Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

từ nhỏ em đã muốn làm một chàng trai lạnh lùng, nhưng thật không ngờ lúc thực hiện được lại ở trong một tình thế bất đắc dĩ thế này.

em thật sự có thể bình tĩnh, không để tâm tới mọi người đang ăn tiệc, uống rượu náo nhiệt xung quanh, thật sự có thể bình tĩnh nhìn cô dâu chú rể đang đi tới từng bàn mời khách.

chợt bên cạnh có người nhỏ giọng nói.

"kim sunoo sao lại làm phù rể thế?”

"hình như phù rể lúc đầu được chọn có việc đột xuất."

"nhưng mà sunoo đứng bên cạnh chú rể thì chiếm hết hào quang của sunghoon mất rồi còn đâu."

"người ta là chú rể không lo thì thôi, cậu lo cái gì?"

riki không phải cố ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng lỗ tai em cứ tự nhiên dỏng lên.

ngồi một lúc, em lại nghe được thêm nhiều chuyện khác, sunghoon sau khi tốt nghiệp tìm được công việc nhưng lại xảy ra chút vấn đề, sunoo đã từng giúp chàng ta nên quan hệ hai người mới tốt như vậy.

lòng riki nặng trĩu, chẳng có tâm trạng ăn uống. nhìn đồ ăn bày la liệt trên bàn tiệc em cũng không buồn động đũa nhưng mà hiện giờ chỉ có ăn mới giúp em bớt căng thẳng. em cầm đũa gắp một miếng dưa chuột, từng miếng, từng miếng.

cho dù em có bao hy vọng thời gian trôi chậm lại, thì cũng không tránh được thời điểm cô dâu chú rể tới bàn mình, đương nhiên, còn có cả phù rể đi theo.

riki cố gắng không nhìn sunoo, nhưng kể cả có nhắm mắt lại em cũng có thể hình dung ra bộ dạng hắn lúc này.

bạn học đều đang chúc rượu, đối với thứ đồ uống này, dường như càng có giao tình thì lại càng không thể không uống. sunghoon bị buộc phải uống đến không thể chống cự, liên tục bị bạn bè tìm đủ lý do lớn bé để chuốc.

mọi người cười nói vui vẻ, có vẻ rất náo nhiệt.

nhưng náo nhiệt đến mấy rồi cũng nhanh giải tán, xung quanh còn rất nhiều bàn tiệc khác cần phải mời rượu.

ngay khoảnh khắc màn mời rượu sắp kết thúc, không biết ai chợt hô lên.

"riki, không thể vì là bạn tốt của cô dâu mà thoát khỏi tập thể được. mau mời cô dâu chú rể một ly đi!"

sau câu nói, riki bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý. em nhắm mắt, mang vẻ mặt bất đắc dĩ. đã cố gắng lắm rồi, cố gắng đè nén thứ tình cảm đang tồn tại kia, thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh được mảnh đất u ám tự mình tạo ra.

riki đứng dậy, em đi tới trước mặt cô dâu chú rể, khuôn mặt tươi cười không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

"thật ra là tửu lượng của tớ không tốt, muốn uống nước lọc thôi nhưng mà lại bị phát hiện, xem ra không thể trốn tránh được rồi."

em cười hết sức tự nhiên.

"hay là, tớ tự chịu phạt ba ly?"

đám con trai như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vỗ tay cổ vũ ầm ầm lên.

phù dâu đứng bên cạnh bưng khay rượu tới, riki cầm lấy một ly.

"đầu tiên, chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long."

em uống một hơi cạn sạch.

sunghoon cũng rất sảng khoái uống hết.

"ly thứ hai, tôi lấy tư cách là bạn thân của cô dâu, yêu cầu anh phải đối xử với cô ấy thật tốt, phải che chở cô ấy, yêu thương cô ấy cả đời."

nói xong, em tiếp tục uống hết ly rượu, mọi người xung quanh lại lên tiếng trêu chọc.

cầm lấy ly thứ ba, em đi tới trước mặt miyeon.

"ni-ki..."

ả xúc động, năm xưa hai người cùng nhau tâm sự chuyện tình yêu, còn hôm nay, lại chỉ có mình ả đơn độc đi vào cung điện hôn nhân.

"còn nhớ chúng ta đã nói gì không? cho dù bây giờ cậu lấy chồng, quên mất rồi nhưng tớ vẫn nhớ. chúng ta từng nói, nếu không gặp được một người đàn ông nào tốt hơn tớ thì hai chúng ta sẽ ở bên nhau nhưng hôm nay cậu đã gặp được, tớ có nên coi anh ta là kẻ cướp đoạt tình nhân của tớ hay không nhỉ?"

riki nửa đùa nửa thật nói, mọi người ai cũng phải bật cười riêng sunghoon và sunoo thì không.

em nâng ly rượu lên.

"vì thế, ly rượu này, tớ mời cậu."

miyeon vừa cầm lấy ly rượu, chợt có người lên tiếng.

"cô dâu hôm nay uống nhiều rồi, phù rể đâu qua uống giúp đi chứ."

em thật sự không biết hiện giờ sắc mặt sunoo như thế nào, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì, em lập tức mở miệng.

"tôi và tình nhân uống rượu, người khác tới xen vào làm gì chứ!"

miyeon quả nhiên phối hợp rất ăn ý với em, hai người cầm ly rượu lên làm động tác uống rượu giao bôi.

đám con trai được thế lại càng hò reo ầm ĩ.

"sunoo, sao nhìn mặt anh có vẻ không vui vậy?"

"không có gì."

"trời ơi, park sunghoon! vợ cậu bị người ta chiếm đoạt tại chỗ rồi kìa."

"nishimura riki, em đến để phá hỏng hôn lễ của anh à..."

riki vẫn rất bình thản, đặt ly rượu xuống, cầm tay miyeon đặt vào trong tay chàng ta.

"tình nhân của tôi hiện giờ giao cho anh, nhất định phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy."

"tôi nhất định!"

hôm đó, tất cả mọi người tham dự hôn lễ đều không thể quên được một cảnh tượng khi ấy. em cũng xua tan đi sự tò mò của mọi người về chuyện giữa mình và sunoo.

sunoo đứng phía sau sunghoon, nụ cười ôn hòa vẫn hiện hữu trên mặt hắn.

bàn tiệc đó có aeri đang ngồi, không biết nói chuyện gì vui vẻ, nàng ta cười không ngừng. bên đó bạn học cũng nhiều, chẳng biết vì sao mà hắn cũng bị ép uống mấy ly.

riki nhìn lướt qua miyeon, không biết nên thở dài phiền muộn hay nên vui vẻ, tất cả mọi người đều đã thay đổi rồi.

trước đây, miyeon hoàn toàn không có thiện cảm gì với aeri, thậm chí còn tỏ rõ sự chán ghét ngoài mặt, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì ả ở phe của em.

hiện giờ, trong lòng không thích, nhưng ả cũng không thể hiện ra ngoài nữa.

mọi người đều đã học được cách thức sinh tồn.

em dụi mắt, chợt thấy xót xa.

dường như em lại nhớ những thứ không nên hồi tưởng, chúng cứ xoắn lại thành một mảnh khiến đầu óc em hỗn loạn, thậm chí dạ dày cũng phải đau đến quặn thắt.

nhưng điều khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của hắn dần dần biến mất khi còn trẻ, mà là lời hứa em và hắn từng trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được.

bên nhau trọn đời.

nói thì ngọt ngào, để rồi cuối cùng chỉ còn lại thương đau. chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới thật sự là liều thuốc độc trong tình yêu.

hôn lễ tiến hành thong thả rồi cũng phải kết thúc. tan tiệc, khách khứa ra về, hai bên gia đình đứng tiễn khách.

riki còn đang mải nghĩ cớ rời khỏi đây thì lại bị vây lấy kéo đến quán trà. nhà hàng này đã được sunghoon bao để đám bạn học cũ ăn tiệc cưới xong sẽ tới đây nghỉ ngơi, vừa tán gẫu vừa chơi bài.

chàng ta uống nhiều đến nỗi mặt đã đỏ bừng nhưng vẫn bắt sunoo nhất định không được để một ai ra về trước, bằng không nhất định sẽ hỏi tội hắn.

riki đứng giữa đám bạn cũ, có chút đau đầu.

em vốn nghĩ, sẽ cố đợi đến lúc có người đầu tiên về thì em cũng sẽ tìm cớ chuồn khỏi đây. hôm nay là cuối tuần, bạn học tới dự đám cưới đều đang làm việc tại cùng một thành phố nên cũng khó mà lấy lý do bỏ về được.

huống hồ, những lời chú rể đã nói cũng đả động tới lòng mọi người, dù đã từng họp lớp mấy lần nhưng mọi người đều không tới đông đủ, có người này thì lại thiếu người kia, nên lần này nhân dịp lễ cưới của mình, sunghoon nhất quyết phải triệu tập tất cả các bạn học hai lớp lại.

lúc này ở quán trà cũng coi như là một buổi họp lớp đi. từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi người một ngả, may ra được một vài người học chung trường đại học, hễ gặp được người quen cũ là nhớ lại quãng thời gian học sinh, đương nhiên không ai muốn làm người đầu tiên ra về cả.

riki chậm chạp bước đi, điệu bộ bất đắc dĩ. trước kia em lúc nào cũng làm kẻ đầu tiên, muốn làm gì là làm cái đó, miyeon từng nghiêm túc nói, mọi người từ khi vào cấp ba đều đã học được cách cư xử khôn khéo rồi, nếu em vẫn còn giữ tính cách thì rất dễ đắc tội với người khác.

không ai đề cập tới chuyện ra về, em cũng không tiện mở miệng, cùng mọi người đi theo sau sunoo, coi hắn là chủ nhà.

quán trà này nằm ngay cạnh khách sạn tổ chức hôn lễ, có phong cách khá mới lạ, mọi người vào trong, lần lượt ngồi xuống chơi bài.

riki cũng biết chơi trò này nhưng em không ngồi chơi cùng mọi người, em ngồi xuống sofa.

thỉnh thoảng có một vài người bạn học gọi em tới chỗ họ, em đều tươi cười xua tay.

vừa mới quay đầu lại, riki liền phát hiện sunoo đã ngồi đối diện với em từ bao giờ.

bất giác, em muốn đứng dậy, thế nhưng ý nghĩ ấy chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu, em lại cảm thấy mình hà tất phải lập dị như thế?

người ta đâu có làm gì, sao em phải tỏ ra để tâm, làm vậy chỉ khiến cho người ta nghĩ em nhỏ mọn mà thôi.

dù không hề chú ý tới người trước mặt, nhưng khi ánh mắt em vừa di chuyển thì đã thấy aeri ngồi xuống bên cạnh sunoo, hai người họ nhìn nhau cười thân thiết.

ngay cả bản thân em cũng phải thừa nhận.

họ rất đẹp đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro