
¹¹📍anh đợi em nha
cổng phụ kí túc không đông người. sáng chủ nhật nên khuôn viên trường cũng vắng. chỉ có vài học sinh nội trú đi qua vội vã, bước chân lạo xạo trên nền xi măng vẫn còn loang loáng nước từ cơn mưa tối qua. taxi vừa rời đi, để lại cường đứng bơ vơ với chiếc vali và balo trên vai.
mẹ anh không tiễn. chỉ đưa chìa khóa phòng rồi nói:
— phòng 302, dãy c. vào rồi cố gắng sống cho tốt.
chẳng có “đi đường cẩn thận”, chẳng có “nhớ giữ sức khỏe”. chỉ có một cái gật đầu dứt khoát. chẳng có gì hơn. mà thật ra, đến mức này rồi, anh chẳng còn mong gì hơn nữa cả.
minh còn đang ngủ khi anh đi. cửa phòng khép hờ, thằng bé ôm gấu, tóc rối bù, gò má vẫn hằn vết gối. cường đứng trước cửa rất lâu, muốn gọi dậy nhưng không đành. cuối cùng, anh chỉ kéo nhẹ góc chăn đắp lại lên người nó, rồi rời đi không một tiếng động.
giờ đứng ở đây, trước một toà nhà cao bốn tầng sơn màu trắng nhờ nhờ, cường hơi khựng lại. hành lang gió thổi hun hút, từng khung cửa kính loé sáng dưới ánh trời mờ. anh đặt va li xuống, lôi điện thoại từ túi áo ra để tra lại số phòng. còn chưa biết nên tự mình vác đồ lên tầng, hay tìm bảo vệ hỏi giúp thang máy, thì điện thoại rung lên trong túi. tin nhắn từ một cái tên quen thuộc khiến mày anh nhíu lại:
< anh ơi, chủ nhật rảnh không? >
ngón tay cường khựng lại. màn hình điện thoại sáng chói trong nắng nhạt. vài giây sau, anh gõ lại:
< không... anh bận, chuyển vào kí túc xá. >
chưa đầy mười giây sau, tin nhắn tiếp theo đã đến:
< hả? gì? >
< đứng đó. đợi em chút. >
cường nhìn tin nhắn. ngập ngừng một lúc, định gõ lại “đừng tới” nhưng rốt cuộc lại nhét điện thoại vào túi. gió lướt qua hành lang trống, thổi phật một nhánh cây khô rơi xuống cạnh vali. anh kéo cái vali vào gần người, ngồi xuống bậc tam cấp thấp nhất, chống cằm chờ.
mười phút sau, một cái bóng quen thuộc xuất hiện từ cuối dãy nhà học. vẫn là dáng cao to, áo hoodie trắng, giày thể thao dính bụi đất. phạm văn tâm chạy tới, vừa chạy vừa nói to:
— anh thiệt tình luôn á! không báo ai tiếng nào.
— đâu cần phải thông báo.
— ít ra cũng phải nói với em chứ? em là... bạn cùng bàn mà.
— bạn cùng bàn thì liên quan gì?
— ơ...
cường không nói nữa, đứng dậy phủi bụi ở ống quần, rồi định kéo vali đi tiếp. tâm nhanh tay giật lấy tay cầm kéo, nắm chặt.
— để em. anh mệt rồi đúng không?
— không cần.
— thôi mà, coi như cho em chuộc lỗi đi.
— em đâu có lỗi.
— có chứ. lỗi của em là đã không đủ quan trọng để anh báo một tiếng.
cường quay sang nhìn nó, hơi ngạc nhiên. nụ cười vẫn treo trên môi nhưng ánh mắt có chút gì đó buồn buồn, không rõ nó nói thật hay đùa. anh lặng người vài giây, rồi thở ra:
— không phải vậy.
— vậy là sao?
— là anh không muốn ai biết, không muốn ai thấy.
tâm im một chút. rồi nhấc vali lên kéo đi trước, vừa bước vừa nói:
— nhưng em vẫn thấy rồi, nên giờ anh cũng không giấu được nữa đâu.
cường bước theo sau, không nói gì. lòng hơi chùng xuống. một phần vì mệt. một phần vì… có người đến thật.
dãy c nằm sát cuối khu kí túc, tường sơn vàng nhạt, từng lớp sơn loang lổ theo thời gian. cầu thang hẹp, mỗi bậc đều in dấu chân. cường bước theo sau tâm, mắt lướt qua những ô cửa đóng kín, mỗi phòng là một thế giới nhỏ. đến khi dừng lại trước cửa phòng 302, tâm thở hổn hển:
— đây nè anh. phòng này đúng không?
— ừ.
— khóa đâu?
cường đưa chìa. tâm mở cửa trước, rồi kéo vali vào trong. căn phòng trống trơn, chỉ có một cái giường tầng, bàn học và tủ cá nhân. ánh sáng từ cửa sổ chiếu xéo xuống nền gạch. bụi còn chưa được lau. không khí lặng đến lạ.
— anh ở một mình à?
— chắc vậy.
cường gật đầu. đứng im nhìn căn phòng một lúc lâu. lòng trống rỗng. anh thấy nó rồi, chiếc camera lẳng lặng ở góc trần nhà. đặc quyền này chắc chỉ mình alpha có tiền sử như anh có.
một lát sau, giọng tâm vang lên sau lưng anh, rất nhỏ:
— anh chờ em nha.
★★★
chiều hôm đó, cường quỳ dưới sàn, tay đang cầm giẻ lau, lưng áo dính mồ hôi, tóc bết một ít vào trán. căn phòng nhỏ nhưng đã lâu không ai ở, nên bụi phủ dày trên cả bàn học lẫn khung cửa sổ. anh vừa lau xong sàn nhà, định đứng dậy thì tiếng cửa mở đánh “cạch” một cái. theo phản xạ, anh quay lại nhìn.
cánh cửa bật mở, và trong khung cửa, phạm văn tâm xuất hiện, một tay kéo vali, một tay vác balo, cười như thể nó đang đi nghỉ dưỡng.
— anh ơi em tới rồi nè!
★★★
end ¹¹📍anh đợi em nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro