Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13 ༘⋆

quả nhiên như chàng trai loài người đã nói, sau khi đi được vài dặm, đường viền của di tích dần dần hiện ra mờ mờ trong sương mù dày đặc.

minseok nhớ lại việc em từng nghe hyukkyu hyung nói rằng, từ rất lâu trước đây, khi sương mù ở linh bạc ngục chưa dày đặc như bây giờ, một số ma vương hùng mạnh đã xây dựng lãnh thổ của mình ở nơi này. nhưng theo thời gian, sương mù cản trở ma lực ngày càng dày, và các ma tộc dần dần từ bỏ nơi này, chuyển đến sống ở hỏa ngục sâu hơn.

cánh cổng di tích của quỷ vương kiêu ngạo ngày xưa giờ chỉ còn lại những tàn tích đổ nát, nhưng vẫn có thể thoáng thấy sự huy hoàng từng có. họ đi qua cổng và tiến sâu hơn, đến trước tòa nhà chính.

cấu trúc chính của tòa nhà còn khá nguyên vẹn, ngoại trừ nhiều bậc thang bị hư hỏng, tường vẫn còn nguyên—chỉ có mái nhà bị thủng một lỗ lớn, cho phép ánh sáng hiếm hoi có thể xuyên qua sương mù dày đặc đổ xuống, không đến nỗi bên trong hoàn toàn tối tăm.

bên trong đại điện trống rỗng, ngoại trừ những bức tượng bị hư hỏng và bức tranh tường phai màu, không còn gì nữa.

minhyung dẫn họ tiến sâu vào bên trong tòa nhà, sau khi vòng qua vài cột trụ lớn, hắn tìm thấy một cánh cửa bí mật ẩn dưới đầu cột bị gãy.

chàng trai nhân loại cúi xuống, dùng tay phủi lớp bụi dày tích tụ trên mặt đất, để lộ ra những dòng chữ khắc. minseok không thể kiềm chế sự tò mò của mình—suy cho cùng, em thực sự tò mò tại sao chàng trai nhân loại này lại có vẻ quen thuộc với nơi này như vậy. lúc này em cũng không bận tâm đến bầu không khí khó xử giữa họ, và cùng bước lên để đọc.

chữ khắc được viết bằng ngôn ngữ phổ thông, cách dùng từ và câu chữ rất cổ xưa, nên succubus đọc khá khó khăn. hơn nữa, cách diễn đạt này... em đã thấy ở đâu đó rồi...

trong khi succubus đang suy nghĩ về ý nghĩa của câu chữ, dường như chàng trai nhân loại đã giải mã xong. minhyung giơ tay truyền ma lực, cơ quan của cánh cửa bí mật được kích hoạt và từ từ sụp xuống.

không lâu sau, một cầu thang dẫn xuống xuất hiện trước mắt, phía dưới cầu thang là một bóng tối sâu thẳm.

nhìn vào bóng tối trước mặt, không hiểu sao minseok rùng mình, cảnh tượng này khiến em đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, như thể... có thứ gì đó em cực kỳ ghét đang ẩn nấp trong đó.

"minseok, không sao đâu." chàng trai nhân loại dường như biết trước cơ quan này sẽ khiến bạn đồng hành của mình cảm thấy không thoải mái, hắn lập tức quay sang nhìn succubus và an ủi, "nếu bên dưới thực sự có thứ gì đó, thì chắc nó đã chết từ lâu rồi."

"với tình hình hiện tại của linh bạc ngục, ma lực ít ỏi như thế này không thể tồn tại sinh vật mạnh mẽ được."

không hiểu sao, sau khi nghe minhyung giải thích bằng giọng điềm tĩnh, mọi lo lắng và bất an của minseok lập tức tan biến, nhưng em vẫn sợ hãi nép sau lưng chàng trai, "ngươi... ngươi đi xuống trước đi."

"...ta nghĩ lẽ ra ma tộc phải đi trước chứ." là một con người, nhưng hai con ma tộc có thân hình mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều lúc này đều rụt lại sau lưng hắn—wooje thậm chí còn không chút do dự mà trốn sau lưng một succubus có vóc dáng nhỏ hơn mình—minhyung thở dài, đi xuống vài bước và thử sờ vào bức tường của lối đi ngầm rồi truyền ma lực một lần nữa.

có vẻ như đã kích hoạt một cơ quan cổ xưa, những chân đèn trên lối đi bật sáng. mặc dù ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với bóng tối hoàn toàn ban đầu.

"...có vẻ như đây là một thiết bị lưu trữ ma lực vô hạn." chỉ cần truyền một ít ma lực, nó sẽ tự động tái tạo. sự tinh tế của ma tộc cổ đại thật đáng để họ khen ngợi.

"ta có thể mang theo một cái được không?" vừa nhắc đến phép thuật, succubus nhỏ vốn đang sợ hãi liền trở nên phấn khởi, đôi mắt sáng lên và cái đuôi như muốn vươn ra để lấy một cái.

minhyung vội vàng ngăn em lại, "đừng vội, nếu chúng ta tự ý điều chỉnh và làm gián đoạn kết nối, có thể chúng ta sẽ phải mò mẫm trong bóng tối đấy."

cái đuôi hình trái tim của succubus ngay lập tức rủ xuống, tâm trạng uể oải rõ ràng có thể nhìn thấy. nhìn thấy vậy, minhyung mỉm cười nhẹ nhàng nói, "đợi khi chúng ta đi xong rồi xem lại nhé."

con đường đi xuống không quá khó khăn, bậc thang bằng đá ẩn dưới lòng đất nên không bị xói mòn bởi sương mù, được bảo quản rất tốt. minhyung im lặng dẫn họ đi xuống, dù không khác gì lúc trước, nhưng minseok vẫn cảm thấy người bạn đồng hành của mình có gì đó... lạ.

chưa kịp suy nghĩ kỹ, họ đã đến nơi sâu nhất, đó là một đại sảnh rộng lớn dưới lòng đất. ở trung tâm có một thiết bị đã bị hỏng, không còn nhìn ra công dụng ban đầu nữa, chỉ thấy các thành phần từng cấu thành thiết bị—trông như những mảnh pha lê vỡ—vương vãi khắp nơi.

minhyung không nhìn sang hai bên mà đi thẳng tới phía trước, bức tường ở sâu bên trong có một bức chạm khắc khổng lồ, minseok cũng nhận ra rằng đó là một pháp trận truyền tống.

những ký tự khắc trên đó đều rất cổ xưa, nhưng từ trận pháp có thể thấy pháp trận phức tạp này đủ để tăng cường đáng kể ma lực. nếu sử dụng nó, chắc chắn sẽ phá vỡ được rào cản tự nhiên của cõi linh hồn mỏng manh.

"minseok, em dùng đi." ánh mắt minhyung dừng lại ở pháp trận, "wooje cùng giúp đỡ. ta nghĩ pháp trận này... là nhân loại, ta không thể kích hoạt được."

"cách sử dụng giống như phép truyền tống, nhưng có lẽ chỉ có thể truyền tới điện thờ quỷ vương kiêu ngạo trong hỏa ngục." minhyung lùi lại và ra hiệu cho hai ma tộc tiến lên, "khi chuẩn bị xong thì xuất phát ngay."

họ đổi vị trí, minseok và wooje đều rất rõ nơi này không thể nán lại lâu. pháp trận nhanh chóng phản ứng với ma lực của ma tộc, các ký tự từ dưới lên trên dần sáng lên. vào khoảnh khắc pháp thuật được kích hoạt, ánh sáng mạnh bao trùm cả ba người, phản ứng ma lực quen thuộc khiến minseok cảm thấy an tâm.

nhưng ngay khi ánh nhìn của em sắp bị ánh sáng che lấp, em vô thức quay đầu nhìn về phía minhyung đứng sau lưng mình.

em ngạc nhiên khi phát hiện minhyung không nhìn về phía họ mà lại đang dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn lại thiết bị ở giữa đại sảnh, thứ đã bị hủy hoại từ lâu. không biết hắn đang nghĩ gì.

cảm giác bất an luôn hiện diện đã lên đến đỉnh điểm, nỗi lo lắng và nghi ngờ ập đến, mặc dù muốn tin tưởng nhân loại này, nhưng succubus lại một lần nữa chìm vào sự mơ hồ.

sau khi ánh sáng của phép truyền tống biến mất, minseok thở phào một hơi dài, không khí cháy khét quen thuộc chứng tỏ rằng họ đã trở lại hỏa ngục.

ma lực trong cơ thể cũng hoạt động bình thường trở lại, từ cảm giác có thể nhận biết rằng họ đang ở đại sảnh dưới lòng đất của điện quỷ vương kiêu ngạo. minseok và wooje nhìn nhau, trong khoảnh khắc, hai ma tộc đã mở rộng đôi cánh ác quỷ.

"à, chờ đã." chỉ trong chốc lát, minhyung đã bị wooje túm lấy cổ áo và nhấc lên giữa không trung – có vẻ như hai ma tộc thấy cách di chuyển này hiệu quả hơn – nhân loại giơ tay lên để ngăn cản hành động tiếp theo của họ.

"ta biết các ngươi không thể ở lại lãnh thổ không phải của mình quá lâu." vị linh mục loài người chỉ về phía pháp trận ở góc sảnh, "nhưng dùng cái đó có thể truyền tống trực tiếp ra rìa điện kiêu ngạo, đỡ tốn sức."

wooje lẩm bẩm rằng sao không nói sớm hơn và thả tay ra – nếu thanh niên nhân loại không phản ứng nhanh, chắc chắn đã ngã nhào xuống đất.

hai ma tộc di chuyển về hướng mà minhyung chỉ dẫn, minseok ngồi xổm bên cạnh pháp trận, không kìm được mà nghiên cứu cơ chế của trận pháp, còn wooje thì chỉ đơn giản là nhìn anh trai minseok biểu diễn – cậu là một incubus hiếm hoi thuộc dạng thuần thể lực, pháp thuật với cậu quá khó khăn.

khi cả hai đang tập trung vào pháp trận truyền tống trước mặt, minhyung đứng trong bóng tối, giấu tay ra sau lưng và làm một cử động nhỏ.

một xúc tu ma lực màu tím sẫm từ đầu ngón tay hắn bắn ra, nhanh chóng hòa vào mặt đất và lặng lẽ biến mất không dấu vết.

"đây cũng là cổ ngữ... hơn nữa gần như không cần tiêu hao ma lực, để ta ghi chép lại..." minseok vẫn đang ca ngợi ma pháp tinh xảo của người xưa, thậm chí không để ý rằng minhyung đã đứng bên cạnh mình.

"các ngươi không thể ở lại quá lâu mà đúng không?" minhyung quyết định lên tiếng cắt ngang sự tập trung của succubus vào nghiên cứu. suốt thời gian bên nhau, nhân loại này đã hiểu rõ niềm đam mê của minseok với ma pháp, nếu không ngăn lại, có lẽ họ sẽ ở đây thêm vài ngày nữa.

"anh minseok –" cùng lúc đó, wooje dường như đã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, ngáp một cái, "em muốn ngủ rồi."

"được rồi, được rồi, ta về nghiên cứu sau vậy." succubus đã ghi nhớ toàn bộ pháp trận trong đầu, giờ mới truyền ma lực vào trận pháp, chỉ trong chốc lát họ đã đến lối vào ranh giới của điện kiêu ngạo.

không biết có phải trùng hợp không, nơi này chính là chỗ em từng đợi minhyung một mình.

không đúng lúc lắm, nhưng em lại nhớ về ảo ảnh mà mình đã thấy khi ở đây lần trước, trong ảo ảnh, không hiểu sao em lại khóc rất đau khổ – trái tim của succubus bỗng dưng quặn thắt, đau đớn như bị một lưỡi kiếm xuyên qua ngực.

minseok khẽ lảo đảo, minhyung ngay lập tức phát hiện ra sự bất thường của em.

"minseok, em làm sao vậy?" minhyung định đưa tay ra đỡ người ký kết của mình, nhưng wooje đã nhanh hơn một bước.

wooje trực tiếp cõng người tiền bối của mình và dang đôi cánh ác quỷ, không quay đầu lại mà nói với nhân loại còn lại, "anh minseok trông có vẻ không khỏe lắm, tôi sẽ đưa anh ấy về phòng thí nghiệm trước, anh biết đường rồi đúng không, tự đi theo nhé."

chưa nói hết câu, hai ma tộc đã bay đi nhanh đến mức chẳng còn thấy bóng dáng.

minhyung nhìn quanh, trông có vẻ sửng sốt, nhưng rồi bỗng hắn bật cười – nếu họ đi nhanh như vậy, thực ra anh cũng không cần phải giả vờ nữa.

hơn nữa, như vậy lại càng thuận lợi cho việc hắn sắp làm – dù sao cũng không cần phải lo che giấu điều gì trước mặt họ.

minhyung quay người lại, mở đôi cánh ác quỷ sau lưng và một lần nữa bước vào lãnh địa của điện kiêu ngạo.

"anh minseok, anh ổn chứ?" wooje, incubus trẻ tuổi, vừa bay vừa lo lắng hỏi tiền bối của mình, "sắc mặt anh trông không tốt lắm... vừa nãy có lẽ nên để nhân loại kia bổ sung ma lực cho anh rồi mới đưa anh đi."

"không sao, quay lại phòng thí nghiệm nhanh thôi. chắc là do vết thương trước kia, có thể ma lực của anh gặp chút vấn đề." minseok nằm tựa lên vai của hậu bối, nghỉ ngơi một lúc, em cảm thấy đỡ hơn nhiều. cơn đau tim vừa qua đến rất nhanh và đi cũng nhanh, không biết có liên quan gì đến sự tắc nghẽn ma lực của em hay không.

nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn. "wooje à, em muốn nói gì với anh?"

──và đó là chuyện không thể để minhyung biết.

"thật ra cũng không có gì to tát." wooje đưa tay gãi đầu tóc rối như tổ chim, dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt tốt nhất, "chỉ là... khu di tích vừa nãy, mặc dù đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng phần hư hại có vẻ mới bị phá hủy gần đây."

minseok không chút nghi ngờ về tính chính xác trong lời nói của hậu bối ── dù sao năng lực của wooje rất xuất sắc trong việc phá hủy mọi thứ, và khả năng nhận biết các vết phá hoại của cậu là điều dễ hiểu.

"vậy em cũng thấy minhyung có gì đó rất kỳ lạ đúng không?"

wooje gật đầu. "vì anh là người ký kết với anh ta nên em không tiện nói nhiều, nhưng mấy anh trai khác đều từng bảo loài người rất nguy hiểm, cho nên..."

succubus mím chặt môi. em muốn tin vào người bạn ký kết của mình, nhưng ngay cả người em ngây thơ nhất của em cũng đã bắt đầu nghi ngờ.

sau này cậu phải đối diện với minhyung như thế nào đây?

"hay là giết anh ta đi. nếu anh không muốn tự mình ra tay, em có thể lo liệu." wooje ngáp dài, giết người đối với ma tộc không có gì khó khăn, nhưng có lẽ với anh minseok thì không phải như vậy ── cậu biết anh trai mình là một ác quỷ có trái tim mềm yếu hơn bất kỳ ai.

dù sao thì anh minseok đã luôn đối xử rất tốt với em, dù không có lý do gì để làm thế. năm đó khi còn yếu đuối, chính em đã nhận được sự giúp đỡ vô điều kiện từ đối phương, một sự gắn kết hầu như không thể tồn tại giữa các ma tộc.

vì vậy việc anh minseok thương hại nhân loại cũng không phải là điều quá ngạc nhiên.

"không được!" minseok, như đã đoán trước, hoảng hốt đáp lại, lắp bắp dặn dò hậu bối của mình. "dù sao... dù sao cũng không được. hắn ta vẫn còn giá trị lợi dụng... wooje, em nghe anh nói này." succubus lo lắng nắm chặt vai hậu bối, lắc mạnh, "em hứa với anh, tuyệt đối không được làm hại hắn ta."

wooje có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại. cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại, "bất kể trong tình huống nào sao?"

"bất kể trong tình huống nào."

"kể cả khi minhyung muốn làm hại anh?"

"hắn sẽ không làm vậy." dù thế nào, minseok vẫn quyết định tin vào trực giác của mình, "có thể hắn đang giấu anh chuyện gì đó, nhưng anh tin rằng hắn sẽ không làm hại anh ── dù thế nào đi nữa."

"được rồi, anh minseok." incubus trẻ tuổi, dù trong lòng có phần không đồng tình, nhưng hắn không muốn cãi lại người tiền bối mà mình kính trọng.

dù sao thì đến lúc đó cậu sẽ tự biết phải làm gì.

phòng thí nghiệm đã hiện ra trước mắt. wooje nhận thấy anh minseok không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, đành chọn cách im lặng, nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất phía trước.

hai tên ma tộc đợi ở phòng nghiên cứu của minseok cả nửa ngày, mãi đến khi vị linh mục nhân loại mới từ từ đến muộn.

"ngươi đi đâu thế?" minseok ngồi trên chiếc ghế cao với đôi chân vắt chéo, chiếc đuôi hình trái tim phía sau không ngừng đập xuống sàn tỏ rõ sự không hài lòng.

bên cạnh là wooje, đã nằm trên chiếc sập mềm duy nhất trong phòng nghiên cứu và ngủ say sưa, hoàn toàn không có ý định tỉnh dậy.

"ah... ta đâu có đôi cánh như các ngươi mà di chuyển nhanh được."

"ngươi còn có ma lực mà?"

"minseok, em thử dùng cảm nhận kiểm tra ma lực của ta đi." vẻ mặt của minhyung vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, minseok nghi ngờ mà dùng cảm giác của mình kiểm tra, chẳng bao lâu liền kêu lên, "ma lực của ngươi sao lại cạn kiệt thế này?"

linh mục nhân loại cười khổ, "minseok... thực phẩm của succubus là tinh khí của nhân loại, nhưng nếu người đó có ma lực thì ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"

succubus nghe vậy, đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó kỳ lạ, mặt dần đỏ ửng lên, "aaah đừng nói tiếp nữa, ta đã biết rồi!"

wooje còn ở đây, không thể để ma tộc trẻ nghe những thứ này ── mặc dù người ngủ như con lợn ấy chắc sẽ không đột nhiên tỉnh dậy, nhưng lỡ như thì sao.

nói cách khác, succubus phải chuyển hóa tinh khí thành ma lực, vì vậy nếu đối phương có sẵn ma lực, trực tiếp hấp thụ ma lực sẽ hiệu quả hơn ──

nói cách khác, hắn đã hút cạn ma lực của minhyung.

succubus sinh ra cảm giác áy náy, dự định nhanh chóng bỏ qua chuyện này, em quay người đẩy đẩy wooje, cố gắng đánh thức incubus. không ngờ wooje lại không nằm lì, dù đôi mắt ngái ngủ cho thấy cậu thực ra vẫn chưa ngủ đủ, "ah, minhyung hyung đã về, vậy chúng ta có thể quay lại nhân giới rồi."

dường như muốn che giấu điều gì đó, minseok hắng giọng, cố làm như không có gì xảy ra ── mặc dù ánh mắt lảng tránh của em đã phản bội tâm trạng lúc này ── succubus bắt đầu tụ ma lực trong tay, lúc này minhyung như vừa nhớ ra điều gì, lên tiếng ngắt lời đối phương đang thi pháp.

"minseok, có thể dịch chuyển ta đến chỗ cũ không?"

"ồ, chắc là không có vấn đề lớn gì... chỉ có thể là vị trí không quá chính xác."

"không sao đâu, bởi nếu ta đột nhiên xuất hiện ở thủ đô sẽ khiến các thẩm tra viên tà đạo nghi ngờ nhiều hơn."

"vậy ta sẽ thử." minseok hiện có nhiều ma lực hơn cả lúc trước khi hắn đến nhân giới, tự tin niệm phép ──

chẳng bao lâu, họ đã hạ xuống vùng hoang dã của đất phương bắc.

minseok tự hào nhìn về phía người ký khế ước của em, vẻ đắc thắng không còn che giấu được.

── ta rất giỏi đúng không, việc này còn khó hơn dịch chuyển của pháp trận hai chiều nhiều.

"ừ, minseok rất thông minh, không có loại pháp thuật nào em không biết." chàng trai nhân loại nhẹ nhàng cười, minseok chợt cảm thấy không thoải mái ── rõ ràng đối phương cũng từng nói câu tương tự, tại sao giờ nghe lại có cảm giác khác hoàn toàn so với trước đây?

chắc chắn là do nhân loại này nói điều gì kỳ lạ trước khi bổ sung ma lực, khiến em cũng trở nên kỳ lạ theo.

vốn định nói điều gì đó với nhân loại ── chẳng hạn như từ giờ đừng cười khó chịu như vậy nữa ── nhưng đối phương không cho em cơ hội, minhyung lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng trước ngực, mở nắp chiếc la bàn lồng bên trong lớp khác, sau khi xác định sơ bộ vị trí của mình thì nói, "hai ngươi quay lại thủ đô trước đi, ngoài phép thuật ẩn thân ra đừng sử dụng ma lực, cũng đừng nán lại gần đây, các thanh tra viên dị giáo đã có thông tin ngoại hình của hai ngươi rồi."

hắn nhìn wooje một cái, sau đó ánh mắt từ từ dừng lại trên người ký khế ước của hắn, "wooje thì ta không lo lắm, minseok em phải cẩn thận một chút."

chàng trai nhân loại thu lại chiếc đồng hồ bỏ túi, tay hắn dường như hơi rung lên một chút ── như thể muốn vươn tay chạm vào succubus trước mặt ── nhưng cuối cùng hắn chẳng làm gì, chỉ khẽ gật đầu với họ.

"về nhanh đi, wooje cũng có thể trốn trong mật thất của ta trước, có sanghyeok hyung canh giữ ở thủ đô thì các thanh tra viên dị giáo sẽ không tùy tiện xông vào... hoặc trốn ở cứ điểm bên ngoài thành của các ngươi cũng được, chỉ cần cẩn thận đừng để nhân loại nhìn thấy."

mọi việc đã được sắp xếp hoàn hảo, linh mục nhân loại mới chào tạm biệt họ, "đợi ta xử lý xong việc bên này sẽ quay lại, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

minseok biết hắn đang nói đến việc ngụy trang bị bại lộ, em ngoan ngoãn gật đầu, sau lần này succubus đã không dám coi thường các thanh tra viên dị giáo nữa, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng đúng là em phải giữ kín đáo hơn.

── ngoài ra, em cũng phải làm rõ chuyện gì đã khiến ma lực trong cơ thể em bị đình trệ.

succubus nhìn bóng dáng linh mục nhân loại rời đi, lắc lắc đầu, mong rằng có thể hất bỏ sự lạ thường trong lòng, giờ đây em nên tập trung vào vết thương của mình mới đúng.

so với việc suy nghĩ về bầu không khí lạ lùng, mờ mịt giữa em và người ký khế ước, lúc này em còn việc quan trọng hơn cần phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro