Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

sunoo trình bày ngắn gọn ý kiến của mình về dự án để beomgyu quyết định.

hắn nói xong, vẫn còn đứng yên chưa đi ngay.

beomgyu lấy làm lạ.

"còn việc gì nữa?"

"kế hoạch hợp tác trong dự án be:lift..."

sunoo nói nửa chừng, ánh mắt không rời khỏi anh ta.

"chẳng phải đã để cho yeonjun phụ trách rồi sao? chi tiết cụ thể đã bàn bạc với bọn họ xong xuôi rồi."

beomgyu nhận thấy sắc mặt hắn không có vẻ như thật sự quan tâm tới dự án kia. anh ta lập tức tủm tỉm cười.

"sao tự nhiên lại nổi lên vẻ thương hại như thế? cậu cảm thấy tôi sẽ để mắt tới công ty sắp phá sản kia sao?"

thấy hắn im lặng, beomgyu nói tiếp.

"không phải vì tên yang jungwon kia từng giở trò dùng mỹ nhân kế khiến cậu động lòng rồi đấy chứ?"

biết rõ là anh ta chỉ cố ý trêu để mình không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

"đúng vậy! hyung có muốn ra ngoài kia xem chút không?"

nói xong, sunoo bỏ đi, ra đến cửa, hắn quay đầu lại.

"choi beomgyu, tốt nhất là đừng để người của em phải đợi như vậy nữa!"

anh nhếch môi cười, nhìn theo sunoo. thật hiếm có dịp thấy hắn ta lộ ra mặt tính cách này.

riki không gặp được beomgyu, nhưng em không hề thất vọng, lúc quyết định tới đó em đã biết trước anh ta sẽ không chịu gặp em.

trong lòng em hiểu rõ, anh ta vốn không thèm để một công ty nhỏ như be:lift lọt vào tầm mắt.

thế nhưng, em thật sự không ngờ rằng, lúc em chuẩn bị ra về thì bên cạnh em lại xuất hiện bóng dáng sunoo.

vừa trông thấy hắn, em lập tức từ bỏ ý định xoa bóp đôi chân tê mỏi của mình.

hiện tại cho dù có bao nhiêu khó chịu em cũng không muốn để lộ cho hắn thấy.

em muốn có thể mạnh mẽ, quật cường mà xuất hiện trước mặt hắn. ngay cả giờ phút lúng túng này cũng phải lưu lại cho hắn hình ảnh đẹp đẽ của em chứ không phải là bộ dạng cùng quẫn.

tập đi tập lại quả nhiên là không uổng công.

hiện tại chí ít thì em cũng không căng thẳng đến mức phải khinh bỉ chính mình. cách gặp mặt này còn tồi tệ hơn cả lần gặp nhau ở đám cưới của miyeon.

ngày hôm ấy có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lời nói ý vị sâu xa để giúp em nhìn ra chỗ khác, còn hôm nay, em chỉ có thể nhìn hắn, muốn tránh cũng không được.

riki nắm chặt tập tài liệu trong tay, ít nhất làm vậy cũng giúp em có thêm chút dũng cảm.

hắn vẫn nổi bật như xưa.

khi em đứng ở vị trí người ngoài cuộc nhìn hắn, cũng phải thừa nhận rằng, hắn ăn mặc rất đơn giản nhưng lại toát lên một thứ khí chất không giống người bình thường.

dù là quá khứ hay hiện tại, sự khó chịu trong lòng em vẫn chưa hề tiêu tan, nhưng ít ra thì em cũng không lựa chọn cách chạy trốn, mà sẽ cố gắng cười thật tươi.

sunoo đi tới bên cạnh em, sắc mặt không lộ rõ vui buồn. hắn lấy di động ra nhìn giờ.

"ta cùng đi ăn cơm được không?"

cũng may, hắn không nói.

"em vẫn khoẻ chứ?"

hay.

"gần đây sống thế nào?"

những câu hỏi ấy tuy bình thường nhưng sẽ khiến em khó xử, em sợ nhất là một ngày nào đó, giữa họ không còn gì để nói với nhau, thậm chí không bằng cả những người xa lạ.

tan rồi mà em vẫn đợi ở đây, chắc chắn là còn chưa ăn cơm.

từ khi nào hắn lại thích làm khó em như vậy?

nếu như em từ chối, hắn sẽ cho rằng em đang trốn tránh, mặc dù em hoàn toàn không hề có ý định từ chối.

dù sao cũng phải đối mặt, trước kia em không hiểu vì sao những người yêu nhau chia tay rồi còn có thể làm bạn tốt, thường xuyên gặp mặt tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển.

em không biết bọn họ làm thế nào, nhưng chí ít thì việc em có thể làm là giả vờ sống rất ổn.

riki gật đầu.

sunoo không hề hỏi em tới đây làm gì, cũng không tỏ ra tò mò.

như vậy cũng tốt, có thể khiến em an tâm. hai người cùng nhau đi vào thang máy, nhìn con số trên bảng điện tử không ngừng giảm dần, giảm dần.

thang máy có vài người nhưng hầu như ai cũng lên tiếng chào hắn và tặng cho em một ánh mắt dò xét.

em chỉ yên lặng đứng đó, không có bất kỳ phản ứng nào.

cho dù trong lòng không thoải mái, em cũng sẽ không tỏ thái độ mỉa mai nào với họ. đó là những hành động ngốc nghếch khi còn trẻ em đã làm, hiện tại không thể nào hoài niệm lại được.

xuống tới đại sảnh tầng một, sunoo bảo em đợi hắn đi lấy xe, em gật đầu nhưng cái gật đầu ấy của em lại khiến hắn đi rồi vẫn không kìm được mà quay lại nhìn em thêm một chút.

có lẽ là không quen chăng?

hắn thật không ngờ một người suốt ngày líu ra líu ríu bên tai mình lại biến thành một người yên tĩnh đến vậy.

riki khẽ cười.

em hoàn toàn hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình. em căm hận bản thân trước đây khi bị hắn rời bỏ luôn tỏ ra chán chường như không sống nổi.

mặc kệ là thật hay giả, em bây giờ có thể ung dung thoải mái đứng trước mặt hắn được rồi, dù chỉ là tự diễn cho mình xem cũng tốt.

sunoo lái xe tới, hạ cửa kính xuống. riki ngồi vào trong xe, đường nhìn di chuyển ra cảnh vật bên ngoài.

"muốn đi đâu ăn?"

tiếng sunoo vang lên giữa khoảng không gian trống trải, kéo ánh mắt của em quay về.

"trở lại đây chưa lâu lắm, ở đâu có đồ ăn ngon cũng không nhớ nữa, tuỳ anh tới đâu cũng được."

lời em nói là thật, em quả đúng là không biết những thứ đọng lại trong ký ức của em còn tồn tại hay không.

nghe riki nói vậy, hắn liền chuyển bánh lái.

quan hệ giữa hai người họ chính xác đã không còn thích hợp để đi tới những địa điểm trong hồi ức nữa rồi. con phố đồ ăn vặt ngay ngoài cổng trường đại học của em là nơi mà em đã từng hí hửng lôi kéo hắn tới ăn.

hắn còn nhớ rõ vẻ mặt rạng rỡ của em khi ấy, thế nhưng, dù con phố đó còn đi chăng nữa thì có thể chứng minh được điều gì đây?

sunoo lặng lẽ quan sát em qua tấm gương chiếu hậu.

vẫn quen thuộc như thế.

nhưng lại pha lẫn một thứ cảm giác xa lạ.

rốt cuộc là ai thay đổi?

rõ ràng biết thời gian rất độc ác, vậy mà vẫn cứ ôm hy vọng nó có thể đáng yêu một chút.

xuống xe, đập vào mắt quả nhiên là một nơi xa lạ. riki theo sunoo đi vào trong, vừa nãy đã nói tuỳ hắn chọn địa điểm nên bây giờ chỉ có thể im lặng mà thôi.

sunoo cầm lấy thực đơn, nhìn em.

"em muốn ăn gì?"

"gì cũng được."

em không muốn nhìn hắn, buột miệng nói ra rồi mới chợt cảm thấy không ổn lắm.

"hai suất nakji bokkeum."

nói xong, hắn đưa trả thực đơn cho bồi bàn.

bây giờ riki mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua một chút bất mãn.

em không ăn được đồ cay.

từng có thời gian em khá tò mò nên đã cùng hắn tới thử nhưng kết quả là em lại không thích chút nào đến một nỗi phải lao vào nhà vệ sinh nôn, sau đó cạch mặt mấy đồ ăn cay này.

"nakji bokkeum ở đây rất ngon!"

sunoo vươn tay ra lấy khăn giấy, cũng không thèm để ý tới vẻ mặt của em.

riki mím môi, vốn nghĩ sẽ lặng yên ăn cho xong bữa cơm này rồi đi nhưng nghĩ tới món ăn em đã cảm thấy ảo não.

sunoo khẽ cong bờ môi mỉm cười, hắn hoàn toàn đọc được suy nghĩ trong đầu em.

hắn cố ý đưa em tới đây ăn thứ mà em không thích hoặc không ăn được, hắn muốn thấy vẻ mặt ôn hoà của em lộ ra một cảm xúc khác, thà trông thấy em tức giận còn hơn là thấy bộ dạng trầm mặc không nói một lời của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro