Cà Rốt Vị JungUwU [ 14 ]
Jungwoo mệt mỏi vác cặp đi học, tay cầm điện thoại nhìn bản đồ của trường xem giảng đường mình học ở chỗ nào giữa cái khuôn viên rộng lớn này. Hôm nay tự dưng giảng viên đổi phòng học sang khu nhà mới toanh nào đó mà cậu chưa từng bước chân vào nên giờ cậu đang phải chạy đôn đáo khắp nơi để tìm.
Trời chuyển lạnh, những chiếc lá dần tách khỏi cành khô cằn và bay lượn theo cơn gió đùa giỡn trên khoảng không. Cái áo sweater mỏng tanh của Jungwoo chẳng thể bảo vệ cậu khỏi cơn gió chuyển mùa, để nó nghịch ngợm chui vào áo rồi mơn trớn làn da của cậu. Jungwoo rùng mình, người tự động co rúm lại, cố chôn mặt vào cái cổ áo rộng thùng thình. Cậu nhanh chóng đi đến khu nhà mà cậu nghĩ lớp của mình sẽ ở đấy, gió trêu đùa với tóc cậu, tiếng vỡ giòn tan của chiếc lá dưới chân báo hiệu một mùa đông sắp đến.
''Jungwoo.'' Một giọng nói thân quen gọi cậu từ đằng sau và chẳng cần nhìn, Jungwoo cũng biết đó là ai.
Cậu lập tức vứt cơn lạnh lẽo qua đằng sau đầu, quay lưng lại và mỉm cười, gọi tên người kia.
"Doyoung!" Mắt Jungwoo cong lên, lon ton chạy đến chỗ anh.
Doyoung như thường lệ giơ tay lên chào lại, miệng tự động cong lên, tạo thành một nụ cười nhỏ. Jungwoo chạy về phía anh, tóc theo nhịp chạy mà bồng bềnh nảy lên nảy xuống, trên môi là một nụ cười tươi rói. Cậu chẳng ngại chạy đến chỗ Doyoung, cậu có thể chọn đứng đợi anh tới chỗ mình nhưng cậu vẫn muốn cùng Doyoung đi cạnh nhau, dù chỉ là một quãng dài hơn một xíu.
Hai người sánh vai đi bộ, cuộc trò chuyện xoay quanh về việc Jungwoo đi mấy vòng rồi mà vẫn chưa tìm ra phòng học mới, về việc Doyoung bằng một cách nào đó biết chính xác phòng học mới ở đâu, hay về việc Jungwoo đã mặc một chiếc áo sweater mỏng dính vào ngày đầy gió như hôm nay. Giữa hai người chưa từng thiếu chuyện để nói, Jungwoo nhìn Doyoung cười vì câu nói của đùa của mình rồi cũng lặng lẽ mỉm cười.
Thường thì nếu Doyoung phải đi học vào sáng sớm mấy hôm trời lạnh như này, anh sẽ đặc biệt cáu kỉnh, có chết cũng không mở miệng trước khi nhét được vào bụng một bữa sáng no nê. Nhưng tâm tình hôm nay của anh tốt hơn hẳn, có lẽ vì những câu chuyện nhỏ với Jungwoo hoặc là vì nụ cười của cậu. Đầu lưỡi bỗng dưng cảm nhận được vị ngọt cốc trà gừng mật ong hôm trước, cả người Doyoung nóng lên. Anh liếc sang người bên cạnh, vẫn đôi mắt nâu to tròn cùng bờ môi mọng, yết hầu anh lên xuống khi ánh mắt vô thức nhìn xuống phần gáy trắng nõn không hề che đậy.
Con mẹ nó, Doyoung biết những suy nghĩ ngày hôm ấy thực sự làm anh rối loạn hết lên, nhưng Doyoung đã dùng mấy hôm trước để tạm thời quên chúng đi rồi nên đừng làm mặt anh đỏ được không? Có thể Jungwoo không nhận ra nhưng mấy người như Ten chẳng hạn, cậu ta sẽ biết và la hét khắp nơi.
Quả thật, đứng trước người mình thích, khó mà giấu đi cảm xúc.
"Này, cậu rẽ đi đâu vậy?" Cánh tay phải của Doyoung bỗng nhiên bị giật ngược lại, Jungwoo nhíu mày cầm cổ tay anh. "Bọn mình đến đúng toà nhà rồi mà, đi lối này để đến thang máy."
Doyoung ậm ừ rồi quay về chỗ cạnh Jungwoo, cùng cậu đi tới chỗ lớp học. Anh trong phút chốc lơ đãng đến mức quên cả lối đi.
"Thì ra cậu từ nãy giờ không tớ nói gì cả." Jungwoo ở bên tức tối nói, cậu trút giận lên cổ tay của Doyoung mà vừa nãy chưa kịp buông ra, dùng lực bóp bóp vài cái.
"Xin lỗi. ." Doyoung xoa xoa cổ tay, cảm nhận hơi ấm vẫn còn xót lại trên đó.
"Cậu sẽ không được ăn kẹo trong hôm nay, xem như đó là hình phạt." Cơ mà, dù sao thì mình vẫn sẽ cho cậu mà thôi. Câu cuối Jungwoo không nói ra, dù cậu rất muốn.
"Người ta xin lỗi rồi mà." Doyoung cười bất lực với đứa nhóc bên cạnh, cậu coi anh như con nít không bằng. Nhưng đống kẹo Jungwoo đưa, như thói quen rồi, chẳng thể bỏ được.
.
Jungwoo chống cằm nhìn ông thầy nói không ngừng trên bục giảng cùng đống slide nhàm chán, bên tai là tiếng lật sách cùng tiếng sột soạt của bút chì. Tiết học chán đến mức làm cậu suy nghĩ tại sao nó lại đáng để cậu lết xác tới trường vào một ngày thời tiết hoàn hảo để đi ngủ như này. Cậu có thể vùi mình vào chăn, cuộn tròn trên chiếc giường ấm áp, để thừa ra đôi tai nhỏ hưởng cái se se lạnh của mùa thu sắp qua đi. Nghĩ đến thôi là đã thấy thích rồi, Jungwoo nằm gối lên hai tay, gương mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Đông sắp về, cây cối ngoài sân rụng hết lá, chỉ còn lại cành khô đơn sơ. Càng nhìn Jungwoo càng nghi vấn về buổi học hôm nay, cậu có thể nghỉ một buổi học, hôm qua thức khuya chơi game làm mí mắt cậu nặng hơn thường lệ. Giọng ồm ồm của ông thầy đang giảng bài giống thuốc gây mê vậy, nằm thêm chút nữa thôi, Jungwoo sẽ lăn ra ngủ mất. Cậu xoay đầu, quay sang phía Doyoung đang nghiêm túc gạch ý trong sách và ghi chú lại những điều gì đó mà Jungwoo không còn đủ tỉnh táo để nghe.
Doyoung luôn tự tin về góc nghiêng của bản thân và Jungwoo chẳng thể nào phản đối điều đó. Đường cằm sắc nét, mũi cao, bờ môi mỏng bị che dưới tay đang chống lên bàn, mắt đang tập trung chăm chú vào đống chữ trong sách, tay còn lại cầm bút viết thêm những gì mà thầy đang giảng. Doyoung luôn có thói quen chống cằm, mi mắt rũ xuống mỗi khi tập trung làm việc gì đó. Dáng vẻ tập trung của Doyoung, Jungwoo quan sát không dưới mười lần. Anh luôn ghi chép đầy đủ mọi thứ và tiếp thu rất tốt, một người bạn học thật tốt. Jungwoo nhớ đợt có kiểm tra một, anh đã ân cần ngồi giảng bài cho cậu ở quán cà phê như nào. Họ đi chơi cùng nhau, đi ăn cùng nhau, làm bài tập cũng liền kề. Một tháng sau khi làm quen, Doyoung và Jungwoo đã gắn chặt lấy nhau, cảm tưởng như chẳng thể tách rời. Jungwoo ở trường luôn đi cạnh Doyoung, về đến nhà là cầm điện thoại nhắn tin với anh. Tần suất họ gặp nhau những tuần đó đếm hơn vài chục lần chẳng hết nổi. Nhớ về những kí ức đó, Jungwoo bất giác mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi Doyoung.
Đôi mắt sáng lên của Doyoung mỗi khi tìm được điều thú vị trong bài học luôn gợi cho Jungwoo nhớ về bầu trời đầy sao ở chốn bí mật của Doyoung. Đẹp đẽ, thuần khiết và bình yên. Cái cảm giác bất ngờ đến vui vẻ khi cậu phát hiện ra chỗ đứng của mình trong tim Doyoung, Jungwoo chẳng thể quên nổi. Tim cậu loạn nhịp, sự vui vẻ trong lòng không thể kìm nén mà bật thành tiếng cười khi ở cạnh Doyoung. Bầu trời sao hôm ấy, cùng nụ cười của Doyoung, toả sáng giống nhau vậy.
"Doyoung à. ." Jungwoo thì thầm, đột nhiên cậu muốn gọi tên anh.
Doyoung ngay lập tức rời mắt khỏi quyển giáo trình, mặt ngẩng lên nhìn cậu, đôi môi mỏng kia không còn bị che lấp đi nữa.
"Sao thế?" Giọng Doyoung trầm hơn mọi khi vì phải nói nhỏ. Jungwoo cũng rất thích nghe giọng của Doyoung, tò mò không biết khi anh hát sẽ như nào, tim cậu sẽ đập loạn như lúc ngắm anh dưới bầu trời sao chứ?
Jungwoo không trả lời, không phải vì cậu không muốn trả lời mà cậu không biết phải trả lời như nào. Tự dưng muốn gọi tên Doyoung thế là miệng tự gọi luôn, chưa kịp nghĩ câu đối thoại tiếp theo. Không lẽ giờ cậu trả lời, vì tớ muốn gọi tên cậu, sao. Jungwoo bắt đầu cảm nhận được hơi nóng từ vành tai của mình.
Doyoung nhìn Jungwoo nằm gối tay lên bàn, chỉ biết gương mắt nhìn anh mà không hề có ý định trả lời, môi bĩu ra. Anh đưa tay lên vuốt mái tóc loà xoà trước trán cậu, nghĩ cậu đang mệt vì sáng chưa ăn gì nên nói. "Mệt à? Cố đi, lát mua nước cho uống."
Thấy không, cậu nói đâu có sai, như lần đầu ngồi cạnh, Jungwoo chắc chắn sẽ đổ rầm trước Doyoung nếu cậu là con gái.
Jungwoo gật gật đầu để Doyoung quay lại với bài học. Nếu anh mà chạm vào vành tai đang nóng rực của cậu, Jungwoo sẽ đào một hố và nhảy xuống đó mất thôi. Tim cậu cũng tăng tốc không ngừng.
Họ gắn chặt lấy nhau suốt một tháng cho đến khi Doyoung bắt đầu bận bịu với môn khác và Jungwoo cũng vậy. Hai người đã không gặp nhau được buổi nào trong một tuần, Jungwoo đôi lúc nằm ở giường lôi đống ảnh với tin nhắn của hai người ra nhìn, đọc. Cậu không thể phủ nhận nỗi nhớ của mình, cậu đã rất nhớ Doyoung.
Trái tim của Doyoung, sự quan tâm chăm sóc chu đáo của anh và trái tim nhân hậu của anh.
Vì thế, hôm nay là ngày đầu tiên họ gặp lại sau một tuần xa cách. Vậy Doyoung chính là lý do vì sao cậu chọn lết xác tới trường vào một ngày thời tiết hoàn hảo để đi ngủ như này. Cậu nhớ Doyoung, và háo hức được gặp anh.
. . .
Ôi trời, hình như Jungwoo vừa phát hiện ra cái gì đó.
Jungwoo nhanh chóng quay mặt về phía cửa sổ, né tránh ánh nhìn của Doyoung, không để cho anh biết khuôn mặt đang dần đỏ lựng lên của cậu.
Hình như cậu thích Doyoung.
Jungwoo nghe rõ từng tiếng tim đập trong lồng ngực, trong đầu giờ chỉ còn hình ảnh của Doyoung nhưng nó còn làm tim cậu đập nhanh hơn. Jungwoo hận, tại sao cậu lại phát hiện ra điều này giữa lớp cơ chứ, lại còn ngay cạnh Doyoung. Nếu giờ mà không nhờ thuốc ức chế, cả căn phòng học này sẽ ngập trong mùi mật ong.
Jungwoo dùng tay đập đập vài cái lên trán để tỉnh táo, hít thở sâu vài cái để tim bình thường lại, cho dù nó vẫn đập nhanh hơn mọi khi. Giờ cậu sẽ quay lại nhìn Doyoung, nếu thứ đầu tiên cậu nhìn. .
Jungwoo quay đầu lại nhìn Doyoung.
mà là. .
Hình như bài này khó hơn, Doyoung vẫn giữ tư thế chống cằm nhưng không dùng tay che môi nữa. Doyoung đang cắn môi.
môi của Doyoung,
Vì Jungwoo đột ngột quay sang khiến Doyoung giật mình, môi dưới đang cắn bỗng nhiên được bật ra, nhìn rất muốn hôn.
cậu là gay.
Jungwoo thực sự thích Doyoung.
Cậu không phải con gái, nhưng vẫn đổ trước Doyoung. Đơn giản là vì, cậu thích anh từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro