5, casting long.
ngay cả khi ánh sáng ban ngày tràn ngập, văn phòng của nhện vẫn mang một bầu không khí riêng tư, như một không gian gần như thiêng liêng, với những kệ sách phủ kín tường và một cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn của dinh thự mùa hè của gia đình, rèm dày hiện đang được kéo sang một bên. sanghyeok ngồi sau chiếc bàn gỗ khổng lồ, hoàn toàn tập trung vào chiếc laptop của mình.
cánh cửa nặng nề mở ra, và hyeonjun đứng sang một bên, dáng vẻ có chút căng thẳng khi anh giữ cửa cho soojin. anh khẽ gật đầu—một dấu hiệu nhỏ của sự tôn trọng dành cho cô, nhưng trong ánh mắt anh có điều gì đó đề phòng khi nhìn cô bước vào phòng.
soojin gần như không để ý đến tử thần, ánh mắt cô đã hướng thẳng đến người đàn ông phía bên kia căn phòng. cô bước tới, tiếng giày cao gót của cô vang lên một hồi ngắn trước khi cánh cửa khép lại sau lưng cô, và chỉ còn một mình cô cùng với nhện.
hắn đẩy ghế ra khỏi bàn, đứng dậy và chào cô bằng cách khẽ nghiêng đầu, đưa tay ra mời cô ngồi.
"sanghyeok," cô cất tiếng, giọng lạnh lùng khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của hắn, bắt chéo chân một cách điêu luyện và duyên dáng. nhện nhìn cô bằng ánh mắt không thể đọc được cảm xúc, và hắn đợi cho đến khi cô ổn định chỗ ngồi trước khi trở lại ghế của mình—một cử chỉ của một người phục vụ lịch sự và tôn trọng.
soojin không phí thời gian. "hôm qua tôi đã nói chuyện với em trai mình," cô bắt đầu, đôi môi khẽ cong lên. "tôi nghĩ anh và tôi đều biết rằng cậu ấy đang vượt quá giới hạn của mình."
sanghyeok nhướng mày, đặt tay lên chồng giấy tờ bên cạnh laptop. hắn không trả lời ngay lập tức, thay vào đó quan sát cô, ánh mắt điềm tĩnh và cẩn thận. "theo những gì tôi thấy, cậu ấy đang làm rất tốt trách nhiệm của mình," hắn nói sau cùng, giọng nói mềm mại, gần như thân tình.
biểu cảm của soojin cứng lại, ánh mắt hơi nheo lại. "anh thật sự sẽ đứng về phía nó?" cô hỏi, giọng sắc lạnh. "minseok không phù hợp với việc này. cậu ta lý tưởng hóa, ngây thơ—và người ta sẽ nghiền nát cậu ta vì điều đó. những gì cậu ta đang làm bây giờ là liều lĩnh."
sanghyeok không hề chớp mắt, nhưng ánh mắt anh lóe lên điều gì đó không rõ ràng. "sự liều lĩnh đôi khi có giá trị riêng của nó," hắn nói, giọng gần như thì thầm. "người ta thường bỏ qua giá trị của một kẻ liều lĩnh. họ đánh giá thấp kẻ đó, và qua đó, đánh giá thấp chúng ta." hắn dừng lại và giữ ánh mắt nhìn thẳng vào cô. "miễn là họ đánh giá thấp minseok, họ sẽ không chú ý đến cô."
soojin mím môi. cô nghiêng người về phía trước, ánh mắt hẹp lại, như muốn tìm kiếm chút dấu vết của sự nghi ngờ hay do dự trên khuôn mặt hắn. "và nếu sự liều lĩnh của nó gây nguy hiểm cho những gì tôi đã xây dựng thì sao?"
trong một khoảnh khắc, nhện im lặng. biểu cảm hắn vẫn không thay đổi, và hắn thở dài nhẹ, hơi nghiêng đầu.
"tôi sẽ kết thúc trước khi nó trở thành vấn đề," cuối cùng hắn nói, giọng quyết đoán, không chút cảm xúc. "công việc của tôi là đặt gia đình lên hàng đầu, và, như cô biết, tôi luôn làm vậy."
soojin nhìn hắn với vẻ mặt thích thú và khoanh tay lại, vòng tay cô leng keng khi chạm vào nhau. giọng cô điềm tĩnh, nhưng đầy uy lực.
"tôi chính là gia đình, nhện à."
sanghyeok khẽ gật đầu. "tôi không nghi ngờ điều đó."
cô bật cười, hơi thở như có chút chế nhạo. "cha tôi đã đúng, anh thật sự thông minh. rất tốt, vậy thì tôi tin rằng anh sẽ xử lý em trai tôi theo cách phù hợp," lời nói của cô thấm đầy sự độc địa của một lời cảnh báo ngầm, nhưng sanghyeok không hề nao núng.
soojin đứng dậy, vuốt phẳng chiếc váy của mình. nhện lập tức đứng lên, và hắn bước theo cô đến cửa trong im lặng. trước khi cô bước ra, cô nở một nụ cười. một nụ cười không bao giờ chạm đến đôi mắt cô.
khi soojin rời đi, căn phòng lại rơi vào im lặng, nhưng không lâu.
cánh cửa bật mở lần nữa, và lần này nó đập mạnh vào tường với tiếng động lớn. hắn không cần phải ngước lên để biết đó là ai. người đó chẳng bao giờ gõ cửa, luôn khinh thường phép lịch sự và tất cả các loại cánh cửa.
"hai người trông có vẻ thân mật nhỉ," giọng hyeonjun kéo dài khi anh đứng bên bàn cờ trên chiếc bàn cà phê đặt ở giữa phòng làm việc—những quân cờ dường như đang ở giữa trận đấu, bất động.
"cô ấy vẫn tham vọng như mọi khi," câu trả lời của sanghyeok ngắn gọn, sắc nét, như thể điều đó là hiển nhiên.
nhưng hyeonjun không hoàn toàn bị thuyết phục. "lần cuối tôi kiểm tra, tham vọng chỉ cách hoang tưởng một bước nhỏ."
nhện không trả lời. ánh mắt anh rời khỏi hyeonjun và quay lại bàn cờ bên cạnh mình—quân vua đen đứng nguy hiểm gần quân hậu trắng, chỉ có một quân mã đứng giữa hai bên.
minseok chớp mắt trước ánh sáng gắt của buổi sáng, dù rèm cửa đã được kéo lại. đầu em nhức nhẹ, trần nhà phía trên mờ nhòe vào tầm nhìn. em cau mày, không gian trở nên lạ lẫm trong chốc lát trước khi em nhận ra—căn suite, bữa tiệc, một cánh tay ai đó dìu em loạng choạng, và sự ấm áp của tấm chăn đắp trên người.
em khẽ xoay mình, tấm ga trải giường trượt xuống khỏi vai. trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh là một ly nước và một gói thuốc giảm đau được đặt gọn gàng. minseok nhìn chăm chăm vào đó một lúc trước khi cảm giác gì đó dâng lên trong ngực.
những mảnh ký ức của đêm qua mờ nhạt, nhưng em nhớ đủ rõ—bàn tay của minhyeong trên khuỷu tay mình, sự điềm tĩnh yên ắng của anh, tiếng cười ấm áp, kìm nén nhưng... chân thật. minseok nhăn mặt, nhớ lại giọng nói của chính mình—lê thê, quá lớn, gọi tên minhyeong trong sự tuyệt vọng vẫn còn vang vọng trong tai.
như thể chưa đủ, những mảnh ghép của giấc mơ thoáng hiện lên trong đầu—một minhyeong trẻ hơn và những lần anh xuất hiện đúng lúc đúng chỗ—và tất cả những gì minseok có thể làm để ngăn bản thân không hoảng loạn là rên lên, giấu mặt vào gối.
khóa cửa điện tử vang lên tiếng bíp mở khóa và em cứng đờ, hé mắt nhìn qua vai. ánh mắt em chạm vào minhyeong khi anh bước vào, yên lặng như mọi khi. hôm nay anh mặc đồ giản dị, vẻ mặt có vẻ điềm nhiên.
"cậu tỉnh rồi," anh nói, băng qua phòng về phía minseok. anh đặt xuống một túi giấy nâu cạnh ly nước. minseok để ý những vệt dầu mỡ thấm qua lớp giấy nâu, và khi minhyeong mở túi, mùi bơ và bánh mì xộc vào mũi khiến em choáng ngợp—em ngồi bật dậy, mắt luân phiên nhìn túi đồ ăn và minhyeong với một câu hỏi thầm lặng.
"bánh mì trứng," giọng của chó săn nhẹ nhàng, và minseok không biết gọi cảm giác mà nó tạo ra trong em là gì. có lẽ tốt hơn là không nên đặt tên cho nó.
"tôi, ừ, có lẽ đã hơi quá đà đêm qua," em lầm bầm, giọng hơi khàn, buộc mình ngồi thẳng lưng hơn.
"cậu nghĩ vậy à?" minhyeong nhướn mày. anh đang bóc lớp giấy bạc bọc quanh chiếc bánh sandwich.
minseok nhìn anh, quan sát anh một lúc, cố tìm kiếm gì đó trong biểu cảm của anh. đêm qua có cảm giác hơi siêu thực.
minhyeong tách chiếc bánh mì ra làm đôi và đưa cho em một nửa trên chiếc khăn giấy. "không có cà rốt," anh nói thêm, không cần ai hỏi. minseok gật đầu và đưa tay ra, ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, và cảm giác không tên trong lồng ngực em bắt đầu quẫy đạp dữ dội, buộc em phải nhìn sang chỗ khác.
từ khóe mắt, em thấy chó săn di chuyển, chuẩn bị rời đi. minseok không chắc mình sẽ nhận được gì từ việc này, nhưng vẫn cất lời.
"ngồi lại chút được không?" em ra hiệu về phía góc giường, cố giữ giọng thoải mái. "nếu anh không bận, ý tôi là."
minhyeong nhìn em một lúc, có gì đó lóe lên trong mắt anh trước khi anh ngồi xuống mép giường. "tôi không bận," anh đáp, và minseok muốn tự đấm vào mình—tất nhiên anh không bận, đây là công việc của anh.
hết cách, em nghịch tấm khăn giấy, ánh mắt hạ thấp. "về chuyện tối qua..." em ngập ngừng, cố tìm từ thích hợp, cố làm cho nó nhẹ nhàng. "cảm ơn. vì, anh biết đấy, đã đảm bảo tôi không ngủ dưới sàn."
qua hàng mi, em thấy khóe môi minhyeong khẽ động, nhưng anh vẫn giữ im lặng.
căn phòng giờ cảm giác quá chật, quá ngột ngạt.
"tôi có..." minseok bắt đầu, rồi dừng lại, hắng giọng. "tôi có gọi tên anh không...?"
"cậu có," minhyeong nói, giọng nhẹ, pha chút thích thú. "nhiều lần. và, nói thật thì, khá to."
minseok lại rên lên, lần này gấp đôi xấu hổ. em muốn ngã ngửa vào gối, nhưng tay vẫn cầm chiếc bánh mì. "tuyệt. thật tuyệt," em lẩm bẩm.
đó là lúc em nghe thấy nó.
tiếng cười của chó săn vang lên trong phòng—rõ ràng nhưng có chút ngập ngừng. minseok cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại, ánh mắt bất giác ngước lên, gần như trái ý muốn, để nhìn cảnh tượng trước mắt. em nhìn, đôi mắt mở to, khi nét mặt của minhyeong thay đổi—sự ấm áp trong ánh mắt mà em đã không còn quen thuộc, sự dịu dàng khiến lồng ngực em cảm thấy nghẹt thở.
ánh nắng bắt lấy những đường nét trên quai hàm của anh, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, minseok cảm nhận điều gì đó khác lạ bung nở bên trong. một cảm giác nóng bừng lan lên mặt, trái tim em rối loạn, nhảy múa điên cuồng trong lồng ngực.
mọi thứ... quá nhiều.
minseok quay phắt đi, ánh mắt rơi xuống sàn khi em cố gắng dập tắt những cảm xúc hỗn loạn đang sục sôi trong lòng.
"dù sao thì cũng cảm ơn nhé," em khàn giọng thì thầm, ngón tay siết chặt tấm khăn giấy bọc quanh miếng bánh.
minhyeong nhìn em với vẻ tò mò, một nụ cười nhỏ vẫn còn vương trên môi. "đó là công việc của tôi," anh trả lời một cách bình thản, rồi đứng dậy. "chuẩn bị đi, joon đang trên đường đem giấy tờ đến cho cậu."
minseok gật đầu, nhưng có gì đó không ổn trong cách chó săn nói—như thể lời anh không hoàn toàn khớp với ánh mắt anh vừa trao.
từ cửa, minhyeong ngoảnh lại nhìn em, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó, nhưng anh không nói một lời. minseok bắt gặp ánh mắt đó, cảm nhận sức nặng của nó, nhưng trước khi em kịp nghĩ ra điều gì để nói, chó săn đã quay lưng, cánh cửa kêu một tiếng bíp nhẹ rồi khép lại sau anh.
phải mất mười phút, minseok mới nhận ra em chưa từng đề cập đến việc mình không thích cà rốt với minhyeong.
minseok không tìm thấy chó săn bên ngoài căn phòng, nên quyết định đi xuống sảnh để mua một ly cà phê trước khi quay lại với công việc.
khi đứng chờ ở quầy đồ uống, ánh mắt em bị thu hút bởi một gương mặt quen thuộc—một chàng trai tầm tuổi em, dáng cao và vai rộng, đang dựa vào quầy với một chiếc cốc mang đi trong tay. đó là một trong những người mà em đã trò chuyện tối qua. anh chàng cũng nhận ra minseok, nở một nụ cười thân thiện và bước lại gần.
"này, cậu chẳng phải người đã chiếm trọn quầy champagne tối qua đấy chứ?" anh ta trêu, nụ cười tự nhiên và đầy tự tin.
minseok cảm thấy má mình nóng lên. "ừm, chắc tôi nợ mọi người ở quầy một lời xin lỗi vì chuyện đó," em nói, cười ngượng ngùng.
anh chàng bật cười, tự giới thiệu mình là eunwoo. minseok mơ hồ nhớ lại những câu nói đùa giữa hai người từ tối qua và gật đầu. eunwoo dễ dàng bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, kiểu trò chuyện gợi lại cảm giác thân thuộc với những người bạn cũ mà minseok từng có.
"tôi phải nói thật, tôi không chắc liệu cậu có nhớ được tôi không sau ngần ấy ly đã uống. nhưng trông cậu có vẻ vui, và thế mới quan trọng, đúng không?"
minseok bật cười. "ừ, tôi nghĩ mình đã vui quá mức một chút. nhưng mà... cũng tốt khi có thể thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu một lúc." giọng em nhẹ đi, như đang thầm thú nhận với chính mình hơn là với eunwoo.
anh chàng nghiêng đầu, nhìn minseok với ánh mắt đầy tò mò chân thật. "nếu cậu muốn lặp lại trải nghiệm đó mà không cần chịu cơn say thì cứ nói nhé. tôi sẽ còn ở đây vài ngày nữa."
có điều gì đó trong ánh mắt eunwoo—sự cởi mở, sự ấm áp—khiến minseok khựng lại. nó mang đến một cảm giác mới lạ, gần như tươi mới.
eunwoo viết nhanh gì đó lên một chiếc khăn giấy—một dãy số, rồi đưa nó cho minseok cùng một nụ cười nhỏ. "không có áp lực gì đâu. nhưng tôi thấy thật vui khi được nói chuyện với cậu, và nghĩ rằng lần tới chúng ta có thể trò chuyện một cách đàng hoàng hơn." anh nháy mắt, nụ cười thấp thoáng vẻ nghịch ngợm.
minseok nhận lấy khăn giấy, ánh mắt lướt qua dãy số trong chốc lát rồi nhét vào túi áo. một phần trong em cảm thấy bị cám dỗ—bị cuốn hút bởi sự đơn giản của tất cả, bởi khả năng bắt đầu với một người mới, một người không mang gánh nặng gì. đó là kiểu bình thường mà em đã đánh mất, là kiểu gặp gỡ tình cờ mà cậu đã không cho phép mình trải nghiệm trong suốt khoảng thời gian dài tưởng chừng như vô tận.
nó sẽ dễ dàng biết bao.
từ khu vực lễ tân, minhyeong nhìn thấy họ. anh chú ý đến những nụ cười thoải mái, thái độ thư giãn. có một cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực khi anh nhìn thấy minseok nhận lấy thứ gì đó từ tay người đàn ông kia. rất tinh tế, ánh mắt anh hơi nheo lại, quai hàm anh khẽ căng lên. nhưng anh vẫn đứng im, chờ đợi.
minseok lắng nghe eunwoo kể một câu chuyện hài hước về điều gì đó xảy ra đêm qua, một chuyện nhỏ nhặt và lố bịch, nhưng vẫn khiến em bật cười thật lòng—một tiếng cười thoải mái, nhẹ nhàng và ấm áp. em hơi nghiêng đầu ra sau, và minhyeong chú ý đến cách mái tóc của minseok ngả ra sau, tiếng cười của em vang vọng khắp sảnh, tay em đưa lên che miệng, mắt nhắm lại trong niềm vui.
và đó là lúc anh bắt đầu bước tới. có điều gì đó khi nhìn thấy minseok cười như vậy—một cách cởi mở, tự do, vì trò đùa của người khác—khiến anh bị cuốn hút, gần như bị ràng buộc theo cách vô thức. đôi chân anh di chuyển trước khi tâm trí kịp nhận ra, và trước khi anh biết, mình đã tiến gần đến chỗ họ.
khi anh tiếp cận, eunwoo là người đầu tiên nhận ra, và anh ta liếc nhìn minhyeong trước khi nụ cười trở nên ôn hòa hơn, mang chút lịch sự, khẽ gật đầu chào anh. minseok cũng quay theo ánh mắt của eunwoo, tiếng cười của em tắt dần, thay bằng một nụ cười nhỏ, gượng gạo khi ánh mắt họ chạm nhau.
có một khoảng lặng và sự im ắng như kéo dài giữa cả ba người họ.
"mọi thứ ổn chứ?" minseok hỏi, nhưng giọng em hơi nghẹn lại, có chút không chắc chắn.
minhyeong không trả lời ngay lập tức. thay vào đó, anh tiến thêm một bước, đứng cạnh em, ánh mắt anh lướt qua người lạ kia trong một giây—đánh giá, dò xét. anh nở một nụ cười lịch sự nhưng cứng nhắc. "chỉ muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn," anh nói, bàn tay anh lơ lửng gần lưng minseok, đủ gần để cảm nhận nhưng không chạm vào.
eunwoo dường như nhận ra sự thay đổi, ánh mắt liếc qua lại giữa cả hai người họ. anh ta hắng giọng, nụ cười thân thiện từ trước vẫn còn trên gương mặt. "tôi cũng vừa định đi đây," anh nói, giọng điệu vẫn thân thiện. anh quay lại nhìn minseok, khẽ gật đầu. "đừng quên nhắn cho tôi nếu cậu rảnh nhé. sẽ thật vui nếu gặp gỡ đàng hoàng."
minseok gật đầu, tay em vô thức vỗ nhẹ vào túi nơi để chiếc khăn giấy. "ừ, tôi—ờm, tôi sẽ suy nghĩ," em nói, sự ngượng ngùng lại len lỏi vào giọng nói.
eunwoo mỉm cười lần cuối với em, ánh mắt lướt qua minhyeong trong chốc lát trước khi anh ta lùi lại, nhấc chiếc cốc lên như một lời chào tạm biệt. "bảo trọng nhé."
minseok nhìn theo eunwoo đi về phía cửa sảnh, và em có thể cảm nhận ánh mắt của minhyeong đang đổ dồn vào mình, cái nhìn khiến em cảm thấy như bị phơi bày, dù em chẳng làm gì sai. em quay lại nhìn anh. có một sự mãnh liệt trong biểu cảm của minhyeong mà em không thể gọi tên—một điều gì đó khiến tim em đập chệch nhịp.
"chỉ muốn chắc chắn thôi sao?" minseok lặp lại, cố gắng biến nó thành một câu đùa, nhưng giọng em lại dịu dàng hơn dự định.
ánh mắt của minhyeong không hề dao động. sau một nhịp, môi anh khẽ giật nhẹ, nhưng anh không cười và lùi lại, tạo khoảng cách cho minseok. "cậu có vẻ... bận rộn," anh nói, giọng điệu cẩn thận trung lập. "sẵn sàng lên chưa?"
minseok chần chừ, cảm nhận ánh mắt của minhyeong vẫn dõi theo mình. "ừ, đi thôi," em lẩm bẩm, dẫn đường về phía thang máy.
họ đi lên trong im lặng. minseok tựa lưng vào tường, mắt nhìn chăm chăm vào những con số thay đổi phía trên cửa thang máy, trong khi minhyeong đứng bên cạnh, đủ gần để minseok cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh.
không khí như dày đặc hơn, và khi thang máy kêu ding, minseok thở ra một hơi mà em không nhận ra mình đã nín thở.
joon đã có mặt trong phòng suite, ngồi thoải mái trên một trong những chiếc ghế bành bọc nhung, một tập hồ sơ cân bằng trên đùi. anh liếc lên khi họ bước vào, một nụ cười lịch sự trên môi khi gật đầu về phía em.
"chào buổi sáng, thưa cậu. tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để xem qua," joon nói, ra hiệu về phía chồng tài liệu trong tập hồ sơ.
em thở hắt ra một hơi nhỏ, gạt đi những tàn dư của cơn bão cảm xúc vừa trải qua ở sảnh. em bước tới, gật đầu với trợ lý của mình trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. "chúng ta bắt đầu thôi."
minhyeong lặng lẽ di chuyển đến góc phòng, đứng gần cửa, ánh mắt anh hướng về phía họ, nhưng vẻ mặt vẫn không thể đọc được. em cố gắng phớt lờ ánh nhìn của anh—ánh mắt của chó săn dõi theo từng chuyển động, từng cử chỉ nhỏ của em, một sự hiện diện không thể bỏ qua.
joon mở tập hồ sơ, trải các tài liệu lên bàn cà phê bằng đá cẩm thạch. "đây là các hợp đồng đã được chốt lại từ tối qua," anh giải thích, các ngón tay gõ nhẹ lên những tờ giấy. "phần lớn đã được thông qua như dự kiến, nhưng tôi nghĩ cậu nên xem kỹ các điều khoản này—đặc biệt là về chuỗi cung ứng ở phía bắc."
em nghiêng người về phía trước, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ. các ngón tay lướt nhẹ trên những trang giấy, tiếp nhận từng chi tiết, để ý tới các chữ ký ở cuối mỗi trang. khi đọc, một nếp nhăn chậm rãi hiện lên giữa hai hàng lông mày.
"đợi đã," em lẩm bẩm, ngước lên nhìn joon. "kang jihoon... anh ta không có ở đây. anh ta chưa ký?"
joon lắc đầu, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên trán anh. "không, thưa cậu. anh ta đáng lẽ phải tham dự tối qua, nhưng thay vào đó, anh ta cử một đại diện đến. họ không chốt được phần tham gia của anh ta. vẫn đang chờ sự phê duyệt trực tiếp từ anh ta."
nét mặt em càng thêm u ám, tâm trí xoay mòng mòng. jihoon đã không xuất hiện trong buổi thảo luận, và giờ đây tên anh ta lại vắng mặt trên tài liệu cuối cùng. em hiểu rõ chữ ký của anh ta quan trọng như thế nào đối với sức nặng của các hợp đồng này, nhất là khi cuộc họp cổ đông thường niên của cheongsa sắp tới gần. mọi thứ đều phụ thuộc vào việc củng cố các đồng minh—và nếu jihoon đang lưỡng lự, điều đó đồng nghĩa với rắc rối.
và cũng có nghĩa là một cơ hội cho chị gái em và nhện.
em ngả lưng ra sau, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn sang một bên, và một lần nữa bắt gặp minhyeong. chó săn vẫn đang quan sát, sự chú ý của anh rõ ràng tập trung vào phản ứng của em, tay khoanh trước ngực.
em khẽ hắng giọng, liếc lại joon, rồi nhìn về phía các hợp đồng. "anh ta cũng không có mặt trong lễ tang của bố tôi," em lẩm bẩm, như nói với chính mình hơn là bất kỳ ai khác. trong lồng ngực em là một cảm giác nặng nề, điều gì đó siết chặt và bất an—có lẽ giờ đã quá muộn, em đã quá xao nhãng, em không nghĩ đến việc xem lại danh sách người tham dự.
joon không đáp lại, ánh mắt anh thoáng nhìn qua chó săn trước khi tập trung lại vào đống giấy tờ, kiên nhẫn chờ đợi.
minseok hít một hơi sâu, ngón tay gõ nhịp lên đầu gối. em trầm ngâm một hoặc hai phút, ký ức nhanh chóng lướt qua những sổ sách, giấy tờ, những bức ảnh và cuốn album trong phòng làm việc của cha mình. em có thể không cùng một khuôn mẫu như soojin, nhưng em đã cảm nhận được điều đó trong cuộc họp hội đồng quản trị—em thực sự có quyền đối với di sản gia đình.
và em xứng đáng giành lấy nó. ngay cả khi, hiện tại, em chưa biết chính xác là để làm gì.
em đóng tập hồ sơ lại với một tiếng "cộp" dứt khoát, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của joon. "tôi có một người cần gặp," em nói.
joon gật đầu, bắt đầu thu xếp các tài liệu lại gọn gàng, chồng chúng vào tập hồ sơ một cách hoàn hảo.
"ở đâu?" giọng của chó săn lạnh lùng. anh thả tay xuống, nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt lóe lên một tia sáng mà lần đầu tiên em nhận ra, khiến em hơi bất an—như thể anh đang cố tìm hiểu em. điều đó gợi lên một ý nghĩ không mong muốn ở phía sau tâm trí, cách minhyeong quan sát em giống với cách nhện lặng lẽ dò xét.
khi em nói, giọng em mang một sự sắc lạnh hơn. "phòng trà han ở itaewon. kang jihoon cần làm rõ lập trường trước cuộc họp cổ đông." em dừng lại, quan sát biểu cảm của minhyeong thay đổi một cách tinh tế—một thoáng lo lắng mà em nhận ra, dường như không phù hợp với ánh nhìn vừa rồi của anh.
"ngay bây giờ?" joon hỏi, ngón tay anh đã nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại.
em gật đầu, tránh ánh mắt của minhyeong, môi em mím lại thành một đường thẳng. em cần phải gạt cảm xúc sang một bên.
"đúng. ngay bây giờ."
em đứng dậy, chỉnh lại quần áo, ánh mắt thoáng dừng lại trên tập hồ sơ lâu hơn một giây trước khi quay về phía cửa.
chó săn đứng thẳng người khi em bước đến, ánh mắt anh chứa đựng một câu hỏi, không nói ra nhưng không thể nhầm lẫn.
em không trả lời. thay vào đó, em chỉ nhìn thẳng vào anh. "anh lái xe phải không?" em hỏi, và không nói thêm lời nào, minhyeong mở cửa để em bước ra hành lang.
chuyến đi căng thẳng. ánh mắt của chó săn dán chặt vào con đường phía trước, không thèm liếc nhìn gương chiếu hậu. lần đầu tiên, em cảm thấy ba người trong chiếc mercedes là quá đông đúc.
nửa giờ sau, em ngồi trong một gian lều riêng giữa khu vườn của phòng trà, không gian ngập tràn hương thơm từ những lá trà ngâm, từng góc đều toát lên vẻ hoài cổ, một kiểu thân mật đầy riêng tư và gợi nhớ. nhưng có điều gì đó khiến nơi này trở nên ngột ngạt, ngay cả trong không gian mở, và em biết rằng cảm giác đó bắt nguồn từ việc chủ nhân cuộc gặp mặt đến trễ.
chó săn đứng gần lối vào, ánh mắt quét qua thảm cỏ, con đường lát đá dẫn từ nhà trà chính đến gian lều, hoàn toàn bất động.
em biết jihoon cố tình đến muộn.
khi người đàn ông ấy cuối cùng cũng xuất hiện, dáng đi không hề vội vã, cây gậy của ông ta gõ nhè nhẹ trên nền gỗ. ánh mắt ông lướt qua chỗ minhyeong đứng, một tia nhận ra thoáng hiện trong nét mặt, rồi ông ta cúi đầu chào em một cách hời hợt trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"minseok," ông bắt đầu, tay chắp lại gọn gàng trên bàn gỗ. sự thân mật trong cách ông gọi tên khiến minhyeong bất ngờ, vai anh khẽ cử động, và ánh mắt lén liếc vào gian lều từ khóe mắt.
em, mặt khác, không mong chờ gì hơn từ một con chuột già như thế. ánh mắt jihoon giữ chặt lấy em khi ông tiếp tục. "thành thật xin lỗi vì đã vắng mặt trong sự kiện tối qua. những việc cấp bách khác đã cần đến sự chú ý của tôi."
em gật đầu, dù không bỏ qua sự thờ ơ trong giọng điệu của ông. "tôi hiểu," em đáp, giọng giữ lễ độ, đều đặn. "đã có một số cuộc đàm phán quan trọng mà tôi nghĩ ông sẽ quan tâm—đặc biệt là về những chủ đề chúng ta đã thảo luận trong cuộc họp hội đồng quản trị."
"à, phải rồi. tôi có nghe nói cậu đã đạt được một số bước tiến đầy hứa hẹn," jihoon đáp, ngả người ra sau. có gì đó mang tính bề trên trong cách ông nói. "các thỏa thuận nhập khẩu mới, đúng không? và thay đổi trong hợp đồng phân phối?"
em giữ vững lập trường, không nao núng. "đúng vậy, đặc biệt là về các tuyến cung ứng tại các cảng phía bắc. vai trò giám sát của ông đối với việc tích hợp hậu cần vẫn luôn rất quan trọng."
và đây—một tia chớp lóe lên, đôi mắt của ông ta thoáng nhíu lại trong tích tắc. ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười nhỏ, nhưng em không bỏ lỡ điều đó. đây không chỉ là sự thiếu hứng thú thông thường. nó là điều gì khác—có lẽ là sự bất an.
"phải rồi, thời thế đang thay đổi," jihoon nói trơn tru. "chị gái cậu đã... bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề này. cô ấy đang cân nhắc việc chuyển hướng sang các mạng lưới nội bộ—độc lập hơn với các kênh truyền thống. đó có thể là một cách tiếp cận phù hợp hơn với định hướng hiện tại của gia đình," ông ta ngừng lại, hơi nghiêng người về phía trước, một nụ cười mờ nhạt, lệch lạc hiện lên trên khóe môi. "cô ấy được cố vấn rất tốt, tôi nghe nói cô ấy đã thừa hưởng nhện của gia đình cậu."
vai minhyeong khẽ cứng lại, tay anh siết rồi thả lỏng liên tục, rõ ràng đang bồn chồn. nhưng em không để ý, và dù em không tỏ vẻ bối rối, em không thể ngăn cơn lạnh buốt đang tràn ngập trong lồng ngực. nhện đang hành động thông qua soojin, điều đó chính xác là thứ em nên lường trước, nhưng vẫn...
họ đang từng bước thu thập các cổ đông, từng người một, để liên kết với cô ấy. mục tiêu chỉ có thể là một—thuyết phục phần lớn hội đồng tán thành soojin làm người đứng đầu nhóm. nếu cả quyền lực chính trị lẫn tài chính trong mạng lưới của gia đình được tập trung vào tay cô ấy, em biết rằng em sẽ chẳng thể làm được gì để tạo ra một đối trọng.
giờ đây em đã hiểu. có lẽ từ đầu đã không có cơ hội cho một sự cân bằng, đây là một cuộc chơi "được ăn cả ngã về không". sự toàn vẹn của gia tộc phụ thuộc vào việc một người duy nhất nắm quyền, không phải hai. bất kỳ kịch bản nào khác đều có thể bị xem như một tuyên bố chiến tranh với người đứng đầu hợp pháp.
tim em đập loạn nhịp. đây có phải là điều mà nhện đã dự đoán? em liếc nhìn minhyeong, đang đứng bên ngoài, tay đan sau lưng. tại sao hắn ta lại gửi minhyeong đến bên em?
em hít một hơi thật sâu, giả vờ như chỉ hơi bực mình với người đàn ông đối diện. "mạng lưới nội bộ," em nhắc lại, giọng lạnh hơn. "vậy điều đó liên quan thế nào đến các cuộc đàm phán về các lô hàng nhập khẩu vào quý tới? chắc chắn cách tiếp cận hợp tác trên mọi kênh sẽ giảm thiểu sự gián đoạn tiềm tàng tốt hơn?"
jihoon dừng lại, khóe môi ông nhếch lên thành một nụ cười mỏng. "chà, có vẻ như cậu và chị gái mình có những quan điểm rất khác nhau về việc nên đầu tư nguồn lực vào đâu, minseok."
em nghiêng người về phía trước, đôi mắt khẽ nheo lại. "gần đây chị tôi có vẻ đang tái cấu trúc rất nhiều thứ," em nói một cách hờ hững. "tôi cứ nghĩ một người dày dạn như ông hẳn sẽ đánh giá cao sự ổn định."
jihoon không hề chớp mắt. thay vào đó, ông nghiêng đầu, nhìn em với ánh mắt như đang đánh giá. "ổn định chỉ có giá trị khi mang lại kết quả, như cha cậu có lẽ đã dạy. và, từ góc độ của tôi, những kết quả ấy vẫn chưa tự chứng minh được dưới sự dẫn dắt của cậu."
những lời nói như một cú đâm ngầm, và em cảm thấy sự bực tức đang trào dâng dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của mình. "kết quả đòi hỏi sự ủng hộ. tôi vẫn nghĩ ông trân trọng tầm nhìn của cha tôi dành cho các hoạt động ở phía bắc. chắc chắn, ông không thay đổi quan điểm của mình sau ngần ấy năm chứ?"
khoảng lặng kéo dài, và trong một giây ngắn ngủi, em tự hỏi liệu mình có đi quá xa. nét mặt của ông già không thay đổi, nhưng ánh mắt lóe lên một điều gì đó—có lẽ đang cân nhắc giá trị của em như một mối đe dọa tiềm tàng đối với vị trí của chị em.
"tầm nhìn của cha cậu thật đáng ngưỡng mộ," cuối cùng ông cũng nói, giọng ông gần như mang chút hoài niệm thật sự. "nhưng chỉ tầm nhìn thôi thì không đủ để chống lại những cơn sóng dữ." ông dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn vào em. "soojin đã thực hiện các bước để củng cố vị trí của mình, cô ấy đã làm điều đó từ khi hai mươi tuổi. còn cậu..."
nhịp đập trong em như dồn dập hơn, đôi tay đan vào nhau trên bàn để giữ cho mình bình tĩnh. jihoon thả lỏng, ngả người ra sau ghế, ngón tay nắm lấy cây gậy của mình. "...cậu hoàn toàn chưa được thử thách, minseok."
với những lời này, ông đứng dậy khỏi ghế, nhưng em không đi theo. jihoon nhìn em rất lâu, ánh mắt như muốn nhấn mạnh điều gì đó. "nhưng tôi phải nói... tôi mong chờ được thấy cậu hành động, dù sao đi nữa, cậu cũng là con trai ông ấy."
em đẩy ghế lùi lại và đứng dậy, cúi đầu một chút, rất miễn cưỡng.
ngay cả khi ông già đã rời đi, vẫn có điều gì đó đè nặng lên em. thông tin giá trị duy nhất em nhận được từ jihoon chính là điều này—em đang cạn kiệt thời gian.
em thở ra một cách chậm rãi, lồng ngực nặng nề, và những năm tháng luyện tập lễ nghi là thứ duy nhất giữ em khỏi gục xuống ghế và gào lên.
em quay lại, bắt gặp ánh mắt của minhyeong, anh đang chăm chú nhìn em từ lối vào, đọc được biểu cảm của em. em nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
khi em mở mắt ra, minhyeong nhìn thấy trong đôi mắt ấy không phải minseok, mà là người thừa kế, và điều đó khiến ngực anh nhói đau.
"về nhà chứ?" đó là tất cả những gì anh có thể hỏi, nhưng như vậy là đủ. em đứng dậy, và minhyeong kịp nhận ra bàn tay em vừa bám chặt vào mép bàn khẽ run lên, như thể nó đã là thứ duy nhất giữ em không sụp đổ trước jihoon.
cánh cửa vang lên một tiếng leng keng khẽ khàng khi họ bước ra ngoài con hẻm qua một cánh cửa đen. không có bất kỳ trợ lý nào được cử đến để tiễn họ, và em cố tình phớt lờ sự thiếu tôn trọng rõ ràng ấy vì sự bình yên trong lòng mình.
họ gần như đã đến xe thì chuyện xảy ra—một tiếng huýt sáo chói tai vang lên, to và dứt khoát. em cứng đờ người, quay về phía âm thanh.
một nhóm đàn ông đang tụ tập ở cuối con hẻm nhìn về phía em, ánh mắt chúng đầy vẻ thô tục. một trong số đó, đội chiếc mũ lưỡi trai, nhếch mép cười và bước về phía trước, mở rộng hai tay. "này, cưng ơi," hắn cất giọng, giọng điệu ngọt ngào giả tạo. "mấy cậu xinh đẹp như em không nên phí phạm với mấy gã như thế kia."
em cảm thấy một cơn khó chịu dâng trào, nhưng vẫn bước tiếp, cằm ngẩng cao. thế nhưng, tên đó lại bước gần hơn, nụ cười trên môi hắn càng rộng hơn.
"cá là em còn đẹp hơn khi quỳ xuống," hắn nói, giọng điệu khiêu khích, ánh mắt không chút xấu hổ lướt khắp người em.
dạ dày em thắt lại, cơn giận bốc lên như muốn nổ tung. em mở miệng định đáp trả.
nhưng trước khi em kịp thốt ra lời nào, có một chuyển động mờ ảo ngay bên cạnh.
chó săn phản ứng ngay lập tức. chỉ trong nháy mắt, anh đã lao đến, nắm đấm giáng mạnh vào quai hàm tên kia với một âm thanh nứt vỡ đáng sợ. tên đó loạng choạng ngã ngửa, chiếc mũ lưỡi trai bay khỏi đầu hắn khi hắn buột miệng chửi thề, tay đưa lên ôm lấy mặt.
những gã còn lại lập tức phản ứng—một tên lao về phía minhyeong, nhưng ánh mắt chó săn tối lại, lạnh lẽo và kiên định. anh túm lấy vai gã, đẩy mạnh hắn vào tường bê tông với lực đủ khiến hắn khụy xuống, ho sặc sụa.
nhưng anh chưa dừng lại.
anh quay sang, nhìn chằm chằm tên vừa bị đấm, kẻ vẫn đang ôm lấy quai hàm, mặt mày nhăn nhó vì đau. minhyeong cúi xuống, ngang tầm với hắn, khiến hắn co rúm người lại khi anh túm lấy cổ áo hắn.
"nói lại xem," giọng minhyeong trầm, đặc quánh sự giận dữ.
"đủ rồi!" giọng em cất lên, dứt khoát và uy quyền. em bước tới, đặt một tay lên vai minhyeong, tim đập thình thịch. "đi thôi."
trong giây lát, minhyeong không nhúc nhích, ánh mắt vẫn ghim chặt vào gã kia, cơ thể căng như dây đàn, như thể sẵn sàng ra đòn thêm lần nữa. ngón tay em siết nhẹ cánh tay anh. "làm ơn, đi thôi," lời em giờ đây không còn là mệnh lệnh, mà là một lời khẩn cầu, dịu dàng nhưng đầy kiên định.
một khoảnh khắc im lặng trôi qua. ngực minhyeong phập phồng, đôi mắt anh ánh lên điều gì đó nguy hiểm. nhưng dần dần, sự căng thẳng rời khỏi cơ thể anh. anh hít sâu một hơi, buông cổ áo gã kia, để hắn loạng choạng lùi lại.
tên đó chửi rủa trong hơi thở, nhưng không dám làm gì thêm, đôi mắt hắn mở to vì sợ. hắn lầm bầm vài lời với đồng bọn, và chúng nhanh chóng rút lui, biến mất vào cuối con hẻm mà không ngoái lại.
em thở ra một hơi run rẩy, bàn tay vẫn đặt trên cánh tay minhyeong. em cảm nhận được cơ bắp của anh từ từ thả lỏng dưới cái chạm của mình trước khi anh từ từ đứng thẳng, quay sang đối diện với em.
"cậu ổn chứ?" giọng minhyeong thấp, ánh mắt anh quét qua khuôn mặt em, đầy vẻ lo lắng.
em không trả lời ngay. ánh mắt em lướt qua vầng trán nhíu lại vì lo âu của anh, không thể nhầm lẫn, và có điều gì đó thô mộc ở đó—điều khiến tim em nhói lên một nhịp đau đớn.
"chơi ngu thì phải nhận lấy hậu quả..." em cố đùa nửa vời, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng và không thể nhúc nhích, như bị đóng đinh tại chỗ bởi mối quan tâm nặng nề treo lơ lửng từ câu hỏi của anh.
minhyeong nhìn em thêm một lúc, rồi gật đầu. anh quay đi, dẫn em về phía xe, tay anh đặt nhẹ ở lưng em, đúng chỗ anh đã từng chạm vào để kéo em ra khỏi buổi dạ tiệc tối qua.
không có rượu làm lớp đệm, em hoàn toàn cảm nhận được hơi ấm của anh, cách nó bám lại, cách nó như thiêu đốt làn da em dưới lớp vải, và em lập tức thấy trống vắng khi phải bước vào hàng ghế sau của xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro