
¹⁰📍mẹ có chuyện muốn nói với con
về đến nhà thì trời đã ngớt mưa. chỉ còn vài hạt lất phất rơi, như bụi nước vương trong không khí, quấn lấy người. cường dừng lại trước cổng, rút chìa khoá từ túi áo khoác mà đáng ra không phải của mình. tay anh lạnh toát, nhưng ngón tay lại chậm rãi lạ thường.
phạm văn tâm đứng kế bên, dù đã gập lại, dựa hờ vào vai. vai áo bên trái của nó dính nước mưa, tối màu, nhưng vẫn tươi tỉnh như không có gì.
— tới rồi thì vô đi chứ?
— em về đi.
— anh không mời em vô à?
— không.
— ủa?
cường không nói gì thêm. mở khoá, đẩy cửa, rồi ngoái đầu nhìn nó lần cuối.
— trả áo sau.
— khỏi giặt nha, em thích mùi của anh lắm.
cường định nói gì đó, nhưng rồi chỉ lắc đầu, bước vào. cánh cổng khép lại sau lưng, tách hẳn anh ra khỏi ánh nhìn và tiếng cười khe khẽ bên ngoài.
trong nhà tối thui. không có tiếng nấu nướng, không có mùi thức ăn chiều. cường để cặp xuống ghế sofa, cởi giày, xốc lại cổ áo khoác ướt rồi treo tạm lên móc. sàn nhà lạnh buốt dưới lòng bàn chân. anh bật đèn bếp, nhìn quanh một vòng.
— mẹ ơi?
không ai trả lời.
chỉ có tiếng tivi bật nhỏ từ phòng khách, một bộ phim cũ, tiếng thoại lẫn tiếng nhạc nền đều lẫn lộn không rõ. cường đi vào, thấy em trai đang ngồi thụp dưới sàn, ôm gối xem tivi, tóc vẫn còn ướt.
— mẹ đâu?
— mẹ ra ngoài rồi. nói tối mới về.
cường gật đầu. rồi ngồi xuống ghế. tay chống trán, mắt nhìn lên trần nhà. trong đầu vẫn vương lại âm thanh sấm chớp ban nãy và mùi mộc thảo lẫn với hơi cam chín chưa tan hết khỏi cổ áo.
— tóc em ướt kìa, lúc này dầm mưa về nhà à?
— không, em mới tắm xong.
cường nhìn minh, thằng bé nói dối dở tệ. tắm xong sao vẫn mặc đồng phục trường. anh thở ra khe khẽ, đoạn nói.
— để anh lấy khăn lau tóc cho, để vậy kẻo ốm.
cường chưa kịp đứnh lên thì minh đã chạy vào nhà tắm, lôi ra một cái khăn lông lớn, dúi vào tay anh. mắt thằng bé không nhìn thẳng, chỉ lí nhí:
— em... em không nói cho mẹ đâu.
cường nhìn đôi mắt nâu của em trai. rồi cúi đầu, khẽ cười, một nụ cười mệt mỏi, như thể cả ngày dài cuối cùng cũng có gì đó dịu xuống.
— anh cảm ơn.
rồi cứ thế, anh nhẹ nhàng đưa đôi tay xoa nhẹ lên mái tóc của minh. từ từ, cứ như sợ chỉ mạnh tay một chút thôi là sẽ vỡ mất. vỡ tan tành, vỡ cả khung cảnh anh ngỡ một thoáng yên bình hiện tại.
★★★
tối hôm đó, trời lại mưa lất phất. cơn mưa đầu mùa, không lớn, nhưng dai dẳng. gió thổi qua cửa sổ hé mở trong bếp, mang theo mùi đất ẩm và tiếng côn trùng rả rích. cường ngồi một mình trên bậc cầu thang, lưng tựa vào tường, tay cầm quyển sách sinh học mở dở. đèn trên trần hành lang nháy một cái rồi ổn định lại, ánh sáng mờ hắt xuống khiến mọi thứ trông như một cảnh phim cũ.
anh vẫn đang chờ. chờ tiếng bát đũa vang lên trong bếp, chờ tiếng mẹ bảo “ăn xong rồi đấy” như mọi khi, để anh có thể bước xuống mà không phải giáp mặt ai.
và rồi nó tới, tiếng gọi của mẹ là một sự cho phép. nhưng khi cường bước xuống, anh thấy mẹ vẫn ngồi ở đầu bàn, lưng thẳng, tay đặt lên đùi, mắt nhìn thẳng vào cường như thể đã đợi từ lâu. minh chắc đã ăn xong và trở về phòng rồi.
— ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
cường đứng sững. trong một thoáng, tim anh đập nhanh. tay siết lại thành nắm, cổ họng khô khốc. bỗng có chút chờ mong. bao nhiêu lần trước, anh từng mơ tới viễn cảnh mẹ sẽ dịu dàng nhìn anh, bảo rằng bà hiểu, rằng anh đã vất vả, rằng dù là alpha hay gì đi nữa thì vẫn là con bà.
anh kéo ghế ngồi xuống, im lặng. hơi thở chậm rãi, như thể chỉ cần vội lên một chút là mọi thứ sẽ sụp đổ.
— dạo này con có vẻ không ổn.
giọng mẹ nhẹ nhàng, giống như bà chỉ đang nói một sự thật hiển nhiên.
— con ổn.
— giáo viên đã báo cho mẹ, con... - bà ngừng một chút, quan sát cường rồi mới tiếp.
- phát pheromone ở lớp.
cường cắn chặt môi. vậy là vẫn có người để ý. có thể là giáo viên, hoặc ai đó đã tố cáo. chẳng có gì thoát khỏi mắt người lớn cả.
— không nhiều, vẫn trong tầm kiểm soát của con.
— mẹ không muốn chờ đến lúc con mất kiểm soát thêm lần nữa.
— con không phải kiểu alpha đó.
— chuyện gì cũng có thể xảy ra.
cường nhìn mẹ. ánh mắt anh lần đầu tiên sau nhiều năm có chút gì đó phẫn uất.
— vậy mẹ muốn con như thế nào đây?
mẹ anh siết nhẹ tay lại trên đùi. rồi nói, không nhanh không chậm:
— con hãy đăng kí học nội trú đi.
tim cường như thót lại. anh nhìn mẹ trân trân, tưởng mình nghe lầm. mẹ vẫn ngồi thẳng, không né tránh ánh nhìn của anh.
- trường có kí túc xá cho học sinh, mẹ sẽ chuyển lời để xin cho con một mình một phòng. như vậy sẽ tốt cho con hơn.
— mẹ đang muốn đuổi con đi?
— không phải đuổi đi. là cho con một môi trường thích hợp hơn.
— thích hợp hơn? hay là biến đi cho khuất mắt mẹ?
— con nghĩ sao cũng được.
— mẹ không hề tin con.
— mẹ tin những gì đã xảy ra với con. và nỗi lo của mẹ là có cơ sở.
cường siết tay lại. hơi thở anh dồn dập, nhưng anh vẫn không bật ra tiếng nào. trong đầu anh quay cuồng — những giờ học, những lần anh cố gắng né ánh mắt người khác, kiềm lại từng cơn khó chịu, từng đợt pheromone muốn bùng lên. và cả việc anh gần như lạm dụng thuốc ức chế.
anh đã không cãi. không phản ứng. không nổi loạn như các alpha khác. anh chọn sống như một beta. và giờ đây, đáp lại là gì? một tờ đơn nội trú. một lời đề nghị mà thực chất là sự trục xuất nhẹ nhàng.
cường ngửa đầu ra sau, mắt khép lại. có một cái gì đó vừa gãy răng rắc trong lòng. anh không rõ là lòng tin, hay thứ anh vẫn gọi là "gia đình."
— ăn đi. cơm nguội rồi. - mẹ nói, rồi đứng dậy, rời khỏi bàn.
cường ngồi lại đó một mình, nhìn chén cơm đầy trước mặt. không đụng đũa. trong không gian tĩnh lặng, tiếng mưa rơi nhẹ trên mái tôn như tiếng gõ cửa chậm rãi — từng nhịp, từng nhịp, không ai mời vào, cũng không ai trả lời.
★★★
end ¹⁰📍mẹ có chuyện muốn nói với con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro