start at the rainbow
【tối nay không có gì xảy ra, dải ngân hà này thực sự rất đẹp khi không có xung đột.
anh đội chiếc mũ bảo hiểm lên, cửa sổ điện tử mở ra ngay lập tức. anh nhìn thấy một chút nhiễu ảnh làm phiền màn hình trước mắt, vì vậy anh đưa tay đập nhẹ vào bảng điều khiển để khởi động lá chắn. sau khi sóng nhiễu kết thúc, cảnh tượng anh nhìn thấy vẫn đẹp như trong ký ức.
bãi cát trắng trải dài với biển xanh, những con sóng nhấp nhô, anh và người bên cạnh đang nghịch nước, cười đùa vui vẻ. khuôn mặt của người đó mờ nhạt, nhưng giọng nói lại khắc sâu trong tâm trí anh, gọi anh một cách thân mật là "người yêu". anh nhận ra mình hơi lẫn lộn. biển, đáng lẽ phải là màu xanh... hay là màu đỏ?
30 giây ký ức chiếu hết, anh tháo mũ bảo hiểm xuống. mục "ôn lại ký ức về hành tinh mẹ" trong danh sách việc cần làm hàng ngày nhảy ra chữ "hoàn thành" màu xanh, sau đó biến mất.
mục tiếp theo sáng lên.
việc cần làm: duy trì liên lạc với người liên quan / chưa hoàn thành.
không biết anh đã đến dải ngân hà này bao lâu rồi. trên bảng dữ liệu hiện lên chữ đỏ to:
trạng thái nhiệm vụ: đang thực hiện. khoảng cách kể từ khi khởi hành: 2002 ngày 6 giờ. phải thực hiện các nhiệm vụ cần làm. nghiêm cấm xóa ký ức về hành tinh mẹ. phải kiểm tra kho đạn dược thường xuyên.
nhiệm vụ này hầu như không tiếp xúc với các vệ binh khác, anh thực sự cũng không chắc mình còn tỉnh táo hay không. lang thang, canh giữ trong dải ngân hà vô tận theo đúng nghĩa, nếu anh nhớ không nhầm thì anh gia nhập quân đội của chính phủ liên hợp để bảo vệ người đứng trên bãi biển kia.
nhưng giờ khuôn mặt của người đó rất mờ nhạt, và anh cần phải thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, đó là liên lạc với người đang đứng trên bãi biển.
anh không rõ thế giới đã trở nên như thế này bao lâu rồi. bảo vệ tại tọa độ này, tiêu diệt tất cả những kẻ buôn lậu muốn thoát khỏi hệ sao quê nhà, đồng thời ngăn chặn tàu vũ trụ ngoại lai muốn tấn công vào quê hương anh.
mỗi khi anh giương cung, đặt mũi tên lên, anh liền rơi vào trạng thái điên loạn ngắn ngủi. anh đã quên mình đang chiến đấu vì ai, và cũng đã quên rằng mình từng không muốn giết hại bất kỳ sinh linh nào trong vũ trụ. cung tên được dùng để đối phó với bọn buôn lậu, còn khẩu súng bắn tỉa là để bắn nổ đầu những sinh vật quái dị muốn xâm nhập vào quê hương. đôi khi tàu vũ trụ của những con quái vật đó vô cùng xa hoa và kiên cố, khi đó khẩu pháo năng lượng đặc biệt được đặt ở đuôi tàu chiến này sẽ có cơ hội phát huy tác dụng.
đôi khi tàu tiếp tế vũ khí đến muộn, anh thậm chí đã từng không có vũ khí sử dụng trong suốt một tuần. nếu đây thực sự là cửa ngõ quan trọng đến vậy, tại sao những người mặc giáp vàng lại dám lơ là như vậy?
anh lấy giấy bút ra từ ngăn kéo, không hiểu tại sao trong quân đội nơi ký ức và lời nói có thể được truyền trực tiếp qua công nghệ, họ vẫn sử dụng những công cụ đã tồn tại từ 30.000 năm trước. nếu không có nhiệm vụ kỳ lạ hàng ngày này, có lẽ anh đã quên mất chữ viết từ lâu. nhưng có lẽ chính nhờ điều này anh mới có thể tiếp tục suy nghĩ: anh phải nghi ngờ mỗi ngày. nghi ngờ liệu những con quái vật và con người mà anh đã giết có thực sự tồn tại hay không, nghi ngờ liệu anh có bị mắc kẹt trong một thí nghiệm khổng lồ không, nghi ngờ liệu con tàu này có phải đã thay thế con người bắt đầu suy nghĩ và kiểm soát anh hay không.
anh cầm bút lên, suy nghĩ xem hôm nay nên viết gì, nên nói gì với người đó. trong tâm trí anh không còn khuôn mặt của người đó, và máy phát ký ức rõ ràng đã bị hỏng sau một lần va chạm và không thể sửa chữa được. anh hoàn toàn không thể nhớ nổi tên của người đó, mặc dù mỗi ngày, mỗi ngày, anh đều được người đó gọi là "người yêu" trong mũ bảo hiểm.
vì vậy, anh bắt đầu như mọi khi, không biết tên người nhận nhưng vẫn phải giữ lịch sự. đây dường như là một khái niệm mà một tổ chức có tên gọi là "trường học" trên hành tinh mẹ đã giảng dạy, hành vi đó dường như được gọi là giáo dục, và anh từng là một phần của nền giáo dục đó.
họ từng nói: nếu không biết tên người nhận, khi viết thư nên bắt đầu bằng "kính gửi."
hoặc sử dụng ngôn ngữ thông dụng của thế giới đó để nói, lần thứ 2002, to whom it may concern.】
"turn away. another way to be where you didn't want yourself to go and let yourself go... is that a compromise?"
"minseok... khi viết lách, bạn nhất định phải nghe bài hát này à..."
hiếm khi có thứ gì đó mà em thích nhưng lee minhyung lại không thích.
"em bắt đầu muốn viết tiểu thuyết sau khi xem bộ anime này mà... chịu khó nghe một chút đi..."
lời bài hát và cách sắp xếp các đoạn rất thú vị, nhưng đoạn điệp khúc có một phần dài xử lý tần số theo cách rất đặc biệt. giọng hát chính kết hợp với hiệu ứng khiến minhyung nghe vài câu thì không sao, nhưng khi nghe cả đoạn dài, thực sự sẽ thấy hơi đau đầu. nhưng đại nhân keria của anh vừa viết vừa hát theo, và nghĩ đến việc anh chỉ có thể chứng kiến sự ra đời của keria trên mạng là nhờ bài hát này, nên anh đành phải chịu đựng.
điện thoại thông báo rằng đồ ăn đã đến cửa vài phút trước, lee minhyung lặng lẽ rời khỏi phòng mà không dám làm phiền cậu thiên tài nhỏ đang tập trung sáng tạo.
ryu minseok duỗi người, với tay ấn nút tạm dừng để tắt nhạc.
sau khi chỉnh sửa xong phần mở đầu mà em từng viết cách đây bốn, năm năm, đã đến nửa đêm. mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ cho đến nay, nhưng bây giờ ryu minseok muốn một hướng đi khác một chút so với trước đây, vì vậy em cố gắng điều chỉnh nội dung của chương đầu tiên, hơi lo sợ rằng nếu sơ suất, tác phẩm của em sẽ đi chệch hướng.
"xong một đoạn rồi chứ?"
lee minhyung bước vào với đồ ăn, vui mừng khi nghe thấy âm nhạc đã dừng lại. sau khi ngồi xuống, anh tháo túi nhựa ra, lấy chiếc hộp giấy hình thuyền và cẩn thận xiên những viên takoyaki vàng ươm bằng một cây xiên tre, đưa cho ryu minseok, người vừa kịp há miệng đón lấy.
"anh để ngoài cửa một lúc rồi, chắc không còn quá nóng đâu?"
lee minhyung vừa nói vừa nhấp một ngụm trà quýt mà ryu minseok mang đến. sau khi yêu nhau, ryu minseok đã dạy anh rằng làm việc vào giờ này không nên uống cà phê, nếu muốn uống gì đó cho đỡ buồn miệng thì trà quýt chua ngọt, ấm áp là lựa chọn hoàn hảo vì không làm người ta bị kích thích quá mức.
ryu minseok nhìn quanh phòng của lee minhyung ở nhà cũ. ừm... quả đúng là nhà họ lee. em nhớ lại cảm giác bồn chồn khi bước vào cửa nhà họ lee vài giờ trước, giờ thì thấy buồn cười. gia đình lee minhyung rất ấm áp, họ còn mời em ăn đủ thứ, hoàn toàn không giống như hình ảnh lạnh lẽo của các gia tộc lớn mà em từng nghĩ. không có cảnh biệt phủ với nội chiến gia tộc, bàn ăn đầy toan tính, hay những trò đấu trí trên bàn cờ. anh trai, chị gái của lee minhyung có rất nhiều người, và họ đã cùng chơi nhiều trò boardgames khác nhau, minseok nhanh chóng hòa nhập.
doongi đi lại trong phòng của lee minhyung, tha theo món đồ chơi và thỉnh thoảng chạy đến chân lee minhyung để chơi cùng. khi minseok mới đến, doongi đặc biệt ngoan ngoãn, thường ngày chú chó pomeranian nhỏ này không bao giờ nghe lời minhyung, nhưng hôm nay lại phối hợp với chủ nhân để biểu diễn đủ loại trò tài nghệ của chó, khiến cả anh chị em đều ngạc nhiên. dù thèm thuồng nhìn những miếng thịt đặt không xa, doongi vẫn ngoan ngoãn đợi đến khi chủ cho phép mới vội vàng dùng mũi đẩy thịt vào miệng và nhai. vài lần vì quá sốt ruột mà doongi đã đứng lên, hai chân trước đặt lên đùi của minhyung, nhưng doongi vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế, hoàn hảo thể hiện phẩm chất giáo dục tốt đẹp của chó nhà họ lee.
lee minhyung không hiểu tại sao chú pomeranian nhỏ này hôm nay lại ngoan đến vậy, nhưng các chị gái nói đó là vì doongi rất thông minh, biết phải thể hiện thật tốt trước mặt bạn trai của anh trai mình, nếu không sẽ khiến anh trai mất mặt. minhyung nói rằng nếu đúng thế thì nó thực sự quá thông minh rồi, thường ngày chỉ giả ngốc thôi.
cuộc đối thoại này khiến mặt minseok đỏ bừng.
nhà của minseok cũng nuôi chó, vì vậy bây giờ em tự nhiên bế chú pomeranian nhỏ đi về phía mình, vuốt ve bộ lông xù để thư giãn đôi tay mỏi nhừ sau khi gõ phím điên cuồng.
"minseokie, ăn thêm một viên nữa nhé?"
sau câu hỏi của lee minhyung, cả hai chú cún đều quay lại nhìn anh, bốn con mắt đen lấp lánh như trân châu đều dõi theo anh, một chú lè lưỡi, một chú gật đầu ngốc nghếch.
tim lee minhyung chợt ngừng đập một nhịp.
"doongi à, hôm nay mày thực sự ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi..."
minhyung nhận lấy chú chó pom nhỏ từ lòng minseok, chuẩn bị đặt nó trở lại phòng khách, để nó quay về cái ổ yêu thích của mình ngủ.
thuận tay nhặt hộp takoyaki trống và cốc đã ăn xong, minhyung bước ra ngoài phòng.
nhân lúc minhyung biến mất, minseok vội vàng lấy ra từ trong balo thứ mà em lén mang theo hôm nay. cởi quần ra, vất vả loay hoay một lúc.
mình đang nghĩ cái gì thế này... tại sao lại tự chuốc khổ vào thân...
may mà kịp chui vào trong chăn ngồi giả vờ như không có chuyện gì trước khi minhyung quay lại.
minhyung thấy người yêu đã ở trên giường rồi, nên không nghĩ ngợi nhiều mà lật chăn lên định ôm em cùng ngủ.
kết quả khi lật chăn lên, cảnh tượng trước mắt khiến anh tỉnh cả người.
đầu tiên đập vào mắt là đôi chân trắng nõn. khuôn mặt vẫn đẹp như thường, nhưng rõ ràng trông có gì đó kỳ lạ.
em ngồi nghiêng về một bên, không mặc quần áo nhưng phía sau lưng của minseok có một cái đuôi giống như đuôi cún. lớp lông màu kem nhạt từ phía sau em kéo dài ra, mềm mại và bông xù, trông có vẻ cảm giác rất tốt.
minhyung sững sờ, vừa mới tiễn một chú cún đi, bây giờ trên giường lại có thêm một chú nữa.
quay đầu nhìn về phía minhyung, minseok không kịp ngượng ngùng, nghiêng đầu suy nghĩ cách để khiến minhyung đến và yêu chiều em.
"chủ nhân..."
minhyung nghe tiếng gọi mà lòng như tan vỡ, không ngờ chú cún nhỏ của mình ăn xong bữa khuya vẫn còn chưa thỏa mãn. minseok đồng ý cùng anh về nhà lớn đã khiến tối nay minhyung vui sướng đến mức không ngậm được miệng, đầu óc toàn là những ảo tưởng về việc sẽ cưới em vào nhà. không ngờ minseok, đầy mưu mẹo, còn tự mình lén mua đồ chơi, quyết tâm làm minhyung phát điên vì mình.
"minseokie, sao lại có một chú cún nhỏ trông đặc biệt hư hỏng thế này?"
minhyung ngồi xuống mép giường, không chịu nổi lâu, liền bắt đầu vuốt ve mông cong của minseok. bây giờ trong lỗ nhỏ mềm mại của minseok đang nhét món đồ chơi mà em tự mua, đôi mắt chớp chớp, liếm đôi môi, thỉnh thoảng cố tình liếc nhìn vào khóa quần của minhyung, trông y như lúc doongi nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt.
"vì là cún con, nên phải ngoan ngoãn, kiên nhẫn chờ đợi nhé."
nếu minseok dám giở trò, thì minhyung tất nhiên cũng dám đón chiêu.
minhyung đưa tay vuốt đầu minseok, như đang thưởng cho chú cún nhỏ vì hôm nay cũng ngoan ngoãn chờ chủ nhân về nhà. tiếp theo là cằm, rồi đến lưng, và sau đó...
"nhưng mà minseok, cún con không được phép ăn trên giường của chủ nhân đâu nhé."
"ưm... vậy phải làm sao đây..."
minhyung nắm tay minseok, dẫn em quỳ xuống sàn trước mặt mình.
"minseok, phải ngồi xuống mới có đồ ăn chứ."
minseok bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. vừa nãy còn làm bộ quyến rũ trên giường, tưởng rằng minhyung sẽ không chịu nổi mà ngay lập tức vào đề chính, không ngờ chủ nhân của em còn cao tay hơn, chú cún nhỏ lại sắp bị trêu đùa rồi.
em ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt minhyung. khi mông hạ xuống, không cẩn thận đẩy vào đuôi khiến món đồ trong cơ thể bị đẩy sâu vào một chút.
"ưm...!"
minhyung cố ý bắt em ngồi xuống chính vì điều này, nên khi nghe tiếng rên của minseok, anh bật cười ngay lập tức.
minseok chủ động đưa tay kéo xuống quần ngủ của minhyung, ngẩng đầu lên liền thấy thứ mà em đã khao khát từ lâu. thế là em há miệng ngậm vào và cố gắng liếm mút, nhưng vừa liếm được vài cái, minhyung đã đẩy em ra, nắm lấy cằm của em.
"anh chưa cho phép mà, cún con sao có thể tự ý hành động như vậy chứ?"
gì chứ... người ta đã rất cố gắng phục vụ anh rồi mà...
minseok nhìn minhyung đầy ấm ức. nhưng minhyung lại trông quá điềm tĩnh, khiến minseok vừa có chút sợ hãi, lại vừa mong chờ hình phạt sắp tới.
đột nhiên, minhyung cúi xuống kéo mạnh đuôi của em ra ngoài...
"ưm a...! ha...!!"
kích thích đột ngột này có vẻ hơi quá sức, chất bôi trơn mà minseok vừa dùng cũng theo rìa đuôi chảy ra ngoài. chưa kịp thích ứng với góc độ mới, minhyung đã lại nhét đuôi của em vào bên trong.
"ư! chủ nhân... xin lỗi... chủ nhân... ha... minseok biết sai rồi, ư ư..."
minhyung không còn trêu chọc minseok nữa, nhưng cái đuôi chất lượng quá tốt đã khiến anh bị cuốn hút, thích thú nắm đuôi lắc qua lắc lại. chỉ là như thế này, minseok lại càng khó chịu hơn. phần bên trong cơ thể theo hướng đuôi bị minhyung chơi đùa nhẹ nhàng cọ xát bên trong, góc độ thay đổi liên tục như càng khiến chú cún nhỏ sắp sụp đổ hơn so với việc bị rút ra đẩy vào đột ngột lúc nãy.
sau màn giày vò đó, dương vật của minseok đã bắt đầu rỉ nước.
minhyung chơi chán rồi, nhưng dường như đột nhiên lại nghĩ ra điều gì. anh đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lục lọi một lúc và lấy ra một chiếc hộp giấy.
đó là chiếc cốc thủ dâm mà moon hyeonjun đã tặng anh lúc còn đại học để chơi khăm. khi đó, hyeonjun còn bảo anh nhớ mở quà trước mặt gia đình, may mà lúc đó minhyung bận rộn nên quên mất. sau này, vì tò mò, anh cũng đã mở ra xem, nhưng lúc đó anh đâu thiếu bạn tình, nên cũng chẳng cần đến món đồ này, vì vậy nó vẫn luôn được cất ở nhà.
sau khi cho thêm chất bôi trơn vào trong, minhyung quay trở lại chỗ minseok.
chú cún nhỏ minseok chưa kịp nhìn rõ trong tay chủ nhân đang cầm gì thì đã bị ôm chặt từ phía sau. minhyung cắn lên cổ minseok từ phía sau, rồi đột nhiên rút cái đuôi ra, thay vào đó là dương vật của anh, nhanh chóng lấp đầy lỗ nhỏ của minseok, vốn đã chẳng cần phải mở rộng thêm.
cuối cùng cũng được ăn thứ mình muốn, chú chó nhỏ thoải mái rên rỉ thành tiếng. nhưng minseok chưa kịp tận hưởng cơn khoái cảm tê dại của việc rút ra đẩy vào thì đột nhiên nhận ra phần trước của mình có cảm giác hoàn toàn khác lạ — minhyung đang chậm rãi trùm chiếc cốc thủ dâm lên dương vật của minseok.
phía sau bị minhyung đâm vào nóng bỏng, phía trước lại bị chiếc cốc thủ dâm kích thích. cảm giác chưa từng trải qua này khiến minseok gần như mất lý trí, hét lớn.
"chủ nhân...! a a a... ha... sướng quá..."
"suỵt... muộn rồi đó... minseok muốn để anh chị em của chúng ta cũng nghe thấy sao?"
nói xong, anh liền đưa hai ngón tay vào miệng minseok và khuấy đảo. dù đang ngậm ngón tay, nhưng những tiếng rên rỉ không kìm được của minseok càng khiến minhyung cứng hơn nữa.
cả trước và sau đều được chăm sóc, minseok cảm thấy mình sắp bắn ra rồi. ngay lúc khoái cảm dâng lên đến đỉnh điểm, minhyung đột nhiên ngừng lại, bàn tay đang trong miệng minseok bất ngờ di chuyển xuống dưới và nắm chặt lấy gốc dương vật của minseok.
"...?"
chú chó nhỏ, thở dốc bên rìa thiên đường, bị chủ nhân giữ lại. em quay đầu lại nhìn minhyung với vẻ không hiểu.
"minseokie, anh vừa nói rồi, cún con ngoan phải kiên nhẫn đúng không?"
"ư... minhyung..."
"suỵt... trước khi anh cho phép thì không được bắn ra đâu nhé... minseok là chú cún ngoan nhất đúng không? hơn nữa chẳng phải nên gọi là chủ nhân sao?"
nói xong, minhyung lại bắt đầu đâm vào hậu huyệt của minseok, kèm theo những tiếng thở dốc trầm thấp. theo nhịp độ lúc nhanh lúc chậm của minhyung, minseok liên tục bị đẩy đến bờ vực của cực khoái. nhưng mỗi khi em sắp giải phóng, minhyung lại dừng lại, khiến minseok ngày càng nhạy cảm hơn, và thời gian chạm đến bờ vực khoái cảm cũng ngày càng ngắn.
"ư ư chủ nhân... chủ nhân... minseokie sắp ra rồi, ư ư ư... thật sự không chịu nổi nữa... ha, xin anh ư ư ư..."
giọng chú cún nhỏ dần dần nhuốm màu nức nở, thật sự bị hành hạ đến mức không thể chịu đựng được nữa, nhưng em vẫn cố gắng siết chặt vách thịt để không tập trung vào khoái cảm ở phía trước.
"minseok ngoan lắm..." cảm nhận được sự thắt chặt ở phía sau, minhyung liền nói và không hành hạ nữa, tăng tốc độ tay.
"ư a... ha a a...! ư ư ư chủ nhân... a...!"
minseok đã không còn biết mình đang ở đâu nữa, trong đầu chỉ còn mỗi từ "chủ nhân", và sau cơn run rẩy dữ dội, cuối cùng em cũng bắn ra.
cơ thể mềm nhũn, không đứng vững được, minhyung vội vàng bỏ chiếc cốc thủ dâm xuống để đỡ lấy minseok.
"...anh toàn bắt nạt em... quá đáng thật..."
minseok lẩm bẩm không hài lòng, nhưng vẫn quay lại tìm kiếm nụ hôn của minhyung.
minhyung nhẹ nhàng an ủi chú cún nhỏ của mình bằng những nụ hôn mềm mại và ướt át, đồng thời lại bắt đầu nhịp độ đâm vào.
minseok, người đã bị chơi đến mức mê man, không biết nói gì nữa, chỉ biết nhấc cao hông và mông của mình, phối hợp để chủ nhân dễ dàng hơn khi bắt nạt chú cún nhỏ.
sau vài chục nhịp nhanh chóng, minhyung cũng thở dốc và bắn vào trong minseok.
trong phòng tắm, họ vừa cọ xát cơ thể nhau vừa hôn, như thể ai rời môi trước sẽ thua vậy. đến cuối cùng, minseok lại bắt đầu liếm cơ thể của minhyung ở mép bồn tắm, và tất nhiên, chú cún nhỏ thách thức chủ nhân thì kết cục cũng chỉ là bị đè ra làm đến mức đầu óc quay cuồng thêm một lần nữa.
"minseok... bây giờ có thể nói cho anh biết tại sao lại có cái đuôi không?"
"...lần trước đi dạo phố... đi ngang qua một cửa hàng... choi wooje đột nhiên kéo em vào..."
...lại là đứa em carry sao.
"rồi thấy một dãy... toàn là những cái đuôi đủ loại... wooje nói rằng minhyung sẽ thích, cứ liên tục dụ dỗ em... cuối cùng ồn ào quá, không mua thì nó không chịu đi..."
... tuần sau anh nhất định sẽ làm bánh mont blanc cho em ăn.
minhyung trong lòng thầm hứa sẽ cho em trai heo nhỏ của mình một bữa tráng miệng thịnh soạn.
minseok mệt lả người, ôm lấy minhyung ngâm mình trong nước nóng.
thật sự quá nực cười, dù là wooje hay chính bản thân em đã bị dụ mua những món đồ chơi tình thú này. ngay cả minhyung cũng vậy, sao mà lại giỏi chơi đến thế... còn nữa, tại sao anh ấy lại có cái cốc thủ dâm chứ......
chú cún nhỏ ngâm mình trong nước nóng sắp ngủ thiếp đi, nhưng vừa rồi em đột nhiên lại có một vài suy nghĩ không đúng lúc.
em sợ mình ngủ quên sẽ quên mất, điện thoại lại không ở bên cạnh nên không thể mở ghi chú ngay lập tức, vì vậy em quyết định gọi người bạn trai đáng tin cậy của mình để kể câu chuyện.
"minhyung à... vừa rồi em nghĩ ra rồi... em biết viết thế nào rồi, bạn nhớ giúp em nhé."
"hmm? là về tên nhân vật chính à? hay là cái kết?"
"ừm ừm... nghĩ ra hết rồi... nhưng em sắp ngủ rồi... mai nhắc em nhé, minhyung."
"tất nhiên rồi, vậy bạn tranh thủ nói trước khi ngủ đi, nói xong rồi có thể nhắm mắt lại. lát nữa anh sẽ ôm bạn về ngủ."
"cậu ấy, sẽ không có tên, em không muốn cậu ấy có tên."
"những thắc mắc của cậu ấy sẽ không được giải đáp, nhưng cuối cùng cậu ấy sẽ hạnh phúc mà được giải thoát."
nói xong, em liền ngủ trong vòng tay của minhyung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro