Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày thứ năm

Vương Nhất Bác rời khỏi nhà, Tạ Quyên gửi tin nhắn WeChat, hắn đỗ xe xong mới thấy, không cần nhìn cũng biết, một câu lặp lại:

— Chồng ơi, tối nay có về không.

Mà khung hộp thoại luôn chỉ có hình đại diện của Tạ Quyên.

Vương Nhất Bác bước vào Devil, quản lý sảnh không ở đó, đithẳng vào phòng chơi bi-a trên tầng hai, vừa vào cửa đã trông thấy Tiêu Chiến tiếp một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang đánh bi-a, một chiếc váy bó sát màu đen tôn lên vóc dáng mĩ lệ của người phụ nữ đến phong tình vạn chủng, Tiêu Chiến không có nhiềubiểu cảm, thậm chí không cầm cây cơ, chỉ đứng sang một bên lẳng lặng nhìn, đôi mắt dường như trống rỗng.

Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, không nói gì, Tiêu Chiến nhận ra có người bên cạnh quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt như người lạ mới gặp lần đầu, thoạt nhìn rồi quay đi.

Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Vương Nhất Bác, hắn nói với người phụ nữ đang đánh bi-a, "Chơi một ván."

Người phụ nữ cầm gậy ghé vào bàn bi, khe ngực trắng trẻo hiện rõ một rãnh sâu, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, mắt đầy quyến rũ nói, "Soái ca, chơi thế nào?"

"Đen 8, một ván phân thắng thua." Vương Nhất Bác chọn một cây cơ đi đến cạnh người phụ nữ, người phụ nữ nhướn mày cười một cái nói, "Luật chơi thế nào? Quốc tế hay kiểu Mỹ?"

Vương Nhất Bác dùng lơ lau lên cây gậy, nghiêng đầu cười một tiếng nói, "Kiểu Mỹ, thoải mái đánh."

"Được." Nói xong người phụ nữ đến gần Vương Nhất Bác, cúi đầu thì thầm vào tai hắn, "Cược gì đây?"

Vương Nhất Bác lùi lại một bước nhỏ nhìn Tiêu Chiến nói, "Cược anh ta."

"Ha ha......." Bờ môi tô son đỏ của người phụ nữ khẽ nhếch lên, sau đó nói, "Nhưng anh ta là tôi bỏ nhiều tiền mua đấy, đổi cái khác đi."

Vương Nhất Bác tới gần người phụ nữ, đẩy đẩy lưỡi vào má, khiêu khích nói, "Chỉ anh ta, tiền, chị muốn bao nhiêu tôi sẽ trả bấy nhiêu."

Người phụ nữ cười nói, "Soái ca, sao cậu biết chắc chắn sẽ thắng?"

"Bởi vì tôi là Chúa." Vương Nhất Bác cười xấu xa, sau đó nhìn Tiêu Chiến, biểu cảm của Tiêu Chiến không thay đổi, ánh mắt như đang lạc ở thế giới khác.

Người phụ nữ bật cười, rồi nói, "Thú vị đấy, Chúa ạ, mở bi đi."

Ánh mắt Vương Nhất Bác từ trên mặt Tiêu Chiến chuyển sang người phụ nữ, cười nói, "Quý cô trước."

Người phụ nữ gọi phục vụ thay bi-a trên bàn bằng bi-a đen 8, dọn xong người phụ nữ đặt bi trắng vào vị trí mở bi, liếc nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt lả lơi mang một ít quyến rũ.

Tiêu Chiến đã ngồi trên sô pha bên cạnh, cảm xúc cũng không ảnh hưởng bởi trận bi liên quan đến mình, chỉ nhìn chằm chằm bàn bi, đôi mắt cám dỗ toát lên vẻ lạnh nhạt.

Người phụ nữ ghé vào trên mặt bàn, cây cơ đặt lên tay ngắm vài lần, động tác điêu luyện, lực vừa phải một cú mở bi.

"Cạch..." Một tiếng va đập giòn giã, bi màu tản ra, đen 8 bị một loạt bi màu va chạm chậm rãi lăn đến miệng lỗ, sau đó chạm nhẹ ở lỗ hai lần rồi rơi xuống.

Vương Nhất Bác đứng một bên ánh mắt từ tự tin chuyển sang kinh ngạc, thầm chửi trong lòng một câu, dm.

Người phụ nữ cầm gậy bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác cười nói, "Chúa, kết thúc rồi."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, biểu cảm cho thấy không liên quan đến mình.

Người phụ nữ nhìn dáng vẻ không cam lòng của Vương Nhất Bác, cười nói, "Thêm ván nữa chứ?"

"Được!" Vương Nhất Bác thốt lên.

Người phụ nữ đặt gậy bi tựa bên cạnh bàn, áp ngực trắng trẻo vào Vương Nhất Bác nói, "Có điều kiện."

Vương Nhất Bác hơi ngả người ra sau, nhưng bị người phụ nữ giữ eo lại, cười khẽ nói, "Chúa ơi, không dám chơi à?"

Vương Nhất Bác liếc sang Tiêu Chiến, mà đôi mắt kia đã nhìn sang bàn bi khác.

Ngọn lửa càng bùng cháy mãnh liệt, đốt cơ thể Vương Nhất Bác bắt đầu trập chùng, hắn đối đầu mắt người phụ nữ nói, "Điều kiện gì?"

Người phụ nữ kiễng giày cao gót thì thầm bên tai, "Nếu thua tiếp, tôi muốn cậu."

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến lần nữa, vẫn là tư thế ngồi đấy, không đổi, tư thế quay đầu cũng không đổi, hắn theo ánh mắt Tiêu Chiến nhìn sang bàn bên kia, có hai chàng trai trẻ đang chơi.

Ngọn lửa đã bùng từ trái tim lên đến mắt, Vương Nhất Bác nói đầy giận dữ, "Được!"

Người phụ nữ cũng không bị ảnh hưởng bởi sắc mặt Vương Nhất Bác, vẫn cười nói như cũ, "Chúa đi trước." Ánh mắt lộ vẻ tự tin.

Ván trước bị một cú đánh kết thúc, ván này không muốn thể hiện phong thái lịch thiệp nữa, sau khi phục vụ xếp bi xong, Vương Nhất Bác cầm lơ xoa xoa cây gậy, ghé vào trên mặt bàn, mắt không nhìn bi trắng, mà lại nhìn sang Tiêu Chiến, đôi mắt kia vẫn nhìn bàn bên cạnh, vốn dĩ đã chuẩn bị xong tư thế phát bi hắn nhổm nửa người dậy gọi Tiêu Chiến một tiếng, "Douma." Âm thanh không lớn, nhưng đầy trọng lượng.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, vẻ thắc mắc nói, "Ơi?"

"Nhìn tôi." Vương Nhất Bác nói xong lại cúi xuống, lực mở bi hơi mạnh, suýt trượt gậy, bi trắng bật lên nảy vài lần.

Người phụ nữ cười khinh bỉ nói với Vương Nhất Bác, "Chúa ơi, hẹn gặp trên giường." Mấy chữ hẹn gặp trên giường chỉ làm khẩu hình miệng.

Vương Nhất Bác điều chỉnh trạng thái, không nhìn Tiêu Chiến nữa.

Hai người đã đến điểm cuối, một viên bi đen 8 cuối cùng, người phụ nữ đánh trượt, đến lượt Vương Nhất Bác, không kìm được, vẫn liếc sang, đôi mắt kia đang nhìn mình chăm chú, một mũi kim trợ tim đâm vào trái tim, hắn cười tự tin nhắm chuẩn viên đen 8 như đồng tử của Tiêu Chiến, cánh tay đẩy mạnh, bi đen 8 xoay tròn một vòng, rồi rơi vào lỗ.

Vương Nhất Bác ném gậy bi lên bàn, cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với người phụ nữ, "Tiền, chuyển cho chị, người, tôi mang đi."

Người phụ nữ bĩu môi, không còn khí thế mạnh mẽ như trước, bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác nói, "Tôi muốn bồi thường."

Vương Nhất Bác tưởng người phụ nữ muốn tiền đền bù, hỏi, "Muốn bao nhiêu tiền?"

Tiền, người có thể bao công tử ở chốn này sẽ thiếu tiền sao, người phụ nữ nâng hai tay kéo gáy Vương Nhất Bác, nhón chân nhanh chóng hôn nhẹ lên má Vương Nhất Bác, vết son phớt đỏ trên khuôn mặt nhợt nhạt trông rất thẹn thùng.

Người phụ nữ nháy mắt với Vương Nhất Bác còn đang chưa kịp phản ứng rồi rời đi.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, vết son làm biểu cảm của hắn trở nên lúng túng. Mà đôi mắt hố đen sâu của Tiêu Chiến không chuyển động, chỉ nhìn chằm chằm hắn, không gợn sóng nhìn chằm chằm hắn.

Lạy Chúa, đôi mắt là nguồn gốc của mọi tội lỗi.

Vương Nhất Bác bước tới nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến nói, "Đi."

"Đi đâu?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi hắn.

Vương Nhất Bác dừng lại, đi đâu, chưa nghĩ tới, trước hết rời khỏi nơi này đã, nơi khiến hắn sinh ra bối rối.

Thấy Tiêu Chiến không nhúc nhích, Vương Nhất Bác tăng lực tay, giọng cũng trở nên không kiên nhẫn nói, "Bây giờ anh là của tôi, hỏi nhiều như thế làm gì?"

"Của anh?" Khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Chiến thêm một nụ cười.

Vương Nhất Bác đọc hiểu nụ cười này thành nụ cười khinh bỉ, hắn không hiểu nổi, công tử phòng riêng tên Douma này hoàn toàn làm rối loạn thần kinh của hắn, dường như chưa kịp nghĩ kĩ hắn đã buột miệng nói, "Đúng là của tôi." Giọng mang theo tính trẻ con, cũng đúng, hắn mới 24 tuổi.

Có lẽ quà trưởng thành không phải là trưởng thành.

Tiêu Chiến không nói gì đi theo Vương Nhất Bác vào thang máy, Vương Nhất Bác nhấn nút xuống, vì tầng một chỉ là sảnh tiếp khách, ba tầng dưới đều là bãi đậu xe, Tiêu Chiến hỏi, "Muốn ra ngoài à?"

Mặc dù đến đây chưa lâu, nhưng cũng biết quy tắc, ít nhất bây giờ vẫn là giờ làm việc, đúng, trong tâm trí Tiêu Chiến đây chỉ là giờ làm việc, thời gian để y hiểu về một thế giới khác.

Vương Nhất Bác quay đầu nói, "Tôi sẽ gọi cho quản lý."

"Tôi không muốn ra ngoài." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm thang máy đã tới.

Hai người nhìn cửa thang máy mở ra, rồi từ từ khép lại, Vương Nhất Bác lại nhấn nút xuống, cửa thang máy lại mở.

Hai người đều không nói gì, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Vương Nhất Bác cũng không hiểu tại sao mình lại cố chấp muốn đưa Tiêu Chiến ra ngoài, có lẽ chỉ để thử xem, đôi mắt đó có còn gây phản ứng không.

Khi cửa thang máy lần thứ ba sắp đóng, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến vào trong, hai người vừa vào, cửa thang máy đúng lúc đóng lại.

Chỉ có hai tầng, thang máy nhanh chóng đến tầng B1, Tiêu Chiến đứng yên, biểu cảm bình tĩnh, Vương Nhất Bác không nhìn, giữ chặt cổ tay y đi ra ngoài.

Cổ tay Tiêu Chiến rất mảnh, bàn tay rộng của Vương Nhất Bác dễ dàng nắm trọn, cảm giác mát lạnh từ da thịt bị mình nắm chặt, trong đầu nhớ lại những kí ức mờ nhạt, hắn nới lỏng tay, lòng bàn tay tách ra một chút.

Đến bên cạnh smiling killer, Vương Nhất Bác buông tay, cổ tay Tiêu Chiến đã ửng đỏ, Vương Nhất Bác mở miệng, "Muốn ăn khuya không?"

Hắn thực sự hơi đói, vì ở nhà không ăn gì, chỉ uống trà, chất béo trong bụng trở nên mỏng manh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, nói, "Tôi muốn về nhà." Vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vương Nhất Bác bị biểu cảm nghiêm túc này làm cho bối rối, đứng ngẩn người một bên như đứa trẻ làm sai bị phạt.

Tiêu Chiến quay người định đi, bị Vương Nhất Bác kéo lại nói, "Tôi đưa anh về."

"Không cần." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt lạnh lùng, nhưng giọng dịu dàng.

Choáng váng, Vương Nhất Bác cảm thấy giờ khắc này mình mẹ nó như thằng ngốc, không nói lên lời, tựa như bực bội muốn hút thuốc, bật lửa lại mãi không cháy.

Nhớ đến hút thuốc, Vương Nhất Bác lấy ra một điếu, định châm lửa, bật lửa trượt mấy lần, không có lửa, hắn lắc mạnh bật lửa hai lần, lần nữa hoạt động, vẫn không cháy, chắc là hết ga, hắn ngậm điếu thuốc ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, cười, cười tự giễu, nụ cười này nhìn càng như thằng ngốc.

Thằng ngốc nghiêm túc cười.

Tiêu Chiến nhìn nụ cười ngốc của Vương Nhất Bác cũng cười theo, miệng cười tươi, lộ ra hàm răng trắng, hỏi hắn, "Muốn về nhà với tôi không?"

Dm, trái tim Vương Nhất Bác đập mạnh, suýt nữa nói bậy, may mà bị điếu thuốc chặn miệng, chỉ trừng to mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Không đi sao?" Tiêu Chiến lại hỏi.

Vương Nhất Bác bỏ điếu thuốc xuống, hỏi, "Anh là ai?" Giọng rất chân thành.

Tiêu Chiến vẫn mang nụ cười trên mặt, là nụ cười ngây thơ, đôi mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, trả lời hắn, "Không phải tôi nói với anh rồi sao, tôi tên là Tiêu Chiến."

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác không nhịn được gọi một tiếng.

"Ơi?"

Đi hay không, hỏi hay không, Vương Nhất Bác do dự một lát nói, "Có thể chỉ làm công tử phòng bao của mình tôi được không?" Nghĩ đến những câu hỏi khác, nhưng lại hỏi câu này, thật ngớ ngẩn.

Tiêu Chiến không nói, chỉ thắc mắc nhìn hắn, như nghe không hiểu.

Vương Nhất Bác liếm môi một cái, mở miệng nói.

"Một tháng anh bao nhiêu tiền?"

"Hả?" Nói đến mức này Tiêu Chiến vẫn thắc mắc như cũ, ác ma vẫn nghe không hiểu, Vương Nhất Bác lớn tiếng, giọng giận dữ.

"Bao anh!"

Hai chữ, như tiếng vang trầm thấp quanh bãi đậu xe làm người ta ngạt thở.

Chúa, nói đây là chính nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro