
𝟖.
Đức Duy vốn rất trọng cái tôi, vậy nên việc nó thất hứa là điều hoàn toàn không thể. Chỉ là, kể từ giây phút chiếc hoodie dày mang theo hương trà đen thoang thoảng nơi cánh mũi được nó dúi nhẹ vào lòng. Quang Anh cảm giác, dường như có thứ gì đó rất khác diễn ra trong em.
.
Lần học đầu tiên giữa cả hai diễn ra vào một buổi chiều muộn, với ánh hoàng hôn yếu ớt làm đổ rạp cả bóng cây già. Quang Anh vừa kết thúc xong tiết học cuối cùng trong ngày, ngay khi vừa bước chân ra khỏi cửa lớp liền bị ai đó gọi lại.
Theo phản xạ, em liền quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Bị gọi thẳng tên khiến em có chút giật mình, thậm chí giọng nói đó còn chẳng phải An hay Kiều càng làm em trở nên thêm hoang mang.
Dưới sắc cam dịu nhẹ khẽ hắt vào từ khung cửa sổ ráo hoảnh. Đức Duy đứng đó, trên người vẫn là bộ đồng phục nhưng lại chẳng hề sơ vin, chỉ lặng lẽ tựa người vào bức tường sơn vàng nhạt sớm đã có vết tích thời gian.
Không quá khó để cả hai có thể chạm mắt, cậu thiếu niên không nói gì trong vài giây tiếp nhưng ánh nhìn Đức Duy dành cho em vẫn vậy, vẫn sắt lẻm và sâu hoắm, hoàn toàn không một tia gợn sóng hay mềm mại. Thậm chí, giọng nó nhàn nhạt xen lẫn lười nhác vang lên giữa dãy hành lang tấp nập. Như thể đã miễn cưỡng đứng đây đợi từ rất lâu.
- Duy...sao cậu ở đây?
- Sao tôi lại không được ở đây?
Nó nhìn em khó hiểu. Hàng chân mày thanh tú phút chốc bị chọc cho chau lại, rõ là đang không vừa ý. Duy nhấc nhẹ người ra khỏi bức tường, từng bước chậm rãi di chuyển về phía nơi em đang đứng cùng một bên tay đút túi. Quang Anh bên này trông thấy tình hình không ổn, sợ đối phương hiểu lầm liền ríu rít tìm lời giải thích.
- Hông hông...ý tớ hông phải vậy! Chỉ là lúc nãy mình thấy lớp cậu về từ tiết ba...
- Thì sao?
- Nên...có hơi ngạc nhiên khi thấy cậu vẫn chưa về.
- Vì tôi phải đ-
- Bộ cậu có hẹn với ai lớp tớ hả?
- Gì?
Một lần nữa, Hoàng Đức Duy lại cảm thấy khó chịu. Gần như là muốn nổi đóa!
Trái lại, từng lời Quang Anh thốt ra lại khẽ hệt như tiếng mèo. Đầu nhỏ hơi nghiêng làm mái tóc đen ngắn nhẹ lay, môi xinh mím nhẹ cùng đôi mắt sắc nâu long lanh dưới ánh chiều tà, hoàn toàn không giấu nổi được nét tò mò. Thành công khiến cậu ấm họ Hoàng đảo mắt một vòng nhìn đi nơi khác, rõ là đang không biết phải ứng phó sao với viễn cảnh trước mắt.
Cuối cùng, ngoài việc thở hắt nó đành ậm ừ mấy tiếng trước khi vào thẳng vấn đề chính và, cả trả lời cái câu hỏi ngớ ngẩn kia của cậu trai nọ.
- Thật luôn đấy à? Mới hôm qua mà giờ đã quên.
- Ơ.
- Ơ cái gì mà ơ? Sao bạn Quang Anh không nghĩ tôi đứng đây là vì đợi cậu?
Trong một khắc, Quang Anh vì lời nói của học bá Hoàng làm cho đơ hết người. Mặt nghệch ra như nhớ như quên cố lục lại ký ức về mọi chuyện của ngày hôm qua.
- Thôi chết quên mất!
- T-tớ không cố ý đâu do tính mình hay quên mong cậu đừng giận, cậu đừng giận rồi nghỉ kèm tớ học nha, nha?
- Không biết, tùy.
Lời vừa dứt cũng là lúc Đức Duy xoay người bỏ đi. Dáng người nó vốn cao lớn, dĩ nhiên thường ngày nếu không đi cạnh Quang Anh nó lại chả đi nhanh. Thế nhưng lần này lại khác, Duy mặc cho em nhỏ vẫn đang không ngừng đuổi theo phía sau, bản thân lại thản nhiên cất bước đến lạ.
.
Kể từ sau giây phút sắc mặt Đức Duy trở nên không tốt rồi đột ngột rời đi, điều đó đối với người khác có lẽ không mấy bận tâm nhưng với Quang Anh. Một người hay nghĩ nhiều lại còn rất sợ người khác bị tổn thương thì thành thật mà nói, trái tim nhỏ của Quang Anh như bị ai cấu xé một cách mãnh liệt khi chợt nhận ra, bản thân đã quên mất lời hẹn với người khác. Đặc biệt, người đó còn là Hoàng Đức Duy.
Người tình nguyện ngỏ lời kèm em học.
Biết rõ mình là người sai, Nguyễn Quang Anh không nói không rằng chỉ lặng lẽ theo sau, cố dùng hết sức bình sinh đuổi theo người con trai mang tên Hoàng Đức Duy. Định là lúc bắt kịp nó, em sẽ xin lỗi Đức Duy thêm lần nữa và chân thành hơn.
Nhưng không hiểu sao Duy cứ đi mãi đi mãi mà hổng chịu dừng, để rồi khi nó bất chợt ngừng lại khiến em không kịp phản ứng mà đâm sầm vào lưng nó một cái rõ đau, lớ ngớ nhìn lên thì thấy.
À, hóa ra Duy đến thư viện.
.
Bên ngoài trời đã chập chờn tối. Đức Duy chọn ngồi ở một góc khuất gần cuối thư viện, nơi thuận tiện cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài.
Dưới ánh đèn của căn phòng yên tĩnh, nó giờ đây một tay cầm bút, một tay lật từng trang sách với vẻ mặt vô cùng nghiệm túc. Từ đầu tới cuối chẳng thèm đoái hoài đến em dù chỉ một lần. Thậm chí, khi em cố tình lẽo đẽo theo nó vào tận trong, đã vậy còn cả gan dám ngồi chung bàn đối diện với nó. Nó cũng chẳng hề đá động gì.
Quang Anh mím môi, trên bàn trước mặt cũng là bài vở nhưng tâm trí lại không nằm ở từng trang sách mà lại đặt hết vào ở người đối diện. Dẫu cho hiện tại có muốn mở lời trước nhưng khi nghĩ đến cảnh Đức Duy bị em làm cho phân tâm mà thêm giận em lại thôi, chỉ ngồi đó dám nhìn nó chằm chằm. Tay nhỏ cũng vì thế siết chặt vào nhau.
Bên này Đức Duy trông như chả để tâm gì đến mọi thứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không cảm nhận được cái nhìn chăm chăm của em dành cho nó. Vốn dĩ ban đầu chỉ định lơ đi vì cơn tức giận nhất thời, ấy vậy mà khi thấy em cố chấp lon ton theo nó đến tận đây Đức Duy lại thấy có chút gì đó gọi là nguôi ngoai.
Liếc thấy môi em lại mím, tay nhỏ lại bấu vào nhau khiến ngòi bút đang viết chợt khựng lại. Không phải vì nó mà em tự làm đau bản thân đấy chứ? Thế là trong vô thức, cái tên Quang Anh chợt bật khỏi đầu môi nó.
- Quang Anh.
𓇼 ⋆。˚ 𓆝⋆。˚ 𓇼
Author: Chizuka - 27/5/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro