Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

khi em còn học đại học, khi nghe một người bạn kể truyện của aeri.

nàng ta khi còn học cấp ba đã làm rất nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, tìm beomgyu của lớp chuyên văn chơi trò yêu đương, kết quả bảy ngày sau đã chia tay, nhưng nàng ta không từ bỏ, hết lần này tới lần khác cầu xin anh quay lại.

nhưng anh ta nói muốn tập trung học tập, không muốn yêu đương sớm.

nàng biết đấy chỉ là cái cớ vì rõ ràng anh học rất kém, nên nàng vẫn cứ theo đuổi anh ta, lễ tình nhân còn tặng socola cho anh.

nhưng cuối cùng, nàng ta lại trở thành bạn gái của một người khác, ít nhất thì lúc ấy nghe người bạn kia kể chuyện, em cũng thấy nực cười.

hiện giờ, chính nàng ta lại đang làm những chuyện ngốc nghếch như thế.

hành động của nàng ta khiến người khác hiểu lầm, nhưng hắn, một chút phản ứng cũng không có.

em tốt hay xấu, đối với sunoo mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ, một người hắn đã từng yêu.

đối với em mà nói, những người bạn học này, gặp lại em mới biết ai là ai, còn không gặp, cũng chẳng muốn nhớ đến.

có lẽ trong lòng hắn cũng định nghĩa về em như vậy, thấy em mới biết em là ai, không thấy em sẽ chẳng nhớ tới em.

là em quá tự tin, cứ coi mình là trung tâm, còn tưởng rằng mình vẫn ảnh hưởng tới hắn.

đúng là tự lừa mình dối người.

đối với hắn, em từ lâu đã trở thành người yêu cũ.

cho dù hắn và aeri không thành đôi thì hắn cũng có thể giới thiệu với bạn gái hiện tại của mình rằng em chỉ là mối tình đầu của hắn mà thôi, chỉ là quá khứ mà thôi, bây giờ hắn đã quên em rồi.

người của quá khứ, chuyện của quá khứ...

chính bản thân em không chịu đi ra khỏi cái bóng đó, vẫn còn muốn níu giữ.

thời gian từ lâu đã chạy tới hiện tại rồi, còn em thì vẫn chưa thể trốn chạy được quá khứ.

bữa tiệc cưới hôm ấy có lẽ không mấy vui vẻ với riki.

từ sau khi đi dự đám cưới của miyeon trở về, em liên tục được mấy người lớn tuổi trong công ty giới thiệu đối tượng xem mặt, mặc kệ em có khéo léo từ chối thế nào cũng không chịu dừng.

em chỉ còn biết dở khóc dở cười nhận lấy những tấm ảnh của đối tượng.

kỳ thực cũng có mấy cô nàng nhìn rất được, làm việc ở bệnh viện có tiếng, lương tháng cũng cao, chợt nghĩ đến mẹ suốt ngày gọi điện ca than, riki bắt đầu do dự.

dù có mạnh mẽ đến nhường nào, đôi khi cũng sẽ bị thua thê thảm trước hiện thực không thể thay đổi.

"định đi gặp mặt đối tượng đấy à?"

jungwon đột nhiên từ đâu chui ra, liếc nhìn bức ảnh trong tay em, hỏi với thái độ biết rõ câu trả lời.

"vốn có hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy anh liền mất sạch."

riki bỏ tấm ảnh xuống. nhìn thấy gã ta là biết chắc lại có công việc phải làm rồi.

"ôi trời, thế chẳng phải tôi phá vỡ tình duyên của người khác sao? xin lỗi nhé!"

gã tỏ ra vô tội.

"à đúng rồi, lần trước đã hứa mời em đi ăn, em thật sự không muốn à?"

em hừ lạnh trong lòng.

giá một bữa cơm của gã ta thật là quá cao.

lần trước gã đi bàn bạc dự án với khách, hao tâm tốn lực không ít, đối phương có thể xem là tay khó chơi nhất mà em từng gặp.

hoàn thành được nhiệm vụ thương lượng ấy mới đổi được một bữa cơm của jungwon, sếp này của em quả nhiên là hào phóng.

"đương nhiên là muốn rồi!"

sao có thể để gã ta được hời như vậy.

"vậy thì đi bây giờ thôi, để lâu mất hứng!"

jungwon giả vờ tỏ ra thần bí.

riki nhún vai, chuẩn bị theo sếp ra ngoài. ăn cơm đương nhiên so với ngồi lì ở phòng làm việc phải nhiệt tình hơn nhiều.

lúc xe dừng trước cửa một nhà hàng năm sao, em không khỏi xúc động, không ngờ gã ta lại mời mình tới ăn một nơi sang trọng như thế.

jungwon nhận ra biểu cảm của em, cúi đầu cười thầm.

mở của phòng vip ra, riki lập tức rút lại toàn bộ ý nghĩ ban nãy.

gã ta rõ ràng là đã vì công việc mà hủy lời hẹn mời em đi ăn rồi, dù em không đồng ý lời mời của gã thì bữa cơm này cũng không trốn được.

trong phòng đã có một người đàn ông ngồi đợi sẵn.

nhìn qua không được coi là đẹp trai lắm, ít nhất đối với riki là vậy nhưng người này lại toát lên một vẻ phong độ đặc biệt, thậm chí ngay cả nụ cười cũng mang đầy vẻ bí hiểm.

riki lập tức lấy lại tinh thần.

"giám đốc choi yeonjun, đã lâu không gặp!"

jungwon đi lên trước, tươi cười bắt chuyện, rồi ngồi xuống ghế.

riki quan sát kỹ vẻ mặt của hai người họ, không giống với sắp sửa bàn công việc.

em ngồi vào ghế bên cạnh jungwon, phát hiện họ chưa có ý định gọi đồ ăn, có lẽ người còn chưa đến đủ?

không hiểu sao, người đàn ông đó liên tục phóng ánh mắt nghiền ngẫm về phía em.

em hoài nghi nhìn sang jungwon, cuối cùng cũng hiểu ra, gã ta đưa em tới đây là để làm lá chắn.

hiện giờ gã đang chăm chú cầm tách trà lên thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, trả lời em bằng ánh mắt biết nói.

"bây giờ mới hiểu ra hả?"

xem ra, em đã bị yang jungwon lợi dụng triệt để rồi.

riki lờ mờ đoán bữa cơm này là do chủ tịch hội đồng quản trị cố tình sắp đặt cho gã ta đi xem mặt, nhưng vì gã không muốn nên kéo em tới làm bia đỡ đạn.

không biết nhà gái rốt cuộc là ai đây nhỉ?

bỗng cửa bị đẩy ra.

"oppa!"

choi yebin đi thẳng tới bên cạnh yeonjun rồi ngồi xuống.

anh gọi phục vụ mang đồ ăn lên. yebin còn chưa bỏ túi xách xuống, bĩu môi với anh mình một cái.

cô vốn chẳng có hứng thú gì với trò này, chẳng qua là vì ông ngoại ép cô đi, hơn nữa còn sai anh họ tới trông chừng.

riki vừa nãy còn tò mò về đối phương, nhưng hiện giờ thấy người xuất hiện là cô ta, trong lòng thầm thở dài.

thành phố quen thuộc này cứ đưa những người quen thuộc tới trước mặt em.

jungwon đưa em theo, không biết là tốt hay không nữa.

yebin ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

đẹp trai, phong độ.

nhưng không khiến cô rung động. cô đảo mắt qua bên cạnh gã ta, khựng lại trước khuôn mặt riki.

ah, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.

đồ ăn đều đã được dọn lên, cô đặt túi xách xuống bên cạnh, gương mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, dường như rất hứng thú với jungwon.

"từ lâu ông ngoại em đã nói giám đốc yang tuổi trẻ tài cao, cứ bắt em tới gặp anh, nhưng em sợ làm phiền anh bận rộn công việc."

yeonjun nhíu mày.

cứ tưởng cô sẽ thẳng thừng bỏ đi, không ngờ lại nói ra những lời này, anh đành lên tiếng phối hợp.

"cô em họ này của tôi rất hiếm khi khen người khác, ngay cả với tôi nó cũng suốt ngày chê bai, trách móc."

"do cô yebin khách khí mà thôi!"

jungwon không có ý định hưởng ứng, gã cầm đôi đũa lên gắp thức ăn vào bát em.

"ăn nhiều một chút, chẳng phải em vẫn nói đồ ăn ở đây ngon nhất sao?"

riki suýt nữa thì không thở ra được, em nén giận, cố gắng cười.

"cảm ơn."

yebin giả bộ như không trông thấy màn diễn vừa rồi, vẫn nhiệt tình.

"nghe nói anh yang từng du học ở mỹ? cách đây không lâu em cũng mới từ mỹ về, trùng hợp thật nhỉ!"

"đúng là trùng hợp, chỉ có điều tôi thích cuộc sống trong nước hơn nên mới gấp gáp quay về."

vừa nói, gã vừa tiếp tục gắp thức ăn cho riki.

"đây là món em thích, ăn nhiều vào."

em cúi đầu, không thèm để tâm tới họ nữa.

yebin vẫn khăng khăng bắt chuyện với jungwon nói từ chủ đề sinh hoạt, âm nhạc, cho đến chuyện thương trường.

gã ta tuy tỏ thái độ không mấy quan tâm, nhưng vì đối phương quá cố chấp nên không thể không nể mặt người ta, vẫn phải đối qua đáp lại.

bữa cơm này quả nhiên là ăn ngon, chuyện vui.

lúc thanh toán, cô ta còn chủ động nói mời khách, khiến gã không kịp từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro