Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14 ༘⋆

minhyung dùng phép cảm nhận để xác định vị trí của hyeonjun, vận may thật tốt── đối phương không chỉ ở gần đây mà còn chỉ có một mình.

thánh kỵ sĩ cưỡi chiến mã bọc giáp đã nhìn thấy đồng đội từ xa, anh thúc ngựa tới gần và hỏi ngay, "đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"chuyện dài lắm."

"vậy cậu tóm tắt ngắn gọn đi." kỵ sĩ vẫy vẫy cây thương dài trong tay, khuôn mặt lấm lem, "cậu có biết tôi đã tìm cậu bao lâu rồi không? mẹ kiếp."

"được thôi── tôi bị thẩm tra viên dị giáo gài bẫy và rơi vào linh bạc ngục, hết chuyện."

"há?! đợi đã, kể kỹ cho tôi nghe xem!"

"chẳng phải cậu bảo tóm tắt ngắn gọn sao?"

"không phải... mẹ kiếp... cậu rơi vào linh ngục mà vẫn toàn mạng thoát ra được ư?"

"à cái này... thiên thần của cậu đã giúp tôi?"

"giờ mà đùa được sao, cậu muốn bị đánh à... linh ngục không thể sử dụng phép thuật, cậu làm sao mà trốn ra được?"

"điều đó không quan trọng── tóm lại là thẩm tra viên tà đạo gài bẫy tôi, nếu xử lý khéo léo có thể đánh mạnh vào bọn chúng, cũng có thể khiến chúng không còn làm phiền tôi như những con ruồi khó chịu nữa."

"haizz... dù không hiểu cậu đang toan tính điều gì, nhưng lần sau nếu định gây chuyện thì báo trước cho tôi một tiếng được không?" thánh kỵ sĩ tháo rời chiến mã và nhảy xuống, hai người cùng nhau từ từ đi về phía doanh trại của giáo hội, "cổ của tôi đến giờ vẫn còn nhức âm ỉ đây."

"ồ, cậu biết là tôi đánh cậu sao?" vẻ mặt ngạc nhiên của minhyung khiến hyeonjun hơi khó chịu, nhưng giờ không phải lúc để tranh cãi, kỵ sĩ nói tiếp, "dĩ nhiên, lúc đó làm gì có phản ứng ma lực nào khác... nghe này, ở đây tôi sẽ che chắn cho cậu, nhưng tôi sẽ báo cáo trung thực với sanghyeok hyung."

thánh kỵ sĩ liếc bạn đồng hành với ánh mắt sắc bén, "và đừng có để xảy ra thêm vụ đánh lén nào nữa."

"chuyện này để tôi tự đi báo cáo với sanghyeok hyung là được." khéo léo né tránh một câu hỏi khác, linh mục nhân loại đẩy gọng kính lên rồi lập tức rút ra song súng và khởi động ma lực, "tôi đi trước một bước đây──"

"tên này..." nhìn người bạn biến thành một luồng sáng xanh trắng── hễ gặp chuyện không muốn trả lời là chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì, nếu biết trước thì đã không xuống ngựa rồi.

dù càu nhàu nhưng kỵ sĩ trẻ tuổi chỉ thở dài, anh lắp ráp lại chiến mã và đuổi theo hướng mà đối phương đã đi.

"đó là toàn bộ sự việc," trở về thủ đô, việc đầu tiên minhyung làm là đến phòng giáo hoàng để báo cáo miệng về sự việc vừa qua với nhiếp chính của giáo hoàng viện, faker – cũng chính là người chú họ của anh, lee sanghyeok.

hiện tại, giáo hoàng đang bế quan, vì vậy mọi công việc tại giáo hoàng viện đều do nhiếp chính tạm thời phụ trách. không ngoài dự đoán, minhyung đã tìm thấy sanghyeok tại văn phòng giáo hoàng, nơi anh đang vùi đầu vào một đống văn kiện.

lee sanghyeok không tỏ vẻ ngạc nhiên trước nội dung báo cáo. kinh nghiệm nhiều năm đấu tranh với han wangho đã giúp anh dự đoán được bước đi của đối thủ. viện trưởng thẩm phán dị giáo viện nổi tiếng với những hành động mạo hiểm và rủi ro cao, nhưng nếu lần này không thành công, đó sẽ là cơ hội để họ phản công.

nhờ lời khai của minhyung và những bằng chứng do hyeonjun mang về – dù không biết rõ âm mưu của các hồng y giáo chủ, nhưng kinh nghiệm hợp tác nhiều năm đã giúp hyeonjun kịp thời bảo vệ các dấu vết của vụ tấn công khi tìm kiếm minhyung – sanghyeok đã ngay lập tức liên lạc với đội hậu cần để lấy mẫu và làm một báo cáo điều tra chi tiết. nhiếp chính lão luyện sẽ tận dụng tối đa những thông tin này để giáng một đòn mạnh vào thẩm phán dị giáo viện.

ít nhất, họ phải hủy bỏ việc theo dõi hắn, minhyung nghĩ.

"anh sẽ xử lý vụ này, bao gồm việc rút lại lệnh giám sát của thẩm phán dị giáo viện đối với em, chắc chắn không có vấn đề gì," sanghyeok gấp bản báo cáo lại và nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. trước khi minhyung kịp cáo từ, anh lại mở miệng, giọng đầy ý tứ, "anh không chỉ muốn nói chuyện này với em – cuộc bầu cử giáo hoàng sắp tới, anh cần sự ủng hộ của em."

"hyung, chuyện này không cần hỏi mà." vị hồng y trẻ tuổi có vẻ không hiểu ý của sanghyeok. "em vốn được hyung cất nhắc lên đây, dĩ nhiên sẽ toàn lực ủng hộ anh. trước đây, em bị phe phản chiến tóm thóp và kết án lưu đày, nếu không nhờ hyung đưa em trở về, có lẽ bây giờ em vẫn đang là linh mục ở một góc quê hẻo lánh nào đó."

──chưa kể đến lời thề sâu xa hơn giữa họ, hắn không bao giờ có thể chống lại ý chí của anh.

"anh không nghi ngờ lòng trung thành của em," giọng sanghyeok nhẹ nhàng, như thể việc thu hồi một bản án lưu đày kéo dài ba năm là điều nhỏ nhặt. "anh chỉ muốn nhắc nhở ngươi, bầu cử sắp tới rồi──hãy cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình."

anh nói thêm, "còn những 'trợ lực' khác của em, hãy để ý đến sức mạnh đó. đó là con dao hai lưỡi."

ánh mắt của minhyung dần trở nên nghiêm túc trước lời nhắc nhở của sanghyeok──anh không phải là người hay đặc biệt đề cập đến những vấn đề như vậy, có lẽ cục diện chính trị của thủ đô đã thay đổi trong thời gian hắn rời đi.

"chúng ta đã nhận được tin tức về việc giáo hội trung ương đang âm mưu hành động. bọn chúng đang yêu cầu chúng ta giao nộp thánh cúp hòa hợp. nếu một bên hành động trước, chắc chắn các giáo hội khác sẽ đồng loạt đứng lên ép buộc chúng ta."

quả đúng như minhyung dự đoán──vì giáo hội phương bắc của họ nằm ở vị trí gần với khe nứt địa ngục lớn nhất trên lục địa cũ, luôn trong tình trạng chiến đấu ác liệt với ma vật, nên thực lực của họ là mạnh nhất trong các giáo hội.

bắc phương giáo hội dựa vào sức mạnh áp đảo để giữ chén thánh trong nhiều năm—thánh khí này truyền lại từ thời thượng cổ, sở hữu một lượng pháp lực khổng lồ vô tận. cho đến nay, chưa ai có thể hiểu hết các khả năng khác của thánh khí, nhưng chỉ dựa vào pháp lực thôi đã đủ để duy trì phong ấn của toàn bộ biên giới phía bắc, chưa kể đến ý nghĩa chính trị mà nó mang lại.

giáo hội nắm giữ chén thánh mới có tư cách chọn giáo hoàng, có quyền kiểm soát cách diễn giải của toàn bộ quang minh thánh giáo, vì vậy tất cả các giáo hội phe phái địa phương đều nỗ lực tranh giành quyền kiểm soát chén thánh.

"có lẽ thánh chiến sẽ sớm tái khởi, chúng ta phải chuẩn bị trước." sanghyeok đặt môi lên đôi tay đan vào nhau chống trên bàn, cánh tay gầy guộc của nhiếp chính dường như yếu ớt, nhưng những vết sẹo trên đó đều là những vinh quang của anh—cũng là lý do anh có thể ngồi vững trên vị trí thực quyền của quang minh thánh giáo.

"anh sanghyeok cần em làm gì sao?" nhiều năm đồng hành khiến minhyung đủ nhạy bén để đoán được ý định của đối phương.

"thời gian tới cẩn thận một chút, đừng quên nếu có chuyện gì xảy ra với anh, em sẽ là ứng cử viên giáo hoàng do dòng họ lee đề cử sau anh."

"còn gì nữa không?" vị hồng y trẻ tuổi nhạy bén nhận thấy chú của mình còn điều gì đó chưa nói, nên hỏi một cách chu đáo.

nhiếp chính hắng giọng, rồi từ tốn nói. "có một việc em có thể giúp... em có muốn kết hôn không?"

"──đây là trò đùa mới của chú sao?" mặc dù ở vị trí cao, nhưng khiếu hài hước khác thường của chú mình không phải lần đầu xuất hiện vào thời điểm không thích hợp—vị cháu trai đã quen thuộc nên phản ứng rất điềm tĩnh.

"thông qua hôn nhân với các gia tộc khác có thể củng cố liên minh, em có mẫu người lý tưởng nào không? để anh tham khảo."

"mẫu người lý tưởng à... trước hết, có một nốt ruồi bên cạnh mắt thì tốt rồi." minhyung nghe từ giọng điệu của chú mình biết rằng anh không nghiêm túc bắt hắn thực hiện đề nghị này, nên trả lời một cách lơ đễnh. "nhưng anh sanghyeok à, hiện tại em không có ý định kết hôn, vì vậy chuyện này đừng tính đến em nữa."

"chẳng phải em định sinh bốn đứa con sao?"

"suy nghĩ của con người có thể thay đổi mà." minhyung nhún vai, "hơn nữa, nếu em kết hôn thì phải hoàn tục, quá lãng phí rồi, dòng họ lee đã khó khăn lắm mới đào tạo được một hồng y giáo chủ, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy."

"đúng vậy, vì em không có ý định đó──vậy em có thể rời đi rồi."

nhiếp chính bận rộn đã đưa ra lệnh tiễn khách, minhyung gật đầu, lúc đi đến cửa thì như chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi, "nói mới nhớ, anh sanghyeok có thể trả lời em một câu hỏi không?"

"hãy nói đi."

"ma tộc không có linh hồn... nên không thể hiểu được tình yêu?"

"chính em trong lòng đã có câu trả lời rồi mà." sanghyeok đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, minhyung chỉ có thể thấy bóng lưng ngược sáng của nhiếp chính, không thể biết được biểu cảm của anh lúc này, "ma tộc không có linh hồn, còn đối với succubus, tình ái chẳng qua chỉ là một cách để phục hồi ma lực, chúnglà chủng tộc cách xa tình yêu nhất."

"khao khát tình yêu từ chúng chẳng khác nào vắt máu từ đá." nhiếp chính khoanh tay, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như mọi khi, "đừng làm những việc vô ích, đức cha gumayusi."

"...em hiểu rồi."

"về đi, làm tốt những gì em nên làm." cấp trên của hắn không hề quay đầu lại, minhyung không dám ở lại lâu hơn, bước ra khỏi văn phòng giáo hoàng với những bước chân nặng nề.

từ khi câu hỏi được đưa ra, nhiếp chính đại nhân từ đầu đến cuối chưa hề quay đầu lại, đến khi cánh cửa nặng nề đóng lại, anh mới khẽ thở dài như cảm thán.

sau khi minseok và wooje trở về thủ đô trước, wooje vừa về tới cứ điểm ban đầu của mình – tàn tích của ngôi thánh đường hoang phế – thì bắt đầu ngủ mê mệt.

có lẽ là sẽ ngủ đến khi người ký kết của cậu quay lại, succubus chán nản quyết định quay trở lại căn phòng bí mật dưới lòng nhà thờ của minhyung.

từ lúc nào không hay, nơi này đã bị cải tạo thành giống phòng nghiên cứu của em tám chín phần, trên bàn làm việc vốn dọn dẹp gọn gàng giờ chất đầy những ghi chú ma pháp của chính mình, còn có thêm vài món đồ trang trí kỳ lạ – succubus thích sưu tầm những món đồ tinh xảo đã tự ý chiếm lấy cái tủ chứa đồ vốn thuộc về vị linh mục.

từ khi minhyung nói rằng kho báu phía sau nhà kho đều thuộc về em, chỉ cần có thời gian rảnh là succubus sẽ vào đó lục lọi một lúc, dù không thể mang đi nơi nào để tiêu xài, nhưng cứ đặt trên bàn như vậy cũng đủ khiến em vui vẻ.

dù có chất đầy cũng không sao, cộng sự của em sẽ định kỳ giúp em dọn dẹp.

em thử vận hành ma lực bên trong cơ thể mình, vòng tuần hoàn của sức mạnh dường như không có bất thường gì, nhưng khi ở linh bạc ngục em đã cảm nhận được sự tắc nghẽn không giống như ảo giác.

rốt cuộc nguyên nhân là gì nhỉ... nghĩ ngợi vài ngày vẫn chưa có kết luận, succubus buồn bã đến mức lấy đuôi đùa nghịch với đôi bông tai hồng ngọc mà em yêu thích gần đây, thì minhyung trở về.

vị linh mục trẻ trông không thay đổi nhiều so với lúc chia tay, ma lực thì đã hồi phục khá nhiều – nghĩ đến việc ma lực của hắn đã biến mất như thế nào trước đây, succubus đột nhiên cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ của minseok quyết định hỏi người ký kết của mình xem cảm giác bất thường lúc đó là gì, nhưng vừa bước tới vài bước, em đã đột nhiên ngã quỵ xuống.

minhyung vừa trở về sau một chuyến hành trình dài còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị dọa một trận, "minseok!"

đồng tử của succubus lập tức chuyển sang màu đỏ thẫm, bản năng trong chốc lát chi phối cơ thể của loài ma tộc, minhyung vừa kịp đỡ lấy cơ thể của em thì đã bị đẩy ngã xuống đất.

leo lên trên người vị linh mục trẻ, cơ thể của minseok đã khắc ghi niềm vui sướng từng trải, dù đã mất khả năng suy nghĩ, nhưng vô thức vẫn tìm kiếm thứ mà em khao khát nhất vào lúc này.

đầu ngón tay của succubus biến thành móng vuốt sắc bén, xé toạc áo choàng của linh mục phía dưới, để lộ ra bộ ngực rắn chắc của người đàn ông, cánh mũi nhỏ xinh của minseok khẽ động đậy, cơ thể mềm mại tiến sát lại gần người ký kết của mình, sự an tâm và cảm giác thân thuộc bao trùm khiến succubus nhỏ nhắn phát ra tiếng thở dài thoải mái.

vị linh mục nhân loại không phản ứng ngay lập tức, mãi đến lúc này mới cảm thấy không ổn, hắn đưa bàn tay to lớn của mình lên giữ chặt hai bàn tay nhỏ bé đang không ngừng nghịch ngợm trên ngực mình, "đợi đã, minseok, để ta kiểm tra ma lực của em trước đã..."

có lẽ nhận thấy sự kháng cự của đối phương, succubus có chút không vui, lúc này em chỉ coi người kia là con mồi để thỏa mãn dục vọng của mình, succubus xinh đẹp ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt từ dưới nhìn lên chăm chú nhìn cộng sự của em.

minhyung không thể chống lại ánh mắt của minseok – đôi mắt trong suốt như nước suối dưới ánh trăng, ánh lên vẻ sâu lắng, dường như nó cũng dành tình cảm cho hắn – không, đôi mắt đỏ như máu của succubus động tình mới đúng.

nhận ra mình đang chìm sâu trong mê thuật của succubus, vị linh mục nhân loại vội vàng nhắm chặt mắt – có vẻ như lúc ở linh bạc ngục, minseok không kích hoạt bản năng là do bị thương nặng, nếu là một succubus với thể lực dồi dào – chỉ với tài năng thiên bẩm của chúng đã đủ để kiểm soát bất kỳ con người nào mà chúng bắt được.

"ngươi chẳng phải đã nói muốn ta sao... minhyung." dù đã chặn được thị giác của mình, nhưng vì vẫn nắm chặt hai tay đối phương nên không thể bịt cả tai lại, giọng nói đầy tủi thân của succubus nghe thật nức nở, dường như em thật sự sợ bị người ký kết của mình chán ghét, "ta đang ở trong vòng tay ngươi, tại sao không nhìn ta... ngươi có thích ta không?"

giọng nghẹn ngào của succubus nghe đầy nỗi buồn, như thể em thực sự lo lắng bị người ksy kết của mình bỏ rơi.

...làm sao mà không thích em được, rõ ràng là ta đã từ bỏ tất cả vì em.

nếu minhyung không yêu minseok, có lẽ hắn vẫn có thể kháng cự lại sức quyến rũ của succubus, nhưng chàng thanh niên nhân loại đã chìm sâu vào tình yêu ấy từ lâu.

– đừng làm những việc vô ích.

lời khuyên của sanghyeok vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng minhyung chỉ có thể nói lời xin lỗi với những người thân và đồng minh kiên cường nhất của mình, không ngờ rằng thợ săn lại trở thành con mồi. vị linh mục trẻ tuổi cười khổ một cái – có lẽ minseok chính là khắc tinh định mệnh của hắn.

kẻ tham vọng tính toán mọi thứ, khi gặp minseok, cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu chịu thua.

nhận ra rằng con mồi không còn phản kháng nữa, succubus thỏa mãn lắc chiếc đuôi hình trái tim của mình, phần đuôi linh hoạt quấn quanh cổ người đàn ông, kéo mạnh chuỗi vòng cổ thánh giá mà vị linh mục đeo trên cổ để làm đứt nó – thứ này nhìn vào chỉ thấy chán ghét – chuỗi vòng bị đứt rơi lẻng xẻng xuống đất. nhìn vào cần cổ trần trụi của người đàn ông, minseok lộ ra nụ cười đắc ý, chiếc đuôi phủ lên và quấn chặt lấy nó, phần đầu đuôi chọc chọc vào trái cổ của người đàn ông.

còn cổ tay mềm mại nhân lúc bàn tay người đàn ông nới lỏng đã trượt ra ngoài, bắt đầu mơn trớn một cách đùa cợt trên lồng ngực rắn chắc của chàng trai.

người bị succubus kiểm soát chỉ có thể bất lực chờ đợi cho đến khi succubus chơi chán trên cơ thể mình, cũng không biết bao giờ em mới bắt đầu vào chủ đề chính.

sau khi đã vờn con mồi một hồi, succubus ít kinh nghiệm cảm thấy hài lòng với nhân loại không còn phản kháng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, ngón tay mảnh mai trắng trẻo của em bắt chước những cử chỉ ve vãn mà người đàn ông đã làm với em trước đó - thử thăm dò, chọc vào đầu ngực màu nâu sẫm của người đàn ông.

cơ thể của người đàn ông phản ứng rất chân thật với những kích thích nhận được, succubus chỉ cảm thấy một vật nóng cứng đang ấn vào mông mình, sự chú ý lập tức bị kéo về phía đó.

bàn tay với móng vuốt sắc nhọn xé toạc chiếc quần dài của người đàn ông theo cách tương tự, dương vật thô lớn cương cứng thoát khỏi sự gò bó của lớp vải, vẻ ngoài dữ tợn của nó hiện ra rõ ràng trước ánh nhìn của succubus.

đôi mắt minseok sáng lên, bản năng nói với em rằng đó là nguồn ma lực của mình, vì vậy em dùng cách trực tiếp nhất – succubus cúi đầu xuống, như một con vật nhỏ lần đầu nhìn thấy một món ăn chưa từng thử qua, quyết định thăm dò một chút.

em nhẹ nhàng áp khuôn mặt tinh tế của mình vào đó để cảm nhận nhiệt độ của sự ham muốn từ người đàn ông, cọ qua cọ lại rồi chuyển hướng sang phần đầu đã bắt đầu rỉ dịch, cẩn thận thè lưỡi ra liếm thử một cái.

hơi thở dồn dập của người đàn ông càng khiến succubus trở nên táo bạo hơn, như đang thưởng thức món ngon, succubus há miệng nuốt trọn dương vật của minhyung. sự chênh lệch về thể hình khiến succubus cảm thấy hơi khó khăn khi nuốt lấy, nhưng tinh khí tràn đầy trong miệng lại khiến em cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

succubus tham lam càng nuốt càng sâu, cậu nhỏ dài và thô gần như chạm sâu vào cổ họng của succubus, lúc này em mới bắt đầu cảm thấy khó chịu, định rút ra nhưng bị người đàn ông đưa tay giữ chặt sau gáy.

"minseok... chẳng phải muốn có ma lực sao?" dù vẫn đang bị succubus quyến rũ, nhưng về chuyện ái ân, thanh niên nhân loại lại quen thuộc hơn nhiều so với succubus còn non nớt. hắn nhẹ nhàng ấn vào cổ minseok, dẫn dắt đối phương vào sâu hơn từng chút một.

succubus bị quyến rũ ngược lại, trong chốc lát đã thả lỏng sự kìm kẹp lên minhyung, hoặc có lẽ em cũng nhận được một loại khoái cảm kỳ lạ từ phản ứng của người đàn ông – bản năng của một succubus cấp thấp, mất đi quyền kiểm soát lại càng khiến minseok thêm phần hưng phấn.

bị minhyung khống chế, cùng với việc người đàn ông thúc mạnh hông khiến dương vật ngày càng tiến sâu vào cổ họng của minseok, từng cú thúc mạnh vào sâu bên trong gây ra phản xạ nôn khan, cổ họng em siết lại vì cảm giác buồn nôn. thanh niên nhân loại cũng không nhịn được nữa, rút ra vài lần mạnh mẽ trước khi phóng tinh trắng đục vào miệng đối phương.

cảm giác dính dấp nơi cổ họng lẽ ra phải khiến succubus cảm thấy khó chịu, nhưng bản năng lại dẫn dắt em nuốt lấy chất dịch của người đàn ông, sự tràn đầy ma lực lan tỏa từ dạ dày ra khắp cơ thể. succubus không thể kiểm soát được mà phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, nhưng vì miệng vẫn đang bị chặn bởi dương vật của minhyung nên âm thanh phát ra lại giống như một tiếng rên khó chịu.

nghĩ rằng việc bắn vào miệng khiến minseok khó chịu, minhyung định rút ra ngay, nhưng lại bị succubus ngăn lại. với đôi mắt đỏ hoe, succubus chỉ cần nhướn mày một cái đã khiến nhân loại cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.

nhìn thấy đối phương lại bị mình khống chế, minseok chậm rãi tận hưởng sự cương cứng trong miệng, liếm sạch chất lỏng trắng đục nhỏ giọt, dùng môi và lưỡi rời đi trước khi nhẹ nhàng quấn đầu lưỡi quanh phía trước dương vật. dương vật của người đàn ông như muốn giữ em lại.

sau đó, succubus ngồi dậy, nghiêng đầu và phát hiện ra trên má của mình có dính một ít chất lỏng nhớp nháp. em dùng ngón tay cào nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn, rồi đưa đầu ngón tay dính tinh dịch vào miệng để liếm. dường như vẫn chưa đủ, em còn đưa lưỡi ra liếm luôn cả chất lỏng đang trượt dọc theo mu bàn tay.

cảm giác no nê sau khi hấp thụ tinh khí khiến succubus rõ ràng rất vui sướng – em thả lỏng chiếc đuôi từng siết chặt sinh mệnh của đối phương, rồi thu mình lại vào lòng của cộng sự.

chóp đuôi còn không quên chọc chọc vào bắp tay rộng lớn của con người – ôm ta đi mà.

minhyung từ từ đưa tay ra, vòng quanh người em, người cộng sự quý giá của hắn. ngay khoảnh khắc đó, khi đối phương vừa thả lỏng một chút, lòng bàn tay của hắn đã tụ hợp mũi tên băng giá từ pháp lực và chạm vào lưng của succubus.

có vẻ như bản năng của succubus lại không nhạy bén đến vậy – bị ảnh hưởng bởi pháp lực, minseok một lần nữa chìm vào giấc ngủ và mềm oặt trong vòng tay của cộng sự con người.

minhyung nhìn vào khuôn mặt dễ thương của succubus khi đã mất đi ý thức, rất lâu sau đó hắn mới từ từ cúi đầu, cẩn thận như thể sợ phá vỡ giấc ngủ của em, rồi khẽ đặt lên má của succubus một nụ hôn nhẹ nhàng đầy trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro