Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟬𝟭. 𝗜𝘁 𝗿𝗮𝗶𝗻𝗲𝗱 𝘁𝗵𝗿𝗼𝘂𝗴𝗵 𝘁𝗵𝗲 𝗰𝗿𝗮𝗰𝗸𝘀. 𝗘𝘃𝗲𝗻 𝘆𝗼𝘂𝗿.

𝟬𝟭. 𝗜𝘁 𝗿𝗮𝗶𝗻𝗲𝗱 𝘁𝗵𝗿𝗼𝘂𝗴𝗵 𝘁𝗵𝗲 𝗰𝗿𝗮𝗰𝗸𝘀. 𝗘𝘃𝗲𝗻 𝘆𝗼𝘂𝗿 𝘂𝗺𝗯𝗿𝗲𝗹𝗹𝗮 𝘄𝗮𝘀 𝘄𝗲𝘁...

:

“lộp độp”

Âm thanh của tiếng mưa trong gió, va chạm vào nền xi măng ẩm ướt, mang theo chút mát lạnh, len lỏi trong đó là dư vị của hương cây cỏ.

Thơ dại. Không ồn ào, đáp lại lại không ngờ là sự lặng thinh tới đáng sợ.

Anh ngồi trong góc tường, bàn tay vẫn còn nắm chặt một con dao. Lạnh lẽo. Dính trên đó là những vệt máu còn nóng ẩm, chạm vào vẫn sẽ nhớt, vẫn sẽ vấy bẩn được ngón tay.

Anh ngẩn ngơ. Ánh mắt không một chút xao động, môi lại khẽ mím vào. Bất chợt nở một nụ cười.

Mưa dột vào bên trong, nhẹ nhàng rơi, chạm vào sống mũi đã đỏ lên vì lạnh. Chúng như tan ra, trượt dài xuống khóe miệng đang mỉm lên ấy.

Anh vẫn cười. Điệu cười thể hiện rõ một phàn trong anh lúc này. Là hành động vô thức, vô tình tạo ra, như lấp đầy điều gì đó.

Anh cười vì bản thân cảm thấy trống trải. Chỉ cười lên vì bản năng trong đầu thúc dục bản thân phải làm vậy.

Kế bên anh là một xác chết.

À không.

Là một thi thể. Đã sớm bị dao cùn đâm tới mất đi hình dạng ban đầu. Khuôn mặt trộn lẫn với máu thịt, như cháo nhão, be bét một màu quỷ dị.

Mùi tanh tưởi bốc lên trong không khí, hòa tan với âm vị của đất trời khi trút lên mình những giọt mưa lạnh buốt.

Người chết là một cô gái. Một người mẹ đơn thân ngoài ba mươi, đầu tóc rối bù, cư trú trong căn nhà dột nát này.

Trong bếp vẫn còn tiếng “ục ục” của chiếc nồi hầm canh, thi thoảng lại tỏa khói trắng, mang đến chút ấm áp nhỏ bé.

Cô ấy là người đã mang anh tới đây. Cứu lấy một con sói nguyên thủy, lăn lội giữa một cuộc đời đầy bi đát vào bốn năm trước.

Và giờ đây cô ấy đã chết.

Chết thật thảm thương.

Chết vì một con dao cùn đã sớm bị cô vứt bỏ, chết vì cảm xúc hờ hững của con quái vật.

Chết dưới tay kẻ đã được cô cứu giúp.

Tàn độc nhỉ ?

Kuro.

Chắc cô không ngờ.

Máu thịt trộn lẫn với hiện thực thảm khốc, người mà cô đã cưu mang.

𝐋𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐪𝐮𝐲̉ 𝐝𝐮̛̃. 𝐋𝐚̀ 𝐜𝐨𝐧 𝐭𝐡𝐮́ 𝐡𝐨𝐚𝐧𝐠 𝐝𝐚̃ 𝐧𝐠𝐮𝐲 𝐡𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐝𝐚̂̀𝐲 𝐜𝐮𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐨̣̂.

Kuro. Anh là con quỷ. Là ác nhân trong mắt mọi người.

Anh thật kinh tởm, dính cả máu tanh cũng chẳng biết phủi đi cho sạch.

Ngu ngốc gặm nhấm sự cô đơn tới cùng cực của một xác chết, tới khi chúng bốc mùi mới rời đi.

“cạch”

Tiếng mở cửa vang lên.

Anh lúc này mới có thêm chút tỉnh táo. Chỉ đơn giản vẫn ngay ngắn ở đó, ngón tay miết chặt vào con dao cùn đó.
Không chút sợ hãi. Trong ánh mắt nhiều hơn trống rỗng, không ngờ lịa là mong đợi.

- 𝗺𝗲̣. 𝗰𝗼𝗻 𝘃𝗲̂̀ 𝗿𝗼̂̀𝗶.

Là đứa nhóc đó.

Con của người phụ nữa xấu số đó. Không ngờ hôm nay lại về sớm hơn dự định.

Chán thật.

ˏˋ°•*⁀➷

- 𝗮𝗻𝗵 𝗱𝗮́𝗻𝗵 𝗯𝗮̀ 𝗮̂́𝘆 𝗮̀ ?

- 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗱𝗮́𝗻𝗵. 𝗹𝗮̀ 𝗴𝗶𝗲̂́𝘁.

- 𝘀𝗮𝗼 𝗮𝗻𝗵 𝗹𝗮̣𝗶 𝗴𝗶𝗲̂́𝘁 𝗯𝗮̀ 𝗮̂́𝘆 ?

- 𝗯𝗮̀ 𝗮̂́𝘆 𝗱𝗮́𝗻𝗵 𝗮𝗻𝗵. 𝗱𝗮́𝗻𝗵 𝗿𝗮̂́𝘁 𝗻𝗵𝗶𝗲̂̀𝘂. 𝗴𝗶𝘂̛̣𝘁 𝗱𝘂̛́𝘁 𝗱𝗮̂𝘆 𝗰𝗵𝘂𝘆𝗲̂̀𝗻 𝗺𝗮̀ 𝗺𝗲̣ 𝗾𝘂𝗮́ 𝗰𝗼̂́ 𝗱𝗲̂̉ 𝗹𝗮̣𝗶 𝗰𝗵𝗼 𝗮𝗻𝗵 .

Kira nhìn anh. Rồi lại quay sang nhìn thi thể của chính mẹ mình.

Cậu không khóc. Cũng chưa từng đụng vào cơ thể bà ấy suốt từ nãy tới giờ. Chỉ im lặng đứng nhìn như một người ngoài cuộc.

𝐍𝐡𝐮̛ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐤𝐞̉ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐥𝐢𝐞̂𝐧 𝐪𝐮𝐚𝐧, 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐚̂𝐦 𝐝𝐨̂́𝐢 𝐝𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐜𝐚́𝐢 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭 𝐛𝐚̂́𝐭 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐦𝐞̣ 𝐝𝐚̃ 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐫𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡.

Kira dùng giấy lau sạch vết bẩn trên cổ áo anh, hơi cúi người, chỉnh lại cổ áo sơ mi xỉn màu ô uế của anh một cách cẩn thận.

Không một biểu cảm nao núng nào xuất hiện. Chỉ có ánh mắt hơi trùng xuống tháo chút nặng trĩu.

Bà ấy là mẹ cậu. Sinh ra cậu. Nhưng chưa từng coi cậu là con của mình.

Tình thương cho một đứa con ruột còn không bằng nổi một chút so với đứa con vô danh trước mặt được bà nhặt được vào bốn năm trước.

Tuy đã không còn chút luyến tiếc nào với người mẹ này. Nhưng có lẽ là do trách nghiệm của một người con.

Cậu vẫn bất giác nảy sinh trong mình sự thương xót với người phụ này.

Vẫn là không đành.

Bà ấy có chết. Cũng không đáng phải chết một cách bạc bẽo như vậy.

Ra đi không một lời từ biệt, để lại trái tim của đứa trẻ chưa từng một lần được ôm ấp.

Có quá tàn nhẫn không ?

- 𝗹𝘂́𝗰 𝘃𝗲̂̀ 𝗼̂ 𝗲𝗺 𝘂̛𝗼̛́𝘁 𝗿𝗼̂̀𝗶.

- 𝘃𝗮̂𝗻𝗴 ?

- 𝘀𝗲̃ 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝘀𝗮𝗼 𝗻𝗲̂́𝘂 𝗮𝗻𝗵 𝘁𝗶𝗲̂́𝗽 𝘁𝘂̣𝗰 𝗱𝗲̂̉ 𝗻𝗼́ 𝗱𝗶́𝗻𝗵 𝗻𝘂̛𝗼̛́𝗰 𝗺𝘂̛𝗮 𝘁𝗵𝗲̂𝗺 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗹𝗮̂̀𝗻 𝗻𝘂̛̃𝗮 𝗰𝗵𝘂̛́ ?

- 𝗻𝗲̂́𝘂 𝗮𝗻𝗵 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗵𝗼̉𝗶 𝘁𝗵𝗶̀ 𝗰𝗼́ 𝗹𝗲̃ 𝘁𝗼̂𝗶 𝗱𝗮̃ 𝗱𝗼̂̀𝗻𝗴 𝘆́ 𝗿𝗼̂̀𝗶.

- 𝘃𝗮̣̂𝘆 𝘁𝗶𝗲̂́𝗰 𝗾𝘂𝗮́, 𝗲𝗺 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗵𝗼 𝗽𝗵𝗲́𝗽 𝗸𝘂𝗿𝗼 𝗱𝗼̣𝗻 𝗱𝗲̣𝗽 𝗿𝗼̂̀𝗶
- 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼́ 𝗼̂ 𝗵𝗮𝘆 𝗰𝗼́ 𝗼̂ 𝘃𝗮̂̃𝗻 𝗱𝗼̣𝗻 𝗱𝗲̣𝗽 𝗱𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝗺𝗮̀ ?

- 𝗺𝘂𝗼̂́𝗻 𝗱𝘂̀𝗻𝗴 𝘁𝗵𝘂̛̉ 𝗱𝗼̂̀ 𝗰𝘂̉𝗮 𝗲𝗺 𝘁𝗿𝗼𝗻𝗴 𝗹𝘂́𝗰 𝗽𝗵𝗮̣𝗺 𝘁𝗼̣̂𝗶 𝘅𝗲𝗺 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝗸𝗲́𝗼 𝗰𝗮̉ 𝗲𝗺 𝘅𝘂𝗼̂́𝗻𝗴 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴

Cậu không thèm để ý tới anh nữa. Cất gọn đồ đạc của bản thân vào trong phòng.

Cũng không thể gọi là phòng. Chỉ nằm gọn dưới cầu thang. Tuy khó ở, lại chật chội. Nhưng ít nhất sẽ là nơi an toàn nhất, không bị đánh, cũng sẽ không bị chú ý tới nhiều.

Đặc biệt là nơi duy nhất sẽ không bị dột. Rất thoải mái.

Từ nhỏ đã phải chui rúc vào góc tối. Nhiều lúc Kira cảm thấy bản thân hợp với nơi này hơn là những nơi sang trọng rộng rãi.

Chủ yếu là do cậu không xứng.

Có những thứ quá hào nhoáng, phủ lớp vàng lớp bạc bên ngoài, nếu vô tình dính phải bụi bẩn.

Sẽ rất xấu xí.

Kira đương nhiên hiểu lẽ phải ấy.

Những thứ vốn dĩ ngay từ đầu không thuộc về mình. Có cầu cũng sẽ chẳng bao giờ với tới được.

Giờ đây cậu không còn người thân nào nữa. Người duy nhất cậu từng coi là mẹ mình. Đã chết rồi.

Cũng tốt. Xem ra vẫn có thể khiến người khác thương hại mình. Vẫn có thể trông mong vào sự cứu rỗi của kẻ khác.

Bản thân chắc vẫn có thể nắm lấy hạnh phúc nhỏ nhoi một lần nữa.

Kira mười sáu tuổi. Độ tuổi vẫn còn niên thiếu, ngây ngô quá mức với thế giới. Sự ngây ngô này nhiều hơn nữa là sự vô tâm.

𝐕𝐨̂ 𝐭𝐚̂𝐦 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐦𝐮̛́𝐜 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐫𝐮̣𝐢.

Nhiều lúc tự hỏi sao một đứa trẻ khi đã mất đi tất cả những hy vọng của cuộc sống ban tặng, có thể một sắc không đổi.

Tới cả giọt nước mắt đau đớn từ biệt cũng chẳng rơi.

Trái tim liệu có phải là những tảng bang trôi dạt không ? Sao lại có thể lạnh buốt quằn quại đến thế ?

Thực ra cậu cũng không cô đơn lắm, không tới mức là không còn người thân nào trên đời.

𝐊𝐢𝐫𝐚 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐜𝐨̀𝐧 𝐚𝐧𝐡.

Vẫn còn một chút ít cơ hội được coi là đứa trẻ có nhà.

Ở với anh không phải tệ.

Nhưng cũng quá nguy hiểm.

Chưa có nhà nghiên cứu nào đánh giá thấp khả năng sinh tồn mạnh mẽ của loài thú dữ nguyên thủy.
Vì nhiều lúc chúng tỏ ran guy hiểm, nhiều lúc lại không ngờ mà làm ra những hành động tưởng chừng như vô hại.

Nó có thể giả dạng, có thể ngụy tạo lớp long cừu mềm mại để khiến con người ta mê mệt.

Rồi từ từ tiến đến gần, đợi thời cơ thích hợp.

Cắn xé con mồi ngu ngốc.

Kuro hoàn toàn chính là kiểu thú hoang ẩn mình mạnh mẽ như vậy.

Tiếc là cậu chưa từng sợ. Sợ một kẻ có thể cứu vớt mình ?

Kì quặc.

Chính bản thân anh ta là người như vậy mà. Cũng tỏ vẻ yếu mềm sợ hãi trước quyền hạng kiểm soát của mẹ cậu.

Cuối cùng thì sao ?

Sự sợ hãi của anh ta dẫn đến bi kịch cho một người phụ nữ già yếu, ngây thơ tới cực hạn.

Sợ hãi giết chết bản năng thuần túy nhất của một con người. Là thứ cảm xúc đáng sợ bất ổn nhất.

Có thể điều khiển chính con người ta.

Từ từ. Tới cái chết.

Muốn sống. Kira đương nhiên không cho phép bản thân mình buông bỏ trước bất kì điều gì.

Những điều cậu muốn.

Đơn giản chỉ là sống. Leo lắt cũng được. Chết ở cái tuổi còn non nớt như này, thực sự rất phí.

Ít nhất, tồn tại được ngày này hay ngày ấy. Chưa chết, là còn có thể tiếp tục duy trì sự sống này.

Sự hy vọng khát khao cảm giác được yêu thương của kira vẫn có thể thực hiện, vẫn sẽ còn có ý nghĩa.

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro