06
"sau này thì sao?"
riki lẳng lặng nghe, trong ánh mắt em, taki tuyệt đối là một người có thể che chở được một cô gái tốt, đáng tiếc y vẫn độc thân nhiều năm qua.
đèn đường bật lên, nơi nơi tràn ngập ánh sáng lung linh.
"sau này, cô ấy vào đại học. tớ mượn cớ tìm cô ấy cùng học bài, thực ra là muốn gặp cô ấy nhiều hơn nhưng rồi cô ấy có bạn trai, hai người họ kết hôn. cô ấy là một người vợ tốt, cũng là một người mẹ tốt."
taki bình thản kể lại, trong niềm hạnh phúc của người khác, y đã từng dùng thế giới của riêng mình để chiếm giữ một góc nhỏ trong đó.
"cậu không nói với cô ấy à?"
"không."
taki cười thành thật, y đã từng yêu một người con gái, một người con gái rất tốt nhưng người cô ấy yêu không phải y.
cô ấy đương nhiên cũng rất thật lòng, nhưng là với một người xứng đáng hơn y.
y sẽ không nói tình cảm của mình với cô ấy, càng không cho người khác biết rằng người y yêu thương chính là nhân vật nữ chính trong bộ phim kia. cô và người nam chính có một tình yêu không hề tầm thường, còn y, tới phút cuối cùng cũng chỉ có thể làm khán giả xem bộ phim này mà thôi.
riki lặng nhìn taki, nắm chặt lấy tay y.
"nhưng tớ chưa từng hối hận, dù cho đoạn tình cảm này cuối cùng chỉ còn lại một mình tớ."
y cười hiền lành, không hề oán giận. đã là con đường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa.
"tớ cầu chúc cô ấy hạnh phúc, đồng thời cũng tin tưởng rằng, bản thân tớ sẽ chọn được cách sống tốt nhất, tự đem lại hạnh phúc cho mình."
dù sao thì, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, con người ấy đã trở thành quá khứ.
taki vỗ hai bàn tay để trấn an bản thân.
riki coi y là người bạn tốt nhất của mình, quan trọng là vì y không giống những người khác, không bao giờ nhìn em bằng ánh mắt thiếu tin tưởng hay khó hiểu. y luôn ở bên em, đợi tâm trạng y bình tĩnh lại, từ từ khuyên bảo, giống như một người anh trai.
hôm nay taki tâm sự với em chuyện của y, thực ra cũng là để nhắc em.
rằng kim sunoo đã là quá khứ.
cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, không thể vì một người mà dừng bước chân mình.
thậm chí ngay cả cái tên kim sunoo, y cũng không nhắc tới.
hai chữ ấy, dường như đã trở thành một điều kiêng kỵ.
taki đang ngầm ám chỉ với em rằng, trong hai người họ, y sống tốt hơn em rất nhiều. người con gái mà y yêu thậm chí còn không biết có một người yêu mình, vậy mà y cũng không hối hận, không tiếc nuối.
còn em thì sao?
yêu đương với hắn nhiều năm như thế, suốt từ thời cấp ba cho đến đại học, nhưng giây phút chia tay em vẫn còn oán hận, mặc dù oán hận cái gì chính bản thân em cũng không biết.
em đúng là quá trẻ con.
năm xưa tình yêu của họ đã đi tới ngõ cụt, đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu.
em nên bình thản đối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng.
hắn chưa từng phản bội em, chỉ là tới phút cuối, em và hắn bỗng nhiên phát hiện ra hai người vốn không hợp nhau.
bao nhiêu đau khổ dằn vặt trong lòng đều là do bản thân em không chịu từ bỏ. những ngày tháng quá đỗi ngọt ngào ấy, em một mực muốn giữ lại, nhốt mình vào cái bẫy hồi ức, không có cách nào thoát ra.
riki mỉm cười.
"tớ tin chúng ta đều sẽ hạnh phúc cho dù... người mà chúng ta từng yêu, đều không yêu chúng ta."
...
miyeon là người bạn duy nhất của riki hồi còn học cấp ba. em từng có đủ kiểu suy nghĩ ấu trĩ trong đầu, một trong số đó là chỉ cần có một người bạn tốt ở bên mình hết đời. người khiến em có suy nghĩ kỳ quái ấy chính là miyeon.
tiếc là sau đó, em không thực hiện được ước nguyện ấy.
em chuyển đến trường cấp ba tốt nhất trong thành phố học lại, còn ả lên học đại học ở tỉnh ngoài. hai người sống ở hai môi trường khác nhau, có phạm vi bạn bè khác nhau. một thời gian khá dài, em đã từng hoài nghi tình bạn giữa mình và miyeon.
trong lúc học lại lớp mười hai, em phải đối mặt với những người bạn học ít tuổi hơn mình, hằng ngày có vô số vấn đề đau đầu phải giải quyết, thế nhưng miyeon mỗi lần gọi điện tới chỉ toàn nhắc tới những chuyện tốt đẹp ở đại học, nào là quen biết những ai, nào là đi liên hoan ăn uống những đâu.
thậm chí, có những khi, chỉ nói được hai câu là ả đã dập máy.
mãi về sau, em mới hiểu ra, có những vấn đề thực ra nằm ở chính bản thân em. mỗi người đều có cách sống của riêng mình, vốn dĩ không nên đặt quá nhiều yêu cầu ở người khác. nếu đã đem tất cả tình cảm của bản thân đặt vào người khác, thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ.
tình yêu cũng vậy.
nhưng sự cảm động mà ả từng mang lại cho em hoàn toàn là có thật.
em còn nhớ lúc gọi điện cho miyeon, thông báo rằng mình mới quen một người bạn là taki.
ả từng nói.
"tớ rất vui, hy vọng cậu ấy sẽ thay tớ ở bên cạnh cậu, chia sẻ vui buồn cùng cậu thay tớ."
chính nhờ câu nói ấy mà em đã nhìn quá khứ một cách vô tư hơn, thoải mái hơn.
hôm nay, miyeon kết hôn, em đã đồng ý tới dự, nhất định em sẽ đi.
lễ cưới được tổ chức ở một khách sạn lộng lẫy, bên ngoài tráng lệ bao nhiêu, bên trong càng xa hoa bấy nhiêu.
năm xưa em và ả từng nói, ai kết hôn trước thì người kia sẽ làm phù dâu. lúc ấy, cả hai đều tưởng rằng, người đầu tiên lên xe hoa nhất định là riki, nhưng cuối cùng chẳng ai biết trước, số phận lại an bài họ như ngày hôm nay.
riki đến khá sớm, em gọi điện cho miyeon, ả đích thân ra đón em. miyeon đã trang điểm và làm tóc xong xuôi, chỉ chưa thay váy cưới. vừa nhìn thấy riki, ả lập tức chạy ra tới ôm một cái thật chặt, sau đó ôm lấy mặt em không chịu buông.
"sao cậu chẳng thay đổi gì cả là thế nào? da dẻ vẫn đẹp như xưa?!"
"vì tớ có vẻ đẹp trời sinh từ lúc mới lọt lòng mà."
riki che miệng cười, vừa nhìn thấy miyeon, cảm giác quen thuộc trong em lại ùa về. em quan sát khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt.
"cậu trang điểm thành ra thế này không sợ dọa chú rể chạy mất à?"
"anh ta dám sao?!"
ả vừa làm ra vẻ mặt dọa dẫm, vừa lôi em vào trong.
"chủ yếu là do mắt nhìn của chúng ta khá giống nhau. còn cô nhân viên hóa trang kia thì cứ khăng khăng là cô dâu thì phải trang điểm thế này, không biết mặt mình đã bị cổ trát bao nhiêu tầng phấn nữa."
"cậu thành ra bộ dạng gì cũng không liên quan tới tớ, dù sao thì chồng của cậu cũng đâu có thèm để ý."
còn chưa nói hết em đã bị véo một cái rõ đau.
"à phải rồi, tớ đang tò mò về chồng cậu lắm đấy!"
miyeon kéo riki vào giữa phòng trang điểm rồi mới thẹn thùng cười.
"thực ra cậu cũng quen đấy."
em lại càng hiếu kỳ hơn, không ngờ em cũng quen biết chồng của bạn thân mình.
"ai thế?"
"park sunghoon."
thời cấp ba, riki đương nhiên không thể không biết tới tiếng tăm của park sunghoon. chàng ta được biết là hoàng tử băng lãnh trên sân, ngày nào cũng phải đi tập luyện. huấn luyện viên của chàng ta cực kỳ nghiêm khắc, luôn miệng dọa dẫn người học kém như chàng phải dựa vào thành tích này để vào đại học, nếu còn không chịu khó luyện tập thì sẽ hết cách, không còn con đường nào khác.
có một lần sau khi uống chút rượu, sunghoon đã lớn tiếng cãi lại giáo viên trước mặt mọi người, ai bảo chàng ta phải nhờ vào trượt băng mới thi đỗ đại học chứ.
sau đó, sunghoon từ bỏ, ra sức nỗ lực học tập, thậm chí sau cuộc thi phân lớp còn được xếp vào lớp ưu tú. chuyện này năm ấy được cả khối coi là chuyện gây mưa gây bão trong lịch sử.
thấy riki ngây người, miyeon chủ động giải thích.
"thực ra, tớ từng thầm thích anh ấy. cậu không ngờ đúng không?"
ả tươi cười.
mọi chuyện trước đây đều đã qua, có được kết quả viên mãn như ngày hôm nay, đâu cần phải bận tâm tới những rối ren trong quá khứ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro