9. Lần này chúng ta nắm tay nhé ?
" Phu nhân, tối nay là tiệc từ thiện của nhà Shin, người đã chuẩn bị gì chưa ạ ? "
Tiếng quản gia vang lên, cắt đứt mạch làm việc của nàng. Vì Jeno không thường xuyên về nhà cho nên nàng thường hay mang máy tính ra phòng khách làm việc, vừa có không gian rộng rãi mà nếu chán nản thì có thể ngước ra bên ngoài nhìn vườn hoa xinh đẹp được trồng, lại có người làm liên tục thay nước cho nàng mỗi khi cốc nước trên bàn được nàng uống hết.
Được rồi, với Hwang Seolya mà nói - đây là một đặc quyền khi là vợ của Lee Jeno.
Seolya lập tức ngẩng phắt lên, đôi mày nhíu chặt.
" Tiệc từ thiện ? " Giọng nàng đầy nghi hoặc. " Thông tin này từ đâu mà có vậy ? "
Vị quản gia thoáng khựng lại, ánh mắt tránh né. " Thưa phu nhân, tôi cũng chỉ vừa nhận được thông báo từ trợ lý của ông chủ vào sáng nay. Họ nói đã gửi lời mời chính thức cách đây vài ngày, nhưng có lẽ... thông tin bị bỏ sót. "
Seolya lặng người vài giây. Mọi cảm xúc hỗn loạn dâng lên, từ bực bội, thất vọng, đến một chút bất lực. Nàng nghiến nhẹ răng, hít một hơi sâu để trấn tĩnh, rồi gật đầu ra hiệu cho quản gia lui ra.
" Tôi hiểu rồi "
Vị quản gia vừa rồi đi, nàng lập tức rút điện thoại ra, lướt qua danh bạ tìm số của Lee Jeno. Những ngón tay của cô run nhẹ khi bấm gọi. Jeno bắt máy chỉ sau hai hồi chuông, giọng trầm đều vang lên từ đầu dây bên kia.
" Có chuyện gì à ? "
" Buổi tiệc từ thiện tối nay của nhà Shin, anh biết rồi phải không ? " Giọng Seolya, dù cố giữ bình tĩnh, vẫn thoáng mang nét lạnh lùng và gấp gáp.
" Ừ, tôi đã biết về bữa tiệc đó rồi "
Hắn thốt ra vài từ như thể không có gì bất thường, nhưng chừng ấy là đủ trở thành một thông tin cần thiết đối với Hwang Seolya lúc này.
" Biết rồi ? Vậy tại sao không thông báo với tôi ? Đã nói là có cái gì liên quan tới những bữa tiệc trong giới thì cũng thông báo cho người còn lại biết cơ mà ! " Cô cảm thấy sự giận dữ khó kìm nén hơn khi nghe câu trả lời vô tâm đó.
" Tôi tưởng trợ lý đã báo cho cô rồi chứ ! "
" Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi thì lấy đâu ra trợ lý hả thưa người chồng yêu quý của tôi ơi ? "
Giọng Seolya trở nên đanh đá hơn một chút khi nghe được sự thản nhiên Lee Jeno. Với nàng mà nói, Jeno thản nhiên nói như thể hắn ta tưởng rằng ai cũng cùng đẳng cấp với hắn vậy ! Mà hắn đâu có nhận thức được người vợ hắn đã kết hôn vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng với mức lương bình thường mà trung bình một người Hàn Quốc có công việc ổn định đều có.
Lee Jeno im lặng, cái im lặng đó như thể hắn cũng mới nhớ ra về công việc của vợ hắn đang làm, chỉ là một con người bình thường, vô tình kết hôn với hắn chứ chẳng phải vì tình yêu. Có lẽ vì vậy mà hắn đã quên mất những thông tin cơ bản về nàng, cho nên mới hành xử như thế này đây.
" Thôi được rồi cãi nhau giờ cũng vô ích. Bây giờ anh nghe rõ nhé, vì báo gấp nên hiện tại tôi không có bộ trang phục nào phù hợp cho tối nay cả. Vì vậy phiền anh, người chồng của tôi, hãy giúp tôi tìm ngay một nhà thiết kế, hoặc ít nhất là người nào đó có thể chuẩn bị trang phục dự tiệc của tôi trong thời gian gấp gáp như này với "
Jeno im lặng một giây, rồi đáp lại với vẻ bình thản đáng ngạc nhiên. " Được. Tôi sẽ gọi người lo chuyện này "
" Khi nào thì buổi tiệc chính thức bắt đầu ? "
" Bảy giờ tối, sau khi tan làm tôi sẽ lái xe đưa cô tới buổi tiệc nhé ? "
" Được, và cảm ơn anh. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi nên hãy kêu với người đó tới sớm một chút. Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng ta cần một cuộc trò chuyện nghiêm túc với nhau đấy, Lee Jeno " Nàng gằn giọng, trước khi cúp máy mà không thèm đợi câu chào của anh.
Đặc quyền khi làm vợ của Lee Jeno là đây chứ đâu nữa ! Nàng có thể ra một yêu cầu tưởng chừng như cực kì vô lí khi bắt ép một người khác phải dành thời gian cho nàng, nhưng là vợ của con trai nhà Lee thì kể cả người đó có tiếng như thế nào vẫn phải cúi đầu nghe theo mà thôi. Đây là lần đầu tiên, Hwang Seolya dùng tới cái danh phu nhân để yêu cầu một người khác làm theo ý nàng !
Căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng. Seolya đặt điện thoại xuống bàn, đôi vai thả lỏng nhưng lòng vẫn còn ngổn ngang. Cuộc hôn nhân của nàng và Jeno luôn là như vậy—đơn thuần là sự trao đổi lợi ích giữa hai gia tộc, không hơn không kém. Cũng là một may mắn khi cả hai không có hợp đồng ràng buộc nào, và cũng chẳng cần một tờ giấy để biết rằng giữa họ không tồn tại thứ gọi là tình yêu.
Mỗi ngày trôi qua, họ cùng chia sẻ một mái nhà, một danh nghĩa vợ chồng, nhưng thực tế chỉ là những người xa lạ sống trong sự hòa bình tạm bợ.
Seolya đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, ánh mắt lướt qua khung cảnh thành phố ngoài cửa sổ. Đôi lúc nàng tự hỏi, liệu có khi nào bản thân sẽ thoát khỏi vở kịch này? Nhưng rồi nàng lại bật cười tự giễu. Hwang Seolya đã chọn bước vào, và giờ đây, rút lui không còn là một lựa chọn.
Hạ quyết tâm, nàng đứng dậy, nhanh chóng vào phòng thay đồ để chuẩn bị những gì có thể. Dẫu mọi thứ không theo ý mình, nàng vẫn phải đảm bảo xuất hiện trong buổi tiệc với phong thái hoàn hảo nhất. Đó là thứ mà một người mang danh phu nhân nhà Lee buộc phải làm.
Chưa đầy nửa giờ thì âm thanh ồn ào bất ngờ vọng lên từ ngoài sảnh. Cánh cửa chính của biệt thự bật mở, và ngay sau đó, một nhóm người bước vào như thể mang theo cả một cửa hàng thời trang cao cấp khiến Seolya không khỏi tò mò mà phải ngừng tay đánh máy lại ngẩng đầu lên nhìn.
Dẫn đầu là một người phụ nữ với vẻ ngoài sắc sảo, mặc bộ suit thời thượng và đôi giày cao gót vang lên tiếng cộc cộc đều đặn trên sàn đá hoa cương. Đây chắc chắn là nhà thiết kế mà Jeno đã gọi đến. Phía sau bà là một đoàn trợ lý đẩy những giá treo quần áo dài được phủ khăn lụa cao cấp, trên đó treo đủ các bộ váy dạ hội, vest, và hàng loạt phụ kiện lấp lánh. Một vài người khác mang theo vali lớn, bên trong chắc chắn chứa những túi xách, giày cao gót, và nữ trang.
Seolya khẽ trầm trồ. Nàng chưa bao giờ thấy căn biệt thự của mình bị "xâm chiếm" bởi sự xa hoa lộng lẫy một cách bất ngờ như vậy.
" Phu nhân Hwang Seolya, lần đầu được gặp mặt. Tên tôi là Park Yuri, nhà thiết kế mà ông Lee đã mời đến. Vì yêu cầu của phu nhân có chút gấp gáp, chúng tôi mang đến tất cả những gì cần thiết nhất để giúp phu nhân trở nên thật nổi bật cho buổi tiệc tối nay" Người phụ nữ tự tin giới thiệu, giọng nói mang theo sự chuyên nghiệp nhưng không kém phần thân thiện.
Seolya gật đầu nhẹ, nhanh chóng đứng dậy, dù trong lòng có chút lúng túng. Nàng không quen với những buổi chuẩn bị cầu kỳ và khẩn cấp thế này. Dù là phu nhân nhà Lee, nhưng từ lúc kết hôn tới bây giờ, thực ra nàng chưa có tham dự một buổi tiệc nào trong giới chaebol này cả, và bản thân nàng vẫn luôn tự mình xử lý những việc nhỏ nhặt, chứ chưa từng tận hưởng sự phục vụ hào nhoáng đến vậy.
" À... cảm ơn mọi người đã tới. Quản gia, phiền ông mang trà tới cho họ nhé " Nàng nói, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không giấu được sự bối rối trong ánh mắt mà đánh mắt nhìn vị quản gia đứng từ đằng xa như đang cầu cứu.
" Tôi sẽ nhanh chóng mang trà cho họ ngay, thưa phu nhân " Vị quản gia gật đầu rồi rời đi bước vào bếp, để lại nàng vẫn lúng túng khi đứng trước vô vàn lựa chọn như này.
" Phu nhân có thể ngồi xuống thư giãn trong lúc chúng tôi sắp xếp mọi thứ. Tôi sẽ trực tiếp đo đạc để đảm bảo trang phục hoàn hảo nhất " Park Yuri nở nụ cười đầy vẻ chuyên nghiệp, rồi ra hiệu cho trợ lý mang dụng cụ đo đến.
Phòng khách rộng lớn của biệt thự bỗng chốc biến thành một studio thời trang thu nhỏ. Những bộ váy dạ hội sang trọng được treo ngay ngắn thành dãy, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Túi xách và giày cao gót được bày ra trên bàn dài bên cạnh, như một triển lãm mini dành riêng cho Seolya. Khi Park Yuri bắt đầu công việc đo đạc, Seolya cảm nhận rõ sự chuyên nghiệp qua từng động tác nhanh nhẹn nhưng cẩn thận của bà. Nàng nghe lời bà mà đứng thẳng người, để mặc cho Yuri và các trợ lý di chuyển xung quanh mình, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm.
" Dáng người của phu nhân không thuộc kiểu tiêu chuẩn như đa số tiểu thư và phu nhân của những gia đình khác, nhưng cơ thể của phu nhân lại có thể mặc nhiều kiểu dáng mà không sợ phô ra điểm xấu trên người. Cho nên phu nhân có thể chọn bất kỳ bộ nào từ các thiết kế này. Phu nhân cứ lấy và mặc thử, nếu không vừa ý, chúng tôi có thể sửa ngay tại chỗ " Bà Park nói trong khi ghi lại số đo vào sổ tay.
Seolya mỉm cười gượng gạo. Nàng ít khi đo số vòng trên cơ thể nàng, nếu có mua quần áo thì cũng là ra tiệm mua hoặc đặt mua quần áo trên mạng có sẵn bảng size ghi rõ chiều cao và cân nặng phù hợp rồi. Vì vậy khi nghe một nhà thiết kế có tiếng hàng đầu Hàn Quốc khen ngợi như vậy, nàng cũng hơi ngượng ngùng một chút. " Cảm ơn bà Park. Tôi tin vào sự lựa chọn của mọi người "
Nhưng ngay cả khi nói vậy, ánh mắt cô vẫn không khỏi lướt qua những món đồ đang được sắp xếp. Sự xa xỉ tràn ngập trong căn phòng khiến cô nhận ra một lần nữa sự khác biệt giữa cuộc sống trước kia và hiện tại của mình.
Sau khoảng nửa giờ, số đo hoàn thành và các trợ lý bắt đầu bận rộn thử từng mẫu váy cho Seolya. Đứng giữa sự nhộn nhịp, cô bỗng dưng cảm thấy như mình là nhân vật chính trong một vở diễn mà bản thân chưa từng chuẩn bị. Chỉ có điều, vai diễn này không cho cô quyền từ chối.
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
Lee Jeno vốn dĩ cảm thấy hơi lo lắng khi Seolya biết về bữa tiệc tối nay muộn như này. Hắn hơi vô tâm một chút nên đã quên mất chuyện phải thông báo với nàng biết. Lúc nàng gọi điện hỏi hắn về vụ này, Jeno thấy hơi hụt hẫng và áy náy một chút, ừ, chỉ một chút thôi !
Có lẽ hắn hơi vô tâm, một chút thôi, đối với Hwang Seolya. Rõ ràng cả hai là vợ chồng, rõ ràng cả hai đã hứa với nhau rằng bất cứ sự kiện gì cần sự có mặt của cả hai đều phải thông báo trước ít nhất ba ngày để người còn lại có thời gian để chuẩn bị. Nhưng Jeno quên mất rằng, Hwang Seolya vốn dĩ đã rời khỏi nhà Hwang từ lâu rồi, mãi tới tận bây giờ mới quay trở lại và kết hôn với hắn. Hắn đã quên rằng vợ của hắn, người vốn dĩ mới là người thừa kế của tập đoàn H từ lâu đã chẳng tiếp xúc với giới thượng lưu và chẳng có một trợ lý theo sau giống như hắn.
Cho tới ngày hôm nay, khi nghe nàng gọi điện, nghe được giọng nói có phần trách móc và mỉa mai của nàng, hắn mới để ý và nhận ra hắn đã lâu rồi không quan tâm tới cuộc sống hôn nhân của cả hai.
" Phu nhân đã chuẩn bị xong, thưa cậu chủ "
Quản gia Yoon lên tiếng khiến hắn vốn đang chơi game trên điện thoại cũng ngừng lại và nhìn nàng từ phòng thay đồ bước ra.
Nàng bận cho mình một chiếc váy trắng dài với thiết kế vừa thanh lịch lại vừa tôn dáng, nhìn qua có thể nói là phù hợp với một buổi tiệc từ thiện như tối hôm nay. Mái tóc của Seolya vốn ít được để ý tới bởi công việc bận rộn nàng thường xuyên phải làm, vậy mà ngày hôm nay mái tóc ấy cũng được chăm sóc kỹ càng khiến mái tóc dài, đen nhánh của nàng có chút óng mượt, thợ làm tóc đã quyết định để mái tóc nàng được buông xõa tự nhiên, rẽ ngôi lệch nhẹ nhàng làm tăng thêm vẻ nữ tính và duyên dáng.
" Cậu Lee thấy ổn chứ ? Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ phu nhân rồi đó "
Bà Park nói một cách đầy tự hào khi gặp hắn, có lẽ là mong chờ một lời khen từ hắn.
" Ừm... rất ổn là đằng khác "
Hắn đáp, nhưng gương mặt hắn lại chẳng có chút cảm xúc nào cả. Jeno tiến lại gần nàng, nắm lấy tay nàng ngụ ý muốn hỏi nàng đã sẵn sàng tới buổi tiệc hay chữa. Hwang Seolya khẽ gật đầu rồi bước theo hắn, không quên cúi nhẹ nói lời cảm ơn tới bà Park và lời chào tới quản gia Yoon.
Lee Jeno cẩn thận dẫn nàng ra tới trước xe ô tô, lịch thiệp mở cửa xe để nàng ngồi vào ghế phụ trước rồi bản thân mới ngồi vào ghế lái. Hắn đợi nàng thắt dây an toàn xong xuôi, ổn định chỗ ngồi rồi mới khởi động xe, cho xe chạy rời khỏi biệt thự để tới bữa tiệc mà sẽ bắt đầu chỉ trong vòng một tiếng nữa.
" Jeno này ... " Nàng ngập ngừng cất tiếng hỏi " Bữa tiệc từ thiện của gia đình Shin .... là như thế nào vậy ? Tôi chưa từng tham gia nên không rõ nữa "
Jeno suy nghĩ một hồi lâu, thành thực mà nói, hắn cũng không biết nên giải thích cho nàng biết về bữa tiệc đó như thế nào là đúng nhất nữa.
" Đó là một bữa tiệc, nơi người ta gặp nhau để khoe thành tích về những điều họ làm được trong khoảng thời gian vừa qua. Nơi để người ta đấu giá những tác phẩm do trẻ em vùng núi, trẻ em mồ côi và khuyết tật tạo ra để thể hiện mình cũng là con người lương thiện... " Hắn ngừng lại, một cảm giác sởn da gà vụt qua khi tự thấy chính bản thân hắn có thể thốt được những lời kia " Chậc ... Lương thiện cái chó gì chứ ? Rồi bọn họ sẽ đốt hết đi thôi mà "
Jeno lầm bầm, tông giọng hắn nghe rõ sự mỉa mai. Hwang Seolya nuốt nước bọt, thông tin Jeno đưa ra thành thực không có quá nhiều, nhưng để một người như Lee Jeno phải chê bai, rõ ràng buổi tiệc đó không hề tốt đẹp như cái tên của nó. Vậy thì mời nàng và Jeno tới để làm gì ? Phải chăng còn mục đích nào khác nữa không ?
" Vốn dĩ trong nhà tôi không ai muốn đi cả nên mới đùn đẩy cho tôi và cô đi. Mà đi thì cũng được thôi, tham dự để cho mấy kẻ không biết điều biết rằng tôi và cô sống vẫn hòa thuận, chúng ta chưa có nghĩ tới chuyện ly hôn đâu "
Hắn cứ như đọc được suy nghĩ của nàng mà tiếp tục nói, tay vẫn bận đánh lái trên con đường sầm uất vào tối của thành phố.
" Vậy tôi tới ... anh sẽ ... sẽ không bỏ tôi chứ ? "
" Cô nói gì thế ? "
" Ý tôi là giống như ... như cái lần ở nhà anh đó "
" À " Hắn thốt lên đầy nhẹ tênh " Vậy thì lần này chúng ta nắm tay nhé ? "
Hwang Seolya không ngờ tới lời đề nghị ấy của Jeno, cho nên trong phút chốc nàng ngỡ ngàng quay sang nhìn rồi lại khẽ nhìn vào bàn tay vẫn đang nắm lấy chiếc vô lăng của hắn mà khẽ nuốt nước bọt. Bàn tay đẹp như vậy nàng vốn đã từng nắm lấy, nhưng lại chưa từng quá chú ý tới. Nay có dịp để ý mới thấy tay hắn đẹp tới nhường nào.
Nếu được nắm, có lẽ sẽ rất thích
Nàng là một người yêu cái đẹp và đương nhiên, làm sao có thể từ chối cơ hội được nắm tay như thế này chứ, đúng không ?
" Cũng được, phiền cho anh rồi "
" Không phiền phức cho lắm ! Tôi biết cô thích nắm tay tôi mà "
" Nói ... Nói cái gì thế hả ? Tôi ... có thích... thích đâu "
Seolya đỏ mặt khi biết ý đồ của bản thân bị phát hiện, bèn ngượng ngùng cãi lại rồi quay mặt nhìn ra ngoài đường. Rõ ràng tay đẹp như kia ai mà chả thích chứ !!! Nhưng thích mà để bị phát hiện thì ngại quá. Jeno mỉm cười, tiếp tục lái xe như thể hắn không nhìn thấy vành tai đỏ ửng của nàng.
" Ừ không thích nhưng ban nãy nhìn thì chăm chú lắm đó "
" Anh ... Anh tập trung lái xe đi "
Nàng ấp úng nói, lần này là xoay hẳn người ra bên ngoài, không dám nhìn thẳng về phía còn lại nữa. Chỉ sợ rằng nhìn càng lâu nàng càng không chịu nổi gương mặt đẹp trai ấy mất !
...
Vậy là trong buổi tiệc từ thiện nhà Shin ngày hôm ấy, người ta nhìn thấy cặp vợ chồng mới cưới của nhà Lee đi với nhau như hình với bóng, nắm chặt tay nhau chẳng rời làm đập tan mọi tin đồn về việc hai người họ bất hòa và sắp ly hôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro