Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

jungwon và riki đi ra bãi đỗ xe.

đi được một đoạn khá xa rồi, gã ta dừng lại.

"em quen yebin?"

thái độ vừa rồi của cô ta đương nhiên không qua khỏi mắt gã, nghe đồn cô gái này sau khi bị từ hôn, liền mất hết hứng thú với chuyện hôn nhân đại sự, chứ đừng nói đến chuyện đi xem mặt.

hôm nay, cô ta biểu hiện như thế, gã không cho rằng đó là vì mình có sức hút đặc biệt.

người khiến yebin mất đi thái độ bình thường hẳn là riki.

"trước hết anh nên nói rõ chuyện hôm nay đã lợi dụng tôi chứ nhỉ?"

"chẳng phải em vừa mới ăn cơm rồi đấy ư?"

jungwon giả vờ vô tội.

em hừ lạnh.

nếu đã vậy thì em cũng chẳng cần giải thích nghi hoặc trong lòng gã ta.

"cô choi đó ngoại hình ổn, gia thế tốt. mấu chốt là cô ấy rất hứng thú với anh, xem ra chúng tôi sắp phải chuẩn bị tinh thần trước, be:lift chẳng mấy chốc mà đã có phu nhân tổng giám đốc rồi."

"tôi cũng cảm thấy không đến nỗi nào."

jungwon ha hả cười, nhất quyết không phản bác để em được như ý.

"vậy thì tôi cũng phải nhanh chóng báo tin vui cho chủ tịch rồi, ông sắp có con dâu."

em không tin gã ta còn cố chấp được.

"đừng đùa như thế!"

"tôi nào dám, chỉ có thể là công cụ cho người khác lợi dụng thôi."

jungwon lắc đầu.

"thật sự em không có ý định nói chuyện liên quan tới cô choi kia? tôi có thể suy nghĩ tới chuyện tăng lương cho em."

"rõ ràng là cái cô đó thích anh."

"em thôi đả kích tôi đi..."

jungwon mở cửa xe cho riki ngồi vào.

"em không nói thì tôi cũng chẳng ép nhưng mà em nên biết chuyện này ảnh hưởng khá lớn tới cuộc sống của tôi, vẫn nên thận trọng một chút."

"thực ra tôi và cô ta không thân thuộc lắm, còn không hiểu rõ nhau bằng anh và cô ta."

"nghĩa là có quen biết?"

riki khẽ cười, liếc qua mặt gã.

"cô ấy là bạn gái cũ của bạn trai cũ tôi."

jungwon quay sang nhìn em, nhưng trên mặt riki lúc này là một nụ cười đầy châm chọc.

sự xuất hiện của yebin khiến em càng rõ ràng một chuyện.

sunoo là bạn trai cũ của em, nhưng em lại chẳng thể được xem là bạn trai cũ của hắn.

dựa vào thứ tự thời gian, liệu hắn cũng sẽ nhớ về cô ta như vậy không?

có một vài suy nghĩ nổi lên trong đầu sẽ trở thành chất độc, chậm rãi khuếch tán.

cuộc sống luôn dùng những bằng chứng xác đáng để thức tỉnh con người ta khỏi những giấc mộng xa vời.

jungwon không hề lôi vấn đề này ra hỏi lại, mà cho dù có hỏi thì em cũng không có ý định trả lời.

cứ coi như em ích kỷ đi, em có thể sẵn sàng nhắc tới thời khắc hạnh phúc nhất của mình chứ tuyệt đối không muốn phơi bày nỗi đau khổ của mình ra trước mặt bất cứ ai.

dù đau nhức đến thế nào em cũng một mình gặm nhấm vết thương, không để ai trông thấy.

bộ dạng thê lương, nhếch nhác của em, chỉ cần em biết là đủ, người khác không có quyền chia sẻ.

riki cảm thấy rất hài lòng, nhiều năm qua em đã luyện được cách diễn xuất, dù bây giờ có nói sự thật với gã ta nhưng thái độ của em cũng sẽ không để lộ bất cứ suy nghĩ nào trong lòng.

riki xuống khỏi xe của jungwon quay đầu lại.

"cảm ơn anh vì đã đưa tôi về."

gã nhìn em một cái đầy thâm ý, sau đó mới khởi động xe rời đi.

riki đứng nhìn theo bóng chiếc xe từ từ biến mất.

em không ngờ sẽ gặp lại yebin, dù rằng khi quyết định quay về seoul, em đã biết chắc mình sẽ tái ngộ rất nhiều người, rất nhiều chuyện liên quan tới quá khứ.

vậy cũng tốt, ai cũng đều có lúc như vậy, không hôm nay thì ngày mai.

ừ rất tốt, những ngày này trôi qua cũng không quá tệ.

em không cần phải tiếp tục bận tâm xem cuộc sống sẽ lại có những điều ngoài ý muốn nữa.

bạn học cũ đã gặp lại, sunoo cũng đã gặp lại, tình địch lớn nhất cũng đã gặp lại, thậm chí còn có cả người từng là vợ sắp cưới của hắn cũng đã xuất hiện.

không còn ai có thể khiến cuộc sống của em dậy sóng được nữa rồi, mọi thứ trở lại làm một mặt hồ tĩnh lặng như gương.

em từng bước đi về căn hộ, cái bóng đổ trên mặt đất từ từ bị kéo dài ra, mang theo một vẻ cô đơn, lẻ loi.

đột nhiên, bên cạnh cái bóng ấy của em, xuất hiện một bóng người khác.

"riki."

em đứng yên, không quay đầu lại, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên.

"không phiền thì nói chuyện một chút chứ?"

yebin đi tới trước mặt em.

em hiện giờ không còn là một cậu trai ấu trĩ ngu ngốc nữa, cô ta cũng không còn là một cô gái năm xưa bất chấp mọi thứ để có được người đàn ông mình yêu.

lúc này, họ đã đối mặt với đối phương bằng một con người hoàn toàn mới.

riki đi tới chiếc ghế dài trong sân khu chung cư, ngồi xuống.

em bây giờ đã trở thành một người có công việc sớm đi tối về như bao người khác, em có giấc mộng của một cậu trai trẻ, đồng thời cũng có một trái tim cứng rắn.

em đã hiểu được chỉ có bản thân mới đủ khả năng tự làm tổn thương mình.

yebin đứng đối diện chiếc ghế, không có ý định ngồi cùng một chỗ với em.

cô ta châm một điếu thuốc, nhếch miệng.

"muốn hút một điếu không?"

cả hai người họ đã từng dành tình cảm cho một người.

em giơ tay ra, yebin nở nụ cười, lập tức ném cả điếu thuốc và cái bật lửa cho em.

riki nhận lấy, đưa điếu thuốc lên miệng, châm lửa.

mùi vị quá đỗi quen thuộc...

năm xưa em đã từng vùi mình trong khói thuốc và men rượu, em vẫn cứ là một đứa ngu xuẩn, khi người khác đã không cần mình, em vẫn tự giày vò bản thân, dùng những vết thương kia để chứng minh sự rẻ mạt của chính mình.

"vẫn còn độc thân?"

cô nheo mắt, không có ý định hỏi thăm cuộc sống của nhau, dù sao hai người chẳng phải là bạn bè, không tới lượt mình quan tâm những thứ đó.

hỏi như vậy cũng chỉ là thăm dò mà thôi.

"cô hy vọng tôi vẫn độc thân sao?"

em cầm lấy điếu thuốc trên miệng, nhiều năm rồi chưa động đến thứ này nhưng động tác của em vẫn rất thành thạo.

"xem ra, dù có chia tay sunoo thì sức quyến rũ của cậu vẫn không hề tầm thường, chớp mắt một cái đã câu được jungwon."

"cảm ơn cô đã quan tâm tới cuộc sống của tôi, rất tiếc tôi không có gì để nói với cô nữa."

"không có gì để nói? chẳng sao, dù hai người có quan hệ gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ biến thành không liên quan cả thôi."

"cô muốn làm cái gì?"

"giờ mới bắt đầu sợ ư? hơi muộn rồi thì phải?"

em búng tàn thuốc rơi xuống đất.

"tôi tin cô choi đây không đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy đâu nhỉ."

"vậy cũng chỉ còn biết trách cậu vì sao lại để tôi bắt gặp được cậu mà thôi, nếu ông trời đã để tôi gặp cậu, đương nhiên tôi không thể cho qua dễ dàng được, bằng không lại phụ lòng ông trời rồi."

riki vẫn chỉ cười, hóa ra lâu nay không chỉ có mình em không buông xuôi được.

thật tốt, còn có cô ta chịu đau đớn cùng em.

nhưng mới nực cười làm sao, một người phụ nữ và một người đàn ông ở đây giành giật nhau, còn người kia vốn phải làm nhân vật chính thì đã chẳng còn đếm xỉa gì tới nữa rồi.

hắn đang đi tiếp trên con đường thuận buồm xuôi gió của mình.

dù đang yêu hay đã kết hôn sinh con, cũng chẳng có ai đi chỉ trích lỗi lầm của hắn.

vậy mà, chẳng rõ lý do gì, hai người họ cuối cùng đều không có được hắn lại còn đang coi nhau là kẻ thù.

cuộc sống quả nhiên luôn khó giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro