
hai mươi lăm
từ hôm đó, lịch làm việc vẫn như cũ, chỉ khác một điều
hiền mai bắt đầu đứng xa hơn.
không nhiều.
chỉ tầm nửa bước.
nhưng đủ để không còn trong tầm với.
⸻
tại phòng họp tầng 7. bàn chữ nhật dài, ghế xoay màu đen
mọi người lật tài liệu, mở laptop. tiếng bàn phím, tiếng giấy, tiếng điều hòa.
thảo linh đến sau vài phút.
cô kéo ghế, ngồi xuống chỗ đối diện lệch với mai. trước đây, dù biết linh vẫn đang giận mình vì chuyện ngày xưa, nhưng mai vẫn khẽ xoay sang, hỏi nhỏ
"linh ăn ăn sáng chưa?"
hôm nay — không.
hiền mai mắt vẫn nhìn vào slide, giọng đều:
khi nhóm thảo luận chi tiết triển khai, một đoạn trong bảng phân công bị thiếu, mai bảo:
— mục II này chưa có người phụ trách, để bên chị xử lý phần này.
thảo linh không ngẩng đầu, chỉ ghi chú vào file của mình.
nhưng người từng quen sẽ biết. mục vận hành kinh doanh này — vốn là kiểu phần việc mà ngày trước, mai luôn đẩy về phía cô vì đó là thế lợi và theo đó luôn kèm theo câu
" mục này LUG sẽ đảm nhận, chị tin giám đốc thảo linh sẽ làm tốt"
nhưng hôm nay, không có.
không nhìn linh.
không lướt qua.
không dò phản ứng.
chỉ tự nhận việc, tránh va chạm.
một bạn trong nhóm hỏi:
— vậy phần kiểm soát rủi ro bên nào chốt cuối ạ?
hiền mai đáp nhẹ, giọng chuyên nghiệp đến mức không để lại một khoảng thở:
— chị
linh dừng tay đúng một giây.
không lâu.
không lộ.
nhưng đủ để thấy đường sống mũi cô khẽ siết lại — như có gì đó bị đặt ngược vào chỗ cũ, rất gọn, rất đau, nhưng đúng. ngón tay đang giữ bút siết chặt đến mức khớp trắng đi.
có người nhìn sẽ nghĩ cô đang tập trung.
chỉ có bản thân linh biết:
tại sao mình lại khó chịu như vậy.
khó chịu như kiểu, đáng ra khoảng cách đó là mình chọn. nhưng bây giờ người tạo ra khoảng cách là chị. và thế nên nó đau.
cô khó chịu.
không phải vì mai không tin cô nữa.
mà vì người rời ra trước luôn là mình.
nhưng giờ, người chọn khoảng cách lại là hiền mai.
vị trí đảo
trật tự đổi
và điều đó — đau.
không dữ.
không bùng.
mà là dạng đau biết rõ, chấp nhận, nhưng không nuốt được.
như cắn phải miệng trong bữa ăn, vẫn phải tiếp tục nhai. nhưng vị tan ra, không giấu đi được.
thảo linh hít một hơi thật sâu — rất chậm.
và không ngẩng lên.
chỉ để không ai thấy
_____
tan họp.
ghế dịch vào bàn.
tiếng laptop đóng lại lách cách.
mọi người lục tục đứng lên, trao đổi thêm vài câu rời rạc rồi tản thành từng nhóm nhỏ.
thảo linh thu tài liệu chậm hơn thường ngày.
không phải vì vướng.
mà vì cần chỉnh nhịp thở.
bên kia bàn, hiền mai cất bút, đóng nắp chai nước, đứng lên. động tác rất chuẩn mực.
không thiếu, nhưng cũng không thừa lấy dù chỉ một nhịp để nhìn sang.
hiền mai chỉ cúi nhẹ chào cả nhóm:
— mọi người gửi cập nhật trước 5 giờ nhé
giọng chuyên nghiệp, không chứa gì hơn.
_____
linh đứng lên sau đó vài giây.
hai người đi cùng hướng ra cửa — nhưng không cùng hàng.
mai đi trước nửa bước, linh đi sau.khoảng cách vừa đủ để gió điều hòa luồn lọt giữa.
không ai nói.
thang máy đến.
cửa mở.
hai người cùng bước vào — nhưng đứng hai cạnh đối diện.
tiếng cửa đóng lại.
trong gương thang máy, hình phản chiếu của hiền mai rất rõ.
lưng thẳng.
vai thả.
không nhìn sang.
linh cũng vậy.
nhưng trong một khoảnh rất ngắn —
khi thang chuyển tầng, rung nhẹ một nhịp —
ánh mắt hai người lỡ chạm nhau trong gương.
không ai né.
nhưng cũng không giữ.
chỉ đúng một giây.
rồi hiền mai quay mặt đi trước.
linh nhìn thẳng.
nhưng trong ngực — như có gì rơi xuống, rất chậm, rất nặng.
____________
tối hôm đó
thảo linh mở cửa tủ quần áo để sắp lại tủ
đến ngăn tủ cuối, ngăn tủ quần áo cô ít dùng nhất, tay cô chạm phải một lớp vải khác.
mỏng hơn. mềm hơn,màu trắng kem hơi ngả vàng vì giặt nhiều.
linh kéo nó ra.
cổ áo hơi trễ. tay áo dài.thân áo rộng hơn kích thước của cô một chút. và màu sắc này khắc hẳn màu đen yêu thích của cô trong tủ
mà kiểu rộng này... quen.
linh nhìn nó vài giây.
mày khẽ nhíu.
— ủa... mình đâu có cái này đâu
cô cố lục trong trí nhớ:
không phải áo đi làm
không phải áo ngủ
cũng không phải áo bạn tặng
tay cô chạm vào đường may nhỏ ở vai trái.
linh dừng lại.
một mũi chỉ lệch — duy nhất — mà hiền mai từng than "chắc xưởng hôm đó vội quá" rồi bật cười, bảo
"thôi kệ, vẫn đẹp."
ký ức không đập vào.
nó chỉ rụng xuống — nhẹ, nhưng rớt thẳng vào chỗ sâu nhất.
hơi thở của linh khựng lại nửa nhịp.
ba năm trước, hiền mai từng để quên áo này ở nhà cô, sau lần dọn đồ rồi bảo
"chị mang về sau cũng được, để đây cũng được."
và rồi... chiếc áo đó vẫn ở đây
linh nhìn áo
không ôm
không ngửi mùi vải
không sụp xuống.
chỉ nhìn.
cằm cô hơi siết lại, một đường thẳng rất nhỏ hiện trên sống mũi.
môi cô khẽ mở — như muốn thở ra một tiếng cười.
nhưng không có tiếng nào cả.
chỉ có một câu, rất nhẹ, tự trôi ra:
— phiền thật
câu nghe như khó chịu.
nhưng là kiểu khó chịu của người... nhớ.
linh gấp áo lại. rất gọn. đặt vào chỗ cũ, nơi cô ít mở nhất.
cô đóng tủ, đứng yên vài giây. vai hơi rủ xuống rồi bật thẳng lại, như cơ thể tự chỉnh tư thế để không cho phép mình mềm
__
điện thoại trên bàn sáng lên — thông báo mail công việc.
linh bước đến, mở ra
tên gửi: [email protected]
tiêu đề: timeline dự án – cập nhật bổ sung
nội dung ngắn, lịch sự, không thừa một dấu câu
không có một từ ngoài công việc.
linh đọc hết.
màn hình phản chiếu khuôn mặt cô:
bình thường.
rất bình thường.
chỉ có mắt — tĩnh hơn trước.
màn hình sáng phản chiếu khuôn mặt cô:
bình thường.
rất bình thường.
chỉ có mắt — yên đến mức không ai nhìn ra được là đang nhớ.
linh hạ điện thoại xuống bàn.
nói đủ nhỏ để không ai nghe — kể cả chính mình nếu không để ý:
— bản thân chị sai mà còn làm như mình đúng. tránh để làm gì....
không giận.
chỉ... biết rất rõ.
rồi quay đi.
bật đèn bàn.
mở tài liệu.
làm việc tiếp.
như thể trái tim chưa bao giờ bị dùng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro