09
một lúc sau, sofa bên cạnh chợt lõm xuống.
miyeon vỗ vai riki, cười hiền hoà.
"sao không ra kia chơi cùng mọi người?"
"còn chẳng phải vì đợi cậu đấy ư?"
ả đã thay chiếc váy cưới vướng víu, chỉ còn kiểu tóc và khuôn mặt trang điểm vẫn giữ nguyên, nhưng vẫn xinh đẹp như thiếu nữ bước ra từ trong bức ảnh nghệ thuật.
"vậy á? cảm ơn cậu nha!"
miyeon cố ý kéo dài giọng.
"anh ta đâu?"
"anh ấy uống nhiều quá nên tớ bắt đi ngủ trước rồi. buổi tối còn phải tiếp tục nữa, cái tên ngốc ấy, nói không được!"
ả vốn đã bày cho chàng ta uống nước lọc giả rượu, đằng nào thì cũng chẳng có ai biết, thế nhưng sunghoon cho rằng, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, nhất định phải uống rượu.
ả thật không biết phải khen chàng ta thành thật hay chê ngốc nghếch nữa.
"thế cũng được."
em sờ lên mặt miyeon.
"tránh cho hắn ta lúc hôn cậu lại phát hiện trên mặt cậu toàn phấn son."
ả tức đến suýt nữa thì nhảy dựng lên.
"có bạn thân nào như cậu đi chê bai người khác đâu!"
"tớ chỉ chê bai mỗi cậu thôi đấy."
ả bật cười, có chút không đành lòng.
ả cứ tưởng em gặp sunoo sẽ không kiềm chế được bản thân, sẽ buồn, nhưng giờ mới nhận thấy mình đã sai.
cuộc sống đúng là người thầy xuất sắc, có thể dạy cho người ta biết che giấu cảm xúc. ả cũng không biết nên nói gì cho phải, nếu như em đã thật sự không còn để tâm nữa, vậy thì ả động viên cũng trở thành vô nghĩa, còn nếu em vẫn giữ trong lòng thì dù có nói cũng chỉ khiến thêm đau lòng hơn mà thôi.
thế nhưng ả vẫn cảm thấy hắn ta quá đáng, biết rõ ở đây sẽ gặp nhiều người quen như vậy mà còn đi cùng aeri, khiến em thêm khó xử.
cho dù ả và em đã không lâu không liên lạc nhưng trong lòng ả, riki mãi là người bạn thân tốt nhất.
miyeon đang định nói gì đó thì chuông di động của riki vang lên. em lấy điện thoại ra nhìn, đang định đứng dậy ra ngoài nghe máy thì bị ả kéo lại.
"ai gọi mà phải đi chỗ khác nghe, có gì phải ngại chứ?"
em đành ngồi xuống, ấn phím nghe.
"hôm nay cuối tuần, em đang ở đâu? tôi mới phát hiện ra một nhà hàng rất được, có muốn tới thử không?"
giọng điệu của đối phương rất bình thản, nhưng em vẫn nhận ra sự hào hứng trong đó.
"haiz... anh biết rõ tôi không thể chống cự lại được sức hấp dẫn của đồ ăn còn dụ dỗ tôi. tôi rất muốn đến nhưng mà hôm nay tôi đi dự lễ cưới, hiện giờ còn đang bị cô dâu kèm bên cạnh không động đậy được đây này. tôi cực kỳ đau khổ!"
vừa nói, em tủm tỉm cười, miyeon ngồi bên không ngừng phản kháng bằng cách véo em.
"vậy có cần tôi làm anh hùng cứu em không?"
"thực ra cô dâu rất đoan trang hiền lành, cho dù cô ấy không kèm cặp bên cạnh tôi thì tôi cũng tình nguyện quỳ gối dưới váy cô ấy."
ả nghe vậy mới bắt đầu cười hãnh diện. thế nhưng ngay lập tức ả suy nghĩ đến quan hệ giữa em và người gọi điện thoại tới là thế nào.
"em bị người ta dùng mỹ nhân kế làm cho chết mê chết mệt rồi!"
"đúng thế, ở đây không những có gái xinh mà còn có cả trai đẹp nữa!"
"ha, hay vậy sao? tôi cũng muốn tới thưởng thức và xem rốt cuộc phụ nữ xinh xắn thế nào, đàn ông đẹp trai thế nào!"
"tốt nhất anh đừng có tới thêm dầu vào lửa nữa! anh mà đến thì chiếm hết cả hào quang của người khác rồi!"
nói liên miên một hồi, riki mới tắt máy. miyeon lập tức hào hứng hẳn lên.
"sao không cho người ta tới, để tớ xem anh ta ưu tú đến cỡ nào mà có thể chiếm hết cả hào quang của người khác!"
"tớ dùng biện pháp nói quá thôi, học văn có dịp cũng nên đem ra dùng."
hai người trò chuyện vui vẻ đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, có người đang chơi còn quay ra nói.
"riki, nếu thật sự có người như thế thì gọi đi cho bọn tớ được chiêm ngưỡng, nhân tiện có hoàng tử kim sunoo lớp chúng ta ở đây, xem có thể so bì được hay không?"
mọi người nghe vậy ai cũng hưởng ứng nhiệt liệt. sunoo và aeri cũng quay sang nhìn.
em nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
chuyện tình tay ba của bọn họ cũng đã qua lâu như vậy rồi, sao mọi người còn không buông tha, ba lần bảy lượt nhắc tới?
chẳng lẽ chỉ có chuyện giữa họ mới khiến mọi người vui vẻ hay sao?
sunoo lấy bài, bâng quơ nói.
"tốt hơn hết là không đến, đỡ khiến tớ mặc cảm. chẳng lẽ các cậu còn không biết tớ giữ thể diện thế nào à?"
hắn nói với thái độ hoàn toàn dửng dưng, cảm giác như lời nói hoàn toàn không có liên quan gì tới mình. aeri khẽ cười, ghé vào bên tai hắn nói gì đó, vô cùng thân mật.
miyeon lại cảm thấy lời nói của sunoo có ý tốt, ít ra cũng giúp em tránh được khó xử.
ừ thì thế cũng được, nhưng mà hắn ta cần gì phải tình chàng ý thiếp với nàng ta như vậy chứ?
vừa nghĩ vậy, ả lại cảm thấy lửa giận trong lòng bùng lên, cướp lấy điện thoại trong tay riki.
"ni-ki, ngay cả đến tớ mà cậu cũng giấu à? để tớ xem anh ta là ai?"
miyeon mở nhật ký trò chuyện, ánh mắt dừng trên cuộc gọi đến gần nhất rồi bất ngờ tỏ ra kinh ngạc.
"này, cậu quá là không có nghĩa khí rồi! có bạn trai rồi phải không?!"
ả cố ý nói lớn tiếng để tất cả mọi người đều nghe thấy.
"thảo nào mà nói anh ấy đến thì khiến mọi người bị chiếm mất hào quang. yang jungwon quả nhiên là người có năng lực ấy!"
em bất lực.
"anh ta là sếp của tớ..."
"sếp mà còn mời nhau đi ăn, nói chuyện phiếm?"
ả cười mờ ám.
"hay là... anh ta đang theo đuổi cậu?"
em hít sâu, im lặng không đáp, chỉ cười trừ.
trong lòng em hiểu rõ, miyeon đang cố ý làm vậy để mọi người không đem em ra làm trò cười, biết em cũng có thể tìm được một người tốt, thậm chí không thua kém gì sunoo, em không phải thiếu hắn ta thì không sống nổi.
ánh mắt đả kích của đám bạn học lặng lẽ chuyển thành ánh mắt ngưỡng mộ, ước ao.
nếu vừa nãy họ còn cho rằng biểu hiện của em là vì tự ti, thì hiện tại trong mắt họ, em đang khiêm tốn.
dù sao thì cái tên yang jungwon cũng coi như có tiếng tăm ở thành phố này, thiếu gia nhà giàu cơ mà, lúc nào chả xuất hiện trên mấy tờ tạp chí lá cải.
miyeon vì em mà làm vậy, hiện giờ em có thể phớt lờ những ánh mắt kia, nhưng không có cách nào làm ngơ sự cảm động dâng trào trong lòng, vì em biết, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn có người sẵn sàng đứng về phía em, lo lắng cho em.
"có lẽ."
chỉ hai chữ đơn giản ấy thôi cũng đủ để khiến người khác tưởng tượng xa xôi.
từ bao giờ em đã biết sử dụng tâm kế như vậy?
thậm chí trong lòng còn thấy rất phấn khích.
ừ, rốt cuộc em đã có thể dùng cách này để thắng hắn ta một ván.
không phải không có hắn thì em không sống được, em có thể một mình sống hạnh phúc, một mình yêu lấy bản thân.
cho dù, tất cả chỉ là ảo giác.
em lơ đễnh lướt ánh mắt qua sunoo.
hắn và aeri, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác lạ.
em chợt cảm thấy...
bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro