Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟬𝟯. 𝗜𝗻 𝘁𝗵𝗲 𝗱𝗶𝗺 𝗹𝗶𝗴𝗵𝘁, 𝗵𝗼𝘄 𝗰𝗼𝘂𝗹𝗱 𝗜 𝗰𝗹𝗲𝗮𝗿𝗹𝘆 𝘀𝗲𝗲

𝟬𝟯. 𝗜𝗻 𝘁𝗵𝗲 𝗱𝗶𝗺 𝗹𝗶𝗴𝗵𝘁, 𝗵𝗼𝘄 𝗰𝗼𝘂𝗹𝗱 𝗜 𝗰𝗹𝗲𝗮𝗿𝗹𝘆 𝘀𝗲𝗲 𝘆𝗼𝘂𝗿 𝘀𝗶𝗹𝗵𝗼𝘂𝗲𝘁𝘁𝗲?

Buổi sớm mai. Trời vẫn chưa từng ngừng khóc.

Giống kẻ buồn đời, ngày nào cũng dung nước mắt để sống vắt vẻo trên dương thế.

Khó chịu thật.

Kuro không thích những ngày mưa.

Quá mức ảm đạm, bầu trời lại nhuốm màu xám xịt, không một tia nắng ấm áp bao quanh.

Làm cho con mồi của anh lạnh tới ho khù khụ từ sáng tới giờ mất rồi.

- 𝗮𝗻𝗵 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗯𝗶𝗲̂́𝘁 𝗹𝗮̣𝗻𝗵 𝗮̀ ? 𝗰𝗼́ 𝗱𝗼́𝗻𝗴 𝗰𝘂̛̉𝗮 𝘀𝗼̂̉ 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝘁𝗵𝗶̀ 𝗯𝗮̉𝗼

- 𝗺𝗼̛́𝗶 𝘀𝗮́𝗻𝗴 𝘀𝗼̛́𝗺 𝗱𝗮̃ 𝗰𝗼̣𝗰 𝘁𝗶́𝗻𝗵. 𝗸𝗶𝗿𝗮 𝗰𝗼́ 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗾𝘂𝗮́ 𝘁𝗵𝗶𝗲̂𝗻 𝘃𝗶̣ 𝗯𝗮̉𝗻 𝘁𝗵𝗮̂𝗻 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴

- 𝘂̛̀ 𝗻𝗼́ 𝗱𝗼́. 𝗮𝗻𝗵 𝗰𝗼́ 𝗱𝗼́𝗻𝗴 𝗹𝗮̣𝗶 𝗰𝗵𝗼 𝘁𝗼̂𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 ?

- 𝗼̀. 𝗱𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝗿𝗼̂̀𝗶. 𝗱𝗼́𝗻𝗴 𝗰𝘂̛̉𝗮 𝗹𝗮̣𝗶 𝘃𝗶̀ 𝗲𝗺 𝘆𝗲̂𝘂 𝗰𝗮̂̀𝘂.

- 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝘆𝗲̂𝘂 𝗰𝗮̂̀𝘂.

- 𝗵𝘂̛̉𝗺 ?

- 𝘁𝗼̂𝗶 𝗱𝗮𝗻𝗴 𝗿𝗮 𝗹𝗲̣̂𝗻𝗵 𝗰𝗵𝗼 𝗮𝗻𝗵.

Kháu khỉnh. Đanh đá quá thể.

Kira ơi. Ai cho em lá gan để em thách thức anh vậy ?

Chưa từng có kẻ nào ngạo mạn tới mức hiểu rõ bản thân mình phải đối diện với điều gì. Nhưng vẫn thản nhiên tới khó tin. Kể ra người khác có thấy thật quái dị không nhỉ.
Anh khép cánh cửa sổ vào, hờ hững một chút, nhìn theo những giọt nước mưa rì rào xả xuống nền đất ẩm ướt.

Mưa nhiều tới mức khiến cả kuro cũng bị ảnh hưởng tới nơi luôn rồi.

Đầu óc cũng theo đó mà chìm trong cả tầng nước lũ.

Kuro không có cảm xúc. Có thể tồn tại. Nhưng rất nhỏ.

Từ nhỏ anh đã bị bỏ rơi.

Bị cha mẹ bỏ rơi, lang bạt khắp nơi như một kẻ vô gia cư. Thật sự rất đáng thương.

Điều này là nền tảng tạo ra bóng ma tâm lý mạnh mẽ trong lòng anh. Rối loạn gắn bó, cảm giác bị rời bỏ, bị cô lập trong mối quan hệ gia đình tới cực điểm.

Là đứa con ruột bị lạm dụng bởi thuốc trắng, bởi chất kích thích thần kinh mạnh mẽ.

Không được đối xử trọn vẹn như một con người. Anh bị chính những kẻ được coi là người thân ruột thịt đem tới.

𝐁𝐢̣ 𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐭𝐞̂́ 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢́ 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐦 𝐝𝐢𝐞̂𝐧 𝐫𝐨̂̀. 𝐓𝐫𝐨̛̉ 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐜𝐨𝐧 𝐯𝐚̣̂𝐭 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐥𝐨̂̀𝐧𝐠, 𝐦𝐚̣̆𝐜 𝐚́𝐧𝐡 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐤𝐞̉ 𝐦𝐚́𝐮 𝐥𝐚̣𝐧𝐡 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐬𝐚́𝐭.

Chỉ có duy nhất một người đàn ông thương yêu anh trong nơi hầm ngục tối tem ấy. Xé toạch những khắc khổ của cuộc đời bi đát ấy.

Như một vị thần giáng thế. Tới để ban phước lành cho anh.

Ông ấy không có tên. Chỉ đơn giản gọi tắt là P.

Giáo sư P.

Tiến sĩ P.

Không không. Ông chả phải người tài ba nào cả. Ông chỉ vị tha với trái tim nhân hậu của mình. Chẳng cần tên gọi hào nhoáng gì cả.

Ông ấy thích ôm anh. Kuro chưa bao giờ cự tuyệt.

Cũng chính vì cảm giác được ôm đem lại cho anh sự an toàn tuyệt đối, thế nên tới tận cả sau này, kuro cũng dần hình thành một sở thích kì quặc.

Ôm lấy những nạn nhân trước khi họ chết. Trước khi bàn tay dính máu, cái ôm như lời chào vĩnh biệt.

Có thể nói đó là những điều tử tế nhất mà kuro từng hành động mỗi khi chuẩn bị nhai nuốt con mồi.

Kuro gọi ông là “Cha”.

Không phải máu mủ ruột già. Nhưng tình cảm ông dành cho cậu quá dỗi chân thành. Nói không lanh động là nói dối.

Chỉ tiếc không phải bông hoa nào cũng có thể duy trì sự sống mãi mãi.

Vào một đêm mưa mờ mịt.

Chính người anh coi là “Cha”, là đấng cứu thế ấy đã rời xa mãi mãi khỏi cuộc đời tưởng chừng như đã có tia sáng soi rọi của kuro.

Ông đánh đuổi anh. Gào thét những tiếng kêu gào đau khổ nhất, như cầu xin.

"𝐓𝐚 𝐯𝐚𝐧 𝐱𝐢𝐧 𝐜𝐨𝐧. 𝐗𝐢𝐧 𝐡𝐚̃𝐲 𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐝𝐢. 𝐗𝐢𝐧 𝐡𝐚̃𝐲 𝐯𝐢̃𝐧𝐡 𝐯𝐢𝐞̂̃𝐧 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐭𝐚. 𝐋𝐚̀ 𝐭𝐚 𝐜𝐨́ 𝐥𝐨̂̃𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐜𝐨𝐧 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮, 𝐱𝐢𝐧 𝐜𝐨𝐧, 𝐡𝐚̃𝐲 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐝𝐢, 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐝𝐢, 𝐝𝐢 𝐯𝐞̂̀ 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐚́𝐧𝐡 𝐬𝐚́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐜𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐝𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐨𝐧"

"𝐗𝐢𝐧 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚𝐲 𝐝𝐚̂̀𝐮 𝐥𝐚̣𝐢, 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐡𝐨̉𝐢 𝐭𝐚̣𝐢 𝐬𝐚𝐨. 𝐓𝐚 𝐜𝐨́ 𝐥𝐨̂̃𝐢, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐦𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐚𝐧 𝐭𝐡𝐨𝐚́𝐭 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐠𝐢𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐨̂́ 𝐧𝐚̀𝐲"

"𝐗𝐢𝐧 𝐜𝐨𝐧. 𝐇𝐚̃𝐲 𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐝𝐢"

Ông ôm lấy cơ thể co rút của anh.

Lúc ấy kuro còn quá nhỏ, thậm chí bản thân anh vừa mới bị cưỡng chế tiêm thuốc thí nghiệm.

Cơ thể nhỏ xíu, không phaỉ thần, không phải kẻ mạnh. Gần như khóc nghẹn trong cái ôm từ biệt ấy.

Ông bế anh, ném anh ra khỏi bước tường rào được ông dùng bằng cả máu thịt để đập nát ấy.

oán, mà mong cầu đó sẽ là lời xin lỗi, là lời tự trách vì đã rời đi.

Cánh cửa ấy cũng mở ra đúng như những gì bà nghĩ.

Chỉ tiếc đó không phải là cha.

Mà là cậu. Đứa trẻ đáng thương lê lết một thân mình đầy bệnh tật đuổi theo vì sao sáng đã vụt mất.

Mẹ cậu òa lên như một đứa trẻ. Ánh mắt bà căm phẫn, dồn nén tất cả những uất ức mình phải chịu đựng lên kira.

Kira. Năm ấy chỉ mới bốn tuổi.

bị ảnh hưởng về tâm lý sau này.

Gương mặt của người phụ nữ méo mó toàn xác vụn, bị rạch lên trên tất cả là một nụ cười.

Đặc trưng của một kẻ giết người hàng loạt mà trong mấy năm nay truyền thông đưa tin rầm rộ.

Kẻ đó chính là anh. Là tên kuro phiền phức không biết xử lý hậu quả cho cẩn thận, làm liên lụy tới kira luôn rồi.

Kira đẩy người cảnh sát ra, lao vào bên trong nhà. Vượt qua biết bao bóng người, quỳ sụp xuống bên cạnh một thi thể.

Cậu chạm vào ngón tay bà.
Giờ đây đã bị nước mưa dội tới chỉ còn trơ trọi một đốt xương ngón tay lộ ra với chút thịt vướng vào.

Kinh tởm.

Mùi hôi bốc lên.

Kira nhíu mày. Nhưng vẫn ép mình phải nức nở kìm nén nỗi niềm lại.

- 𝗺𝗲̣ !

Tiếng thét gào khốn cùng khiến cho những người ở xung quanh đều không khỏi chua xót trong lòng.

Có mấy người xì xào gì đó. Chủ yếu là thương xót cho số phận bi thảm của đứa nhỏ từng mất cha như cậu.

Kuro đâu rồi ?

Chả nhẽ ngu ngốc tới mức bị cảnh sát phát hiện ra rồi bế lên đồn rồi ?

Có hoang dã tới mức nào cũng không thể không có não được chứ.

Kira vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa định hỏi chuyện viên cảnh sát ban nãy thì người đó đã kịp trả lời đúng thắc mắc hiện tại của cậu.

- 𝗰𝗼́ 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗱𝗶̣𝗻𝗵 𝗵𝗼̉𝗶 𝘃𝗲̂̀ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗮𝗻𝗵 𝘁𝗿𝗮𝗶 𝗴𝗶̀ 𝗱𝗼́ 𝗰𝘂̉𝗮 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 ? 𝗮𝗻𝗵 𝘁𝗮 𝗸𝗵𝗶 𝘁𝗵𝗮̂́𝘆 𝗺𝗲̣ 𝗺𝗶̀𝗻𝗵 𝗯𝗶̣ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝘁𝗮 𝗴𝗶𝗲̂́𝘁 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 𝗱𝗮̃ 𝗿𝗮̂́𝘁 𝗱𝗮𝘂 𝗸𝗵𝗼̂̉, 𝗴𝗮̀𝗼 𝗸𝗵𝗼́𝗰 𝗰𝗮̉ 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗹𝘂́𝗰 𝗿𝗼̂̀𝗶 𝗻𝗴𝗮̂́𝘁 𝗱𝗶 𝘃𝗶̀ 𝗱𝗮𝘂 𝗹𝗼̀𝗻𝗴 𝗾𝘂𝗮́ 𝗱𝗼̣̂
- 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗯𝗲́ 𝗱𝘂̛̀𝗻𝗴 𝗹𝗼 𝗹𝗮̆́𝗻𝗴. 𝗮𝗻𝗵 𝘁𝗿𝗮𝗶 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝘃𝗮̂̃𝗻 𝗼̂̉𝗻. 𝘆𝗲̂𝗻 𝘁𝗮̂𝗺 𝗱𝗶, 𝗰𝗵𝘂́𝗻𝗴 𝘁𝗼̂𝗶 𝗻𝗵𝗮̂́𝘁 𝗱𝗶̣𝗻𝗵 𝘀𝗲̃ 𝘁𝗶̀𝗺 𝗿𝗮 𝗸𝗲̉ 𝗴𝗶𝗲̂́𝘁 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶. 𝗯𝗮̆́𝘁 𝗵𝗮̆́𝗻 𝘁𝗮 𝗱𝗲̂̀𝗻 𝗺𝗮̣𝗻𝗴

Mong các anh có thể bắt tên khốn đó đi sớm. Đừng nói lời mà chẳng giữ lấy lời đấy nhé. Anh cảnh sát trẻ.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro