12
"vậy thì tôi cũng chỉ còn biết trách bản thân mình xui xẻo."
riki khẽ cười.
chuyện này dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn tới em cả, cùng lắm thì từ chức, hy sinh một công việc em khá yêu thích mà thôi.
thấy em vẫn ung dung, yebin bật cười, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào đối phương.
"cậu không biết tôi hận cậu đến thế nào đâu."
en rất muốn nói.
"tôi cũng vậy."
nhưng em sẽ không mở miệng.
năm xưa khi biết sunoo và yebin qua lại, em đã tưởng chừng như cả bầu trời vừa đổ sụp xuống, bởi vì em chưa từng nghĩ tới chuyện hắn sẽ nắm tay, sẽ ôm ấp, che chở cho một người khác.
tất cả những thứ em cho là đương nhiên đều đã bị người phụ nữ này phá vỡ, thậm chí sunoo còn từng muốn kết hôn với cô ta.
trái tim của em như bị dao cứa.
nỗi đau của em biết đổ lên đầu ai đây?
vẫn may, tất cả đã trở thành quá khứ rồi.
em bây giờ còn có thể thản nhiên đối mặt với những vết thương của mình, cũng có thể thản nhiên nhìn người khác chìm trong đau khổ.
"vậy thì tôi cũng chỉ biết nói một câu xin lỗi thôi."
hắn ta từng nói em là một người không giấu nổi tâm trạng, vui buồn gì cũng đều thể hiện rõ trên mặt nhưng em bây giờ không ngốc như vậy nữa rồi.
chỉ tiếc là, hắn sẽ không bao giờ nhận xét về em nữa.
riki càng bình thản bao nhiêu thì yebin càng phẫn nộ bấy nhiêu.
cô yêu sunoo nhiều đến mức nào chỉ mình cô biết rõ.
ngay từ lúc ánh mắt đầu tiên chạm vào hắn, cô đã biết mình trúng mũi tên của thần tình yêu, không còn tự kiềm chế được bản thân nữa.
trước đó, cô chẳng bao giờ nghĩ mình yêu một người đàn ông sâu sắc đến vậy, yêu đến mức cô phải khinh bỉ chính mình, yêu đến mức tự biến mình thành loại phụ nữ đáng ghét.
vậy mà cô cũng không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cô đều sẵn lòng.
từ nhỏ tới lớn, cô muốn gì liền được cái đó, sunoo cũng không ngoại lệ. thế nhưng vào giờ khắc cô tưởng đã chiếm được hắn rồi thì ông trời lại đột nhiên nói cho cô biết, tất cả chỉ là trò đùa thôi.
lễ đính hôn của cô, chú rể chạy mất, cô trở thành người phụ nữ bị ruồng bỏ trong mắt người khác.
nỗi đau của cô giây phút ấy, nên tìm ai tính sổ đây?
nhiều năm qua mọi người đều đã sống hạnh phúc.
còn cô, vì sao phải một mình ôm lấy đau khổ?
yebin căm phẫn nhìn riki. cô đã gặp lại sunoo, hắn bây giờ còn hấp dẫn hơn cả trước kia, nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa.
chỉ có điều khi biết hắn sống vui vẻ, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cô không xuất hiện để làm hắn tổn thương, cô không nỡ làm vậy với người đàn ông mà cô đã dùng cả sinh mệnh để yêu.
còn với cái người đang ở trước mặt cô lúc này, cô không thể nào bỏ qua.
thật sự bất công.
nhưng đây là hiện thực, cô biết trách ai?
cô rời khỏi sunoo, một mình ôm lấy ấm ức, một mình chịu ánh mắt dè bỉu của mọi người.
vì sao em lại sống vui vẻ như thế?
lại còn có thể tìm được một người đàn ông như jungwon?
mọi người ai cũng sống hạnh phúc, chỉ mình cô là không.
vì sao lại bất công như vậy?
nếu như bản thân cô đã phải chịu đau khổ, vậy thì người khác cũng đừng hòng sống yên ổn.
yebin lãnh đạm nhìn riki, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
thật ra, họ không xấu xa, chỉ là bị tình yêu làm cho mê muội, họ nhìn thấy nỗi đau của mình nhưng lại không trông thấy vết thương của người khác.
mọi người trong công ty đều biết gần đây liên tục gặp rắc rối, không những không nhận được bất kỳ dự án nào mà mỗi lần đi thương lượng ký hợp đồng đều bị đối phương từ chối bằng đủ mọi lý do.
nhân viên ai nấy đều ủ rũ chán chường, bởi vì lợi nhuận của công ty có liên quan trực tiếp tới miếng cơm của mình, nếu tình trạng này còn kéo dài, sợ rằng tương lai công ty sẽ...
dù đây chỉ là một công ty con, nhưng gắn bó lâu dài ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm, không ai lại muốn công ty của mình làm ăn thất bại cả.
sắc mặt tổng giám đốc jungwon dạo gần đây luôn ủ rũ khó coi.
lần nào riki đi vào phòng gã ta cũng thấy gã đang nói chuyện điện thoại, nhìn vẻ mặt là biết đối phương hẳn đang nói những lời khiến gã không vui.
em đứng ngoài cửa, đợi jungwon kết thúc cuộc gọi.
do được bồi dưỡng mấy năm trời, hiện giờ dù có bao nhiêu bực bội, gã cũng không hề phát giận ra ngoài, chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh mà thôi.
jungwon cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng.
riki gõ cửa mấy tiếng thu hút sự chú ý của gã.
bây giờ jungwon mới quay lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế, khẽ nhấc mắt lên nhìn em. riki đi tới đứng đối diện gã ta, đặt tập tài liệu xuống bàn.
gã cầm lên, chăm chú xem rất lâu, lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy em còn đứng đây.
"mấy hôm nay một loạt công ty đối tác hủy hợp đồng, tôi tin giám đốc cũng biết rõ nguyên nhân."
em nói giọng đều đều, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhìn jungwon, không hề có sợ hãi hay bất lực nào.
"thì sao?"
nhận thấy giọng điệu của mình không ổn lắm, jungwon lập tức ho khan hai tiếng để trấn tĩnh, thế nhưng khi ánh mắt đảo qua phong bì nằm trong tay em, gã ta lại sầm mặt.
"trong lúc công ty gặp khó khăn, điều cần nghĩ là làm sao giúp công ty vượt qua khó khăn chứ không phải chối bỏ trách nhiệm của mình."
riki siết chặt phong bì trong tay.
"trước khi vào đây đúng là tôi đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì hết rồi."
em xé tan phong bì trước mặt jungwon, bình thản cười.
"tôi đi làm việc tiếp."
cô yebin kia đúng là người nói được làm được.
không tiếc thủ đoạn ép jungwon phải đuổi việc em.
rõ ràng gã biết cô ta nhắm vào mình, nhưng không hề mở miệng nhắc tới. thái độ ấy của gã khiến riki thay đổi suy nghĩ tiêu cực của mình.
em không giải thích quan hệ giữa mình và jungwon cho cô ta sở dĩ là vì em cảm thấy không cần thiết.
cô ta chẳng qua muốn tìm mọi cách khiến em sống không yên, nên em có giải thích cũng vô dụng.
huống hồ, gã ta cũng không muốn dây dưa gì tới yebin, mọi chuyện như ngày hôm nay chí ít có thể khiến bố mẹ gã ta không bức bách gã nữa.
trái lại với em, jungwon suy nghĩ rất đơn giản.
người ta muốn đối đầu với gã, gã càng không thể để cho họ được như ý, nếu công ty lâm vào nguy cơ phá sản thì điều đó chỉ có thể chứng minh rằng năng lực của gã quá kém, chứ không phải là do một người phụ nữ gây ra.
riki đi tới star:seekers.
đúng như dự liệu, em được thư ký tiếp. riki mỉm cười thân thiện.
"mong cô báo với giám đốc choi beomgyu, tôi thật sự có chuyện quan trọng."
đối phương gọi một cuộc điện thoại, sau đó áy náy nhìn em ám chỉ rõ câu trả lời, anh ta không muốn gặp em, đồng thời em cũng không cần chờ.
"không sao, tôi có thể đợi được đến lúc giám đốc choi hết bận."
riki ngồi xuống sofa bên cạnh, không bận tâm tới ánh mắt nhòm ngó của người khác.
em mang bản kế hoạch ra xem kỹ lại một lần. chợt em cảm thấy có điều gì thật lạ, trước đây, em ghét nhất là xem đi xem lại một thứ gì đó, nhất là những thứ bản thân mình làm hoặc tham gia làm.
vậy mà, ngày hôm nay, sở ghét đã biến thành thói quen.
riki ngồi đợi rất lâu, ngay cả cô thư ký kia cũng liên tục nhìn em, nhịn không được đành mang một tách cà phê ra mời em.
em nói cảm ơn, không làm khó đối phương.
sunoo cầm tài liệu mang tới phòng của beomgyu.
hắn dừng chân lại, nhìn sang phía riki đang ngồi lật giở tập giấy tờ trong tay. hắn đi tới bàn thư ký, hất cằm ra hiệu, cô thư ký hiểu ý liền kể lại sự việc.
hắn siết chặt tập tài liệu trong tay.
từ bao giờ?
từ bao giờ em ấy lại trở nên nhẫn nại như vậy?
em năm xưa muốn ăn cái gì cũng phải ăn bằng được, muốn có cái gì cũng phải có bằng được.
không ngờ lại có ngày kiên trì ngồi đợi một chỗ, dù biết đối phương đã từ chối còn quyết không đi.
môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, lặng lẽ thở hắt ra một hơi, rồi tiếp tục đi về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro