìn thấy đã có thể cảm nhận được hoài bão trong lòng hắn lớn thế nào.
sunoo khi ấy đã khiến cho anh nổi lên kích động muốn lôi kéo người về phe mình.
nhiều năm qua, năng lực của hắn ta quả nhiên đã chứng minh mắt nhìn người của anh quả không tầm thường.
"ồ, hoá ra hồi ức của anh còn có cả em nữa cơ đấy?"
sunoo cười hờ hững.
"em ra ngoài đây."
sau khi jungwon từ star:seekers đàm phán trở về, nhân viên trong công ty ai nấy đều rất phấn khởi.
có thể hợp tác với bọn họ đồng nghĩa với việc be:lift đã bước lên một nấc thang mới. nếu như dự án này hoàn thành tốt, tương lai của công ty chắc chắn sẽ đầy hứa hẹn.
chỉ có điều, jungwon lại chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về văn phòng của mình trước ánh mắt đang căng tràn hào hứng của mọi người.
nhận thấy thần sắc của gã ta khác lạ, riki liền đi theo gã vào phòng làm việc.
em đứng ở cửa gõ hai tiếng lên cánh cửa.
"anh có vẻ hoàn toàn không mấy hứng thú với lần hợp tác này nhỉ?"
jungwon ủ dột, hai tay bắt chéo sau lưng, vầng trán cau lại.
"bố tôi từng nói, tôi rời khỏi bố chỉ được chừng hai, ba năm rồi sẽ nhất định phải quay lại về cạnh bố. lúc ấy tôi còn tràn ngập tự tin mà cười nhạt với những lời ấy, còn bây giờ..."
năm xưa khi gã mới về nước, hiệp định giữa gã và bố chính là ông giao một công ty con cho gã quản lý nhưng phương thức hoạt động thế nào là do gã quyết định.
riki lặng lẽ nhìn jungwon, khẽ cắn môi.
gã ta ngay từ đầu đã biết thân phận của taehyun và jongseong nhưng gã không cho phép bản thân dùng người khác làm con bài.
điều này thực ra cũng là một phần tính cách kiên quyết của gã. cho dù sự kiên trì ấy không thể giúp gã đi một đường thông suốt trong xã hội này nhưng điều đó cũng không thể chứng mình rằng gã đã sai.
"anh như vậy khiến tôi cảm thấy kính nể."
em khẽ cười, nụ cười vô cùng điềm tĩnh.
"không phải là đang châm chọc tôi đấy chứ?"
jungwon nheo mắt. về chuyện này, quả thực là gã có phần không thoải mái lắm nhưng cũng không đến mức khiến gã phải sinh lòng hoài nghi đối với mọi người xung quanh.
mỗi người đều có một quan điểm riêng về cuộc sống.
"tôi rất nghiêm túc, phần lớn mọi người đều phải thay đổi để thích ứng với xã hội này, tìm được con đường sinh tồn thuộc về bản thân nhưng tôi còn kính nể anh hơn là bởi vì anh là một người kiên trì, không bao giờ chịu từ bỏ, kể cả khi đối mặt với khó khăn."
em lắc đầu.
"chỉ có điều, tôi không làm được như vậy."
jungwon nhìn em hồi lâu.
"dự án kia, em đảm nhận!"
"hả?!"
"em giúp công ty chiếm được hợp đồng đó thì đương nhiên phải để em phụ trách rồi, chẳng lẽ em sợ không đảm đương nổi?"
"xem ra, nếu muốn chứng minh năng lực bản thân thì tôi phải tiếp nhận thôi."
riki cố ý thở dài, em biết đây mới là lúc thể hiện mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro