Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝜗ৎ 1. hạ thuốc


゚ᝰ ⊹

1.

Sau khi ta nặng nề tỉnh dậy, đã có rất nhiều người đứng trước mặt ta, có phụ mẫu, cũng có cả huynh trưởng.

Mà đứng trước hết, là vị hôn phu của ta, Thái Tử Jeong Jihoon.

Khuôn mặt vốn tuấn mỹ phi phàm kia giờ phút này lại ánh lên thứ biểu cảm mà ta chưa từng thấy, trong mắt hắn toát lên sự phẫn nộ không thể thốt nên lời. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm ta, miệng thốt ra những lời oán độc nhất.

"Wangho, ngươi sao có thể là một dâm phụ không biết xấu hổ đến như thế, vậy mà lại dám lén cẩu thả cùng tên phế vật này, thật sự là khiến ta cảm thấy ghê tởm."

Lúc này ta mới thất kinh, cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng chỉ liếc mắt một cái, ta liền minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn sang nam nhân bên cạnh, Sanghyeok cũng một vẻ khiếp sợ y như ta.

Hắn là công tử phế vật ăn chơi trác táng nổi tiếng kinh thành, cả ngày ăn chơi đàng điếm, lưu luyến chốn phong nguyệt, lúc này đây lại đang nhìn ta mà lắc đầu, thần sắc so với ta còn kinh hoảng hơn.

Jihoon còn chưa dừng: "Wangho, ta tuyệt đối không cho phép một dâm phụ vô sỉ như ngươi được phép gả vào triều đình! Hôm nay ta liền hướng phụ hoàng chuẩn tấu, ta muốn cùng ngươi từ hôn!"

Nói xong, chỉ để lại cho ta một bóng lưng, hắn vội vàng xoay người rời đi.

Ta vẫn đang bị vây trong trạng thái mờ mịt, phảng phất như những thứ vừa mới phát sinh chỉ là một giấc mộng, mà ta vẫn đang chìm đắm ở trong đó, căn bản chưa hề tỉnh lại.

Sao có thể như vậy chứ, Jihoon vẫn luôn là kẻ đối xử với ta tốt nhất, hắn sao có thể không cần ta nữa.

Ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, đặt trọng danh tiết, là danh môn khuê tú nổi danh kinh thành, loại gièm pha này sao có thể xuất hiện trên người ta cơ chứ.

Ta nhắm mắt lại, không dám mở ra, chỉ sợ sau khi mở ra vẫn là hiện thực mà ta không có cách nào tiếp nhận.

Vì thế, ta cứ như vậy lẳng lặng ngồi thật lâu, đến tận khi mẫu thân đem ta ôm vào trong lòng, liên tục khóc gọi tên ta, ta mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.

Đây không phải là mộng, đây là hiện thực.

Ta đường đường là đích nam tướng phủ, vậy mà lại bị người ta chứng kiến phát sinh chuyện cẩu thả trước hôn sự, cuộc đời này xem như chấm dứt rồi.

Mẫu thân ôm ta khóc rống không ngừng.

"Han nhi của ta, con... sao con có thể ngu xuẩn như vậy! Sao con có thể làm ra những chuyện tày đình như thế sau lưng điện hạ cơ chứ?"

Phụ thân ta trực tiếp xông đến, hung hăng tát một cái tát lên mặt ta, đau đớn mà nóng rát.

"Nghiệp chướng! Ta giữ gìn danh dự trong sạch cả đời, không thẹn với trời, thế mà lại sinh ra một nam nhi không biết xấu hổ như ngươi! Ngươi đây là muốn làm xấu mặt toàn bộ han gia này đúng không?"

Chỉ có huynh trưởng sau khi trầm mặc thật lâu thì liếc mắt nhìn ta một cái, hắn liền rút kiếm ra, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng về phía Sanghyeok ở trên giường còn chưa mặc quần áo.

"Ngươi cái tên súc sinh này, chính ngươi đã hại đệ đệ ta, ta phải giết ngươi."

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào ngực Sanghyeok, ta liền lập tức chắn ở phía trước.

"Wangho, đệ đây là đang làm cái gì vậy? Là hắn hủy hoại đệ, ca ca liền giúp đệ báo thù! Chỉ có khi hắn chết thì mới có cơ hội giữ lại thanh danh của đệ."

Tâm ta đã sớm như tro tàn, nhưng một phần lý trí còn sót lại khiến ta cố nén nước, mắt cầu xin ca ca dừng tay.

"Ca ca, đây không phải lỗi của lee công tử, hắn vô tội!"

Chỉ một câu này nói xong, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn ta.

Mẫu thân cũng là mang vẻ mặt khiếp sợ, ngay sau đó lại một cái tát hằn lên trên mặt ta.

"Ngươi thế nhưng còn vì tên súc sinh này mà cầu tình, từ trước đến nay nương dạy ngươi như thế nào? Ngươi đây là muốn tức chết nương đúng không?"

Trong mắt bọn họ chỉ toàn là không hiểu, cùng với không tín nhiệm, phảng phất như ở trong mắt họ, ta đã từ một người vô cùng quen thuộc biến thành kẻ xa lạ nhất.

Ta quay đầu đi, nhìn sang Sanghyeok cũng đang không biết phải làm thế nào, kỳ thực, hắn chỉ là một kẻ ngoài cuộc, là người vô tội nhất.

Cuối cùng, ta hướng phụ mẫu mở miệng.

"Ham nhi là người như thế nào, lại có tính tình gì, chẳng lẽ cha nương không rõ ràng hay sao? Chẳng lẽ hai người nghĩ han nhi sẽ thực sự làm chuyện cẩu thả với người ta hay sao?"

"Hay là các người thực sự cảm thấy, chỉ cần giết lee công tử là sẽ đổi lại được thanh danh của con? Các người sao lại có thể ngây thơ như thế chứ?"

"Toàn bộ sự tình này rõ ràng là một ván cờ, mà mục đích của ván cờ này là khiến cho han nhi không có cách nào gả tới triều đình."

"Mà người thiết lập ván cờ này, không ai khác, chính là Thái Tử Jihoon."

゚ᝰ ⊹

2.

Không sai, ở trong một nháy mắt, ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.

Ta nhớ đến trước đó, lúc mà Jihoon đưa ly rượu cho ta, nhớ tới nét chờ mong và hưng phấn trong đôi mắt hắn.

"Wangho, đây là xuân phong tửu ta đặc biệt sai người đến Joseon tìm về, nàng mau nếm thử, thơm nồng mà ngọt dịu êm ái, để lại dư vị khôn nguôi."

Ta luôn luôn thập phần tín nhiệm hắn, không chút do dự mà nhận ly rượu, một hơi uống cạn sạch.

Thế nhưng, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người ta thích nhất cũng là người ta tín nhiệm nhất lại đẩy ta vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Ta đã được định sẵn là thái tử phi tương lai, nửa tháng sau sẽ phải gả vào triều đình.

Hôn sự là do chính hoàng thượng hạ chỉ, là đích nam phủ thừa tướng, dung mạo cũng như tài hoa của ta đều là không ai sánh bằng, mà ta, từ nhỏ lớn lên cùng Jihoon, lại càng không có ai có thể hiểu hắn như ta.

Từ nhỏ ta đã bắt đầu thích hắn, hắn là nam tử tuấn mỹ bậc nhất trên đời này, độc nhất vô nhị, thịnh thế vô song.

Ai ai cũng đều cảm thấy ta và hắn là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, là một đôi trời đất tác thành.

Ngay cả chính ta cũng cảm thấy, trên đời này, người có thể xứng đôi với Jihoon chỉ có ta, Wangho.

Mỗi ngày ta đều mong chờ từng giờ từng khắc, nóng lòng muốn trở thành thái tử phi của hắn, thế nên chưa bao giờ nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, bên cạnh hắn lại nhiều thêm một tiểu nô tỳ.

Mà tiểu nô tỳ kia thế nhưng lại mi thanh mục tú đến vậy.

Đến giờ ngẫm lại, vậy mà ta chưa từng phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn nhau có bao nhiêu quấn quýt si mê.

Hóa ra lại là như vậy.

Hắn vì nàng, vậy mà lại có thể ngoan tâm hạ dược ta, dùng sự trong sạch của ta để đánh đổi lấy mối lương duyên của bọn họ.

Thật đáng cười làm sao.

Trong lúc nhất thời bi phẫn đan xen, từ đáy lòng tràn ra một cỗ hàn ý, ta nhịn không được liền phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ cả chăn đệm trước mặt.

Ta không kìm được ý cười, càng cười càng không ngừng được, cười đến khi mà nước mắt rơi đầy mặt.

Mẫu thân ôm chặt lấy ta, người không ngừng mà vỗ nhẹ sau lưng, khóc còn lớn hơn cả ta.

"han nhi đáng thương của ta ơi, sao con lại phải chịu tội như vậy cơ chứ! Trên đời này còn có vương pháp sao? Chẳng lẽ là thái tử thì muốn làm gì thì làm sao?"

Phụ thân lâm vào trầm mặc, người không nói gì nữa.

Huynh trưởng ta lại nuốt không trôi khẩu khí này, thế nhưng cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhấc thanh trường kiếm lên, chém cái bàn thành hai nửa.

Đây là khách điếm, bên ngoài ồn ào, náo nhiệt tựa hồ không liên quan gì đến tình cảnh trong phòng.

Thật lâu sau, người mở miệng nói chuyện đầu tiên lại là Sanghyeok.

Hắn quỳ thật mạnh xuống trước mặt phụ mẫu ta.

"Hôm qua là bằng hữu hẹn tại hạ uống rượu, tại hạ uống say, sau khi tỉnh lại thì đã là sự tình như bây giờ, hiện tại nghĩ lại, hẳn là bị người ta tính kế.

"Nhưng mặc kệ thế nào, việc này đếu có quan hệ với tại hạ, thanh danh cả đời của han đệ càng là do tại hạ hại, tại hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội."

"Nhưng, chết có thể giải thoát hết thảy, người còn sống lại phải nhận thêm càng nhiều thống khổ, cho nên tại hạ nghĩ, hãy để tại hạ cưới wangho. Tại hạ nguyện ý gánh vác hết tất thảy mọi chuyện, tuyệt không để han nhi chịu nửa phần ủy khuất."

Không khí trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Chỉ là, tất cả mọi người đều nhìn về phía ta, bởi vì đề nghị của Sanghyeok đơn giản là biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này.

Chuyện thành ra như thế này, ngoại trừ hắn, ta còn có thể gả cho ai khác nữa đâu.

Cuối cùng, ta gật đầu: "Được, ta gả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro