Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra 1.2

Vào ngày lễ tình nhân Miller hẹn một số ông lớn trên đường, dẫn một nhóm người đẹp đến thành ngầm của Vương Nhất Bác để tiêu khiển, Vương Nhất Bác và gia tộc gã đã phát triển thành mối quan hệ hợp tác bền vững, loại xã giao này dĩ nhiên khó mà tránh khỏi, hơn nữa Miller đến chơi, hắn hỗ trợ, đối phương cũng sẽ đưa không ít tiền, cớ sao lại không làm? Chỉ là hắn thực sự không vui nổi, trong đại sảnh sòng bạc xa hoa, xung quanh là những người đẹp nóng bỏng, những vị khác đều trái ôm phải ấp, đắm chìm trong hương thơm nhẹ nhàng, chỉ có trên mặt hắn không có ý cười, hai cô gái tóc vàng mắt xanh gợi cảm cạnh hắn cũng không dám ngồi gần, sợ bị đông lạnh.

Miller thấy thế, nâng ly mời hắn rượu, Vương Nhất Bác nâng ly rượu cụng một cái với gã, yên lặng uống một ngụm rượu mạnh, ánh mắt mê li tựa lưng vào ghế, lười biếng liếc nhìn lá bài trên tay: "Mọi người cứ chơi vui vẻ, đừng để ý đến tôi."

Miller nháy mắt một cái với hai người đẹp bên cạnh hắn, hai người lập tức một trái một phải tiếp cận hắn, trong đó có một người tay cầm ly muốn đút rượu cho hắn uống, bị Vương Nhất Bác đưa tay chặn lại: "Ngồi cách ra một chút, tôi không thích người khác lại gần tôi."

"Đương gia Tiêu không ở đây, anh lo cái gì? Tôi cũng sẽ không mật báo." Miller cười, ôm một người đẹp vào lòng hôn một cái, "Người đẹp ôm ấp yêu thương anh cũng chẳng muốn, cũng không bảo anh đưa về nhà, vui chơi giải trí một chút thì có hề gì? Đàn ông nào mà chẳng thế, đương gia Tiêu cũng là đàn ông, có lẽ anh ấy có thể hiểu được, chắc lúc này anh ấy cũng đang xã giao, trái ôm phải ấp đấy!"

Sắc mặt Vương Nhất Bác bất chợt trở nên đen sì, sự không vui của hắn bắt nguồn từ việc này, Tiêu Chiến không nhớ ngày đặc biệt này thì thôi, từ hôm qua đến nay thậm chí Vương Nhất Bác còn không gọi được cho y, luôn là trạng thái tắt máy. Rốt cuộc là quên rồi, hay còn người nào khác đón lễ cùng y? Hắn biết Tiêu Chiến lại đi Myanmar mấy ngày trước, nếu là chỗ khác có lẽ lòng Vương Nhất Bác sẽ thoải mái hơn, nhưng khắp nơi trên đất Myanmar là người quen của y, có lẽ là bạn cũ nào đã mời y đi ăn tối, đương gia Tiêu hiếm có cơ hội tới đó, sao họ lại bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt này, trái lại y thì hay rồi, ăn đến mức không tiện mở điện thoại!

"Nào nào nào, rót rượu cho ông chủ Vương, ngơ ngác làm gì?" Miller thấy hắn không lên tiếng, lại gọi hai người đẹp bên cạnh, "Còn đợi ông chủ người ta chủ động à? Làm gì có chuyện đấy!"

Hai cô gái bồi rượu lập tức nở nụ cười làm lành, một người rót thêm rượu đưa đến miệng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cụp mắt nhìn rượu trong ly, chậm rãi uống cạn bằng tay người đẹp.

"Đương gia Tiêu?" Miller đối diện bỗng kinh ngạc nhìn đằng sau hắn, Vương Nhất Bác uống rượu được một nửa bị sặc ho khan vài tiếng, hồn chưa tỉnh quay đầu lại, phút chốc mở to mắt, "Anh...... Sao anh lại tới đây?"

"Đến thị sát ông chủ một chút, làm sao, anh không thể đến? Hay là đến không phải lúc?" Tiêu Chiến nhướn mày, cười nửa miệng nhìn hắn, y đang mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo, trên tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp đẫm sương, khiến khuôn mặt trắng trẻo của y tỏa sáng rạng rỡ, lấn át tất cả những bông hồng trên tay.

Hô hấp Vương Nhất Bác cứng ngắc, bắt đầu luống cuống tay chân: "Không...... không phải, không phải."

"Uống bao nhiêu rồi?" Tiêu Chiến đi đến bên, liếc nhìn người cạnh hắn, Vương Nhất Bác lập tức ngồi thẳng, thẳng hơn cả cột điện, thiếu điều viết trên mặt bốn chữ to chớ chạm bố đây, "Không nhiều, tùy tiện uống chút."

Tiêu Chiến nghiêng đầu một cái, nhìn người đẹp bên cạnh hắn: "Hình như ở đây không có chỗ cho anh?"

Vương Nhất Bác nhảy dựng lên, trực tiếp rời khỏi đòn tấn công hai bên của các cô, kéo một cái ghế ngồi xuống, duỗi cánh tay dài ra và kéo Tiêu Chiến lên đùi, bắt đầu cáo trạng kẻ xấu trước: "Anh còn biết đến?"

"Không đến nữa ông chủ sẽ tạo phản." Tiêu Chiến ngồi nghiêng trong vòng tay hắn, đôi chân dài ưu nhã vắt lên nhau, ôm một bó hoa hồng, một tay đặt lên bờ vai rộng của hắn, chống cằm, vẻ mặt mập mờ nhìn hắn, khiến những người xung quanh đều choáng váng.

"Em nào dám?" Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi vào bờ môi đẹp hơn cả hoa hồng của y, vô thức tiến lại gần, bị Tiêu Chiến đưa tay bóp hai cánh môi thành miệng vịt nhỏ, "Vừa hút thuốc, còn uống rượu."

Ngụ ý là không cho hắn hôn.

Ba tháng không gặp, Vương Nhất Bác hận không thể một ngụm nuốt chửng người, không hề do dự vứt xuống vài câu lịch sự đơn giản với một đám hổ bè chó bạn rồi kéo người xuống phòng thành chủ: "Ngoan nào, đi đánh răng rửa mặt ngay đây!"

Nói thì nói thế, vào cửa đã ấn người vào tường, thậm chí không chào hỏi đã gặm miệng, môi, cổ, tai...... chạm đâu hôn đó, không chọn lựa, hoa hồng rơi lả tả trên đất, cánh hoa tươi mềm bị giẫm nát tiết ra nước đỏ như máu. Đùa thôi, sao có thể kiên nhẫn được, bên ngoài đã vừa muốn lột sạch người rồi, hận không thể nhai nuốt, không muốn đợi dù chỉ một phút một giây.

Tiêu Chiến bị hắn giữ lấy cổ tay mảnh khảnh, nghiêng đầu dịch khỏi môi hắn lại để lộ cần cổ trắng nõn thon dài, mạch máu xanh nhạt hiện rõ, không có chút phản kháng nào, mà như muốn từ chối còn nghênh đón, bị Vương Nhất Bác gặm thành từng dấu hôn đỏ sậm dọc theo cần cổ xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng hừ một thứ âm thanh nhớp nháp từ hốc mũi, cụp mắt xuống, lười biếng nói: "Còn cắn nữa anh sẽ đánh em, buông ra."

Nào có lực uy hiếp, Vương Nhất Bác không chịu buông ra, ôm người thật chặt, hận không thể siết đứt vòng eo mảnh của y, vùi vào cổ y tủi thân than thở như một bé cún tội nghiệp: "Anh cũng không nhớ em, chẳng lẽ anh không nhớ em?"

Tiêu Chiến dùng ngón tay dài luồn qua tóc sau gáy hắn, ấn xuống, vuốt ve hai lần: "Ai nói anh không nhớ? Nghìn dặm xa xôi mang hoa hồng đến tặng em, trái lại em thì hay rồi, ở đây hút thuốc uống rượu chơi bài với người ta, còn có các cô bầu bạn, nhưng anh không có gì cả ưm......"

Vương Nhất Bác nhanh chóng bịt miệng y ngăn y nói tiếp, sau đó ôm hôn mà đè người lên giường: "Ai nói anh không có gì? Thứ anh có người khác đều không có, gì mà người đẹp bầu bạn, tâm trạng em không tốt các cô tự động lại gần, nhưng cũng chẳng chạm vào các cô chút nào."

"Vì sao tâm trạng không tốt?"

"Anh nói xem là gì?" Vương Nhất Bác cúi đầu cắn môi y một cái, ánh mắt hung tợn nhìn y chằm chằm, "Anh lại không biết vì sao?"

"Đừng đánh trống lảng," ánh mắt Tiêu Chiến né tránh, giơ tay véo cái má căng phồng của hắn một cái, "Lúc nãy anh không đến chắc đã hôn nhau rồi?"

"Đừng nói linh tinh, em còn chưa chạm vào họ, không tin anh kiểm tra camera xem, cả đời em chỉ hôn vợ em thôi!"

"Ở đây anh có thể kiểm tra camera được à?" Tiêu Chiến nhướng mày, "Anh đâu phải ông chủ."

"Nhưng anh là vợ ông chủ mà, ông chủ còn không to bằng vợ ông chủ, nơi này ông chủ quản lí, ông chủ thì vợ ông chủ phụ trách, vợ ông chủ nói cái gì là cái đấy, sao ông chủ dám nói lại." Vương Nhất Bác vén tóc mái y ra khỏi trán, hôn trán y một cách trìu mến, cười ngọt ngào.

"Ai phụ trách em?" Tiêu Chiến khịt mũi, trợn mắt nhìn hắn. Vương Nhất Bác bị cái nhìn này làm hồn bay phách lạc, ánh mắt say mê chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ ngày đêm mong nhớ, như thể bị ai đó ấn đầu cắn bờ môi sưng đỏ, si ngốc nói, "Anh không phụ trách em, em xin anh phụ trách, cục cưng, vợ, tổ tông...... xin anh quan tâm em, anh mà mặc kệ em em đều không thể sống nổi."

"Ưm......" Tiêu Chiến bị hôn đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể giơ tay ôm lấy bờ vai rộng của hắn, ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ mềm mại như hiến tế. Vương Nhất Bác nâng khuôn mặt nhỏ thanh tú của y sùng bái hôn mút, kéo bộ vest tỉ mỉ của y ra, cởi hết cúc áo, để lộ làn da trắng như tuyết, từ đó hôn một đường xuống bụng dưới, sau đó nhấc một trong hai chân thon dài của y lên, ống quần vest được cắt may tinh xảo tuột xuống, để lộ mắt cá chân gầy gò đang đeo tất cotton đen, giày da vẫn còn ở trên, Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn lên.

"Ưm...... đừng......" Tiêu Chiến run rẩy toàn thân, cố gắng rút chân lại, nhưng bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác đã giữ chặt mắt cá chân y không ngừng hôn, mặc dù cách một lớp tất cotton lại làm y run rẩy khó kiềm chế, "Bỏ ra...... bẩn... a ha!"

"Bẩn gì? Thơm." Vương Nhất Bác mê hoặc hít một hơi, hôn dọc theo bắp chân y, " Chân vợ em còn đẹp hơn người, sao lại dài như thế, chỗ nào em cũng thích, muốn liếm khắp người anh, muốn làm anh bắn được không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nhấc chân còn lại đạp ngực hắn: "Im đi."

Cổ chân bị Vương Nhất Bác bắt lấy, cúi đầu hôn y lần nữa: "Không muốn liếm à? Cục cưng thích gì? Muốn được chồng làm sao?"

Cổ Tiêu Chiến đỏ bừng, thì thầm: "Cởi...... giày, đồ biến thái."

Vương Nhất Bác ôm lấy mắt cá chân của y, áp mặt vào, bất lực thở dài: "Vợ em đẹp quá, khó mà không biến thái." Nói rồi tiện tay cởi giày da của Tiêu Chiến, bế người lên dựa vào đầu giường, kê gối đệm dưới lưng, cởi quần y ném khỏi giường, gập chân y lại, xuyên qua lớp quần lót cotton chọc chọc lỗ nhỏ mềm mại, "Ướt nhiều như thế, muốn bị chồng làm sao?"

"Muốn làm thì làm đừng nhiều lời!" Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, khi lỗ sau bị cọ xát qua quần vô thức co lại, y mút ngón tay Vương Nhất Bác, bị loại phản ứng tự nhiên này khiến xấu hổ tràn trề.

Vương Nhất Bác liếm môi một cái, ánh mắt nhất thời trở nên nham hiểm, trực tiếp đẩy quần lót sang một bên, lộ ra cái lỗ đỏ hồng ướt át bên dưới, bèn đâm một ngón tay nhớp dịch vào.

"Ưm......" Tiêu Chiến giãy giãy, mặt mũi nóng bừng vặn vẹo, ngước mắt nhìn hắn: "Cởi quần áo ra."

"Hôm nay không cởi, cứ thế này đi, em muốn làm điều này với anh từ lâu rồi!" Vương Nhất Bác nói xong rút tay ra, kéo quần xuống, cự vật bên trong lập tức nảy ra, thản nhiên xóc vài cái, sau đó từ từ cắm vào, đến khi chạm tới đáy.

"Không...... to quá...... ra...... ra ngoài một chút." Tiêu Chiến lập tức mở to mắt, nước mắt chảy xuống đuôi mắt thon dài, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn, "Được rồi."

Tuy nhiên, nó chỉ ở trên đầu môi hắn. Đúng thế, cương vật to lớn với kích thước cường điệu vừa được rút ra nửa chừng lại được đâm ngày càng mạnh hơn. Túi chạm vào lỗ và phát ra âm thanh ướt át, sau đó Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được nữa kiềm chế ham muốn thúc đẩy, ấn mạnh hai chân của Tiêu Chiến xuống, mở rộng hai chân của y ra tối đa, nâng cả cái mông béo của y lên, gần như hướng y lên trên và bắt đầu đâm y từ trên xuống dưới.

Tiêu Chiến bị chọc tức đến mức hét lên, đôi chân thon dài đặt lên vai Vương Nhất Bác, thân trên hỗn loạn, núm ti nhô ra khỏi chiếc áo che nửa kín, quầng ti tươi tắn sưng tấy. Hắn liếm và mút, chơi đùa với cả hai ti. Tiêu Chiến ngay sau đó đã khóc và bắn, bắt đầu đẩy hắn, lắc đầu: "Không...... không, không nữa...... đủ...... đủ rồi, a a......"

"Thế cục cưng, gọi chồng đi, hét lên đi. Chỉ cần nói cho em biết, em sẽ để anh đi." Vương Nhất Bác giảm tốc độ, đẩy chậm và sâu, chờ dư âm của cơn cực khoái qua đi, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của y, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên và hôn lên vầng trán sáng bóng của y, "Cục cưng, trông anh thật đẹp như thế này. Anh thật xinh đẹp. Em muốn làm anh suốt đêm."

Tiêu Chiến nghe thế lập tức lắc đầu, chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, có phần nịnh nọt, ý tứ nhẹ nhàng nũng nịu nói với hắn: "Chồng......"

"Cục cưng~" Vương Nhất Bác cúi đầu hôn y dịu dàng, làm y một lúc với tốc độ mà y thích, rồi bế y ra khỏi giường, "Chúng ta sang bên kia đi."

"Đi đâu?" Tiêu Chiến bối rối ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn vương trên mắt. Vương Nhất Bác gần như mủi lòng, "Em sẽ cho anh thấy anh xinh đẹp thế nào khi bị chồng làm tình."

"Không." Tiêu Chiến vỗ vỗ tay hắn, suy nghĩ một chút, dĩ nhiên Vương Nhất Bác sẽ không nghe lời y, hắn đưa tay kéo chiếc ghế sô pha đơn đặt trước gương lớn, ngồi lên, ôm y dậy, để Tiêu Chiến từ từ dang chân ra rồi ngồi lên đó. Miếng thịt dày và cứng xuyên qua ruột, xuyên xuống phía dưới, đạt đến độ sâu chưa từng có, quy đầu chọc vào điểm nhạy cảm, toàn thân Tiêu Chiến run rẩy, tựa như không có xương, tức giận cầu xin hắn: "Không, đừng làm thế, chồng...... Anh không muốn thế này."

"Ngoan nào, nhìn vào gương đi, bây giờ cục cưng rất xinh đẹp, ngoan ngoãn đi." Vương Nhất Bác quay đầu y lại hôn lên mặt y, đỡ y ngồi thẳng dậy, căn phòng chậm rãi tràn ngập âm thanh dập của nước cùng tiếng rên rỉ và tiếng khóc của Tiêu Chiến, "Cục cưng, nhìn vào gương, ngoan ngoãn nhìn chồng làm anh, anh sẽ cho em bắn chứ?"

"Thế thì bắn nhanh đi." Tiêu Chiến nghẹn ngào mở mắt ra, nhưng ngay lập tức bị cảnh tượng trong gương kích thích nên nhắm mắt lại, "Thả anh xuống! "

Vương Nhất Bác cũng bị cảnh tượng trong gương kích thích đến mức mắt đỏ hoe, dang rộng hai chân của Tiêu Chiến, bắt đầu làm y một cách mạnh bạo, nhìn dương vật to lớn màu đỏ tím của hắn ở bộ phận mỏng manh đó nhấp ra vào, các khớp sùi bọt mép. Hắn mặc quần áo đầy đủ, phần thân trên của Tiêu Chiến bừa bộn, phần thân dưới trần trụi, nhưng chân vẫn mang tất và quần lót vẫn còn trên người, bị lật sang một bên. Y bị cự vật xâm nhập một cách thô bạo, bị làm đến khi lưỡi nhe ra, mắt trợn trắng, tinh dịch không kiềm chế được bắn lên gương, cực kì khiêu dâm. Cuối cùng, khi Vương Nhất Bác chuẩn bị bắn, hắn đã giúp Tiêu Chiến đứng dậy, nhấc một chân của y lên và đánh mạnh vào mông y hàng chục đòn, buộc Tiêu Chiến phải mở mắt nhìn vào gương, rồi bắn ra tinh dịch đặc quánh, lần này đến lần khác.

Sau khi xong việc, Vương Nhất Bác cởi hết quần áo của cả hai, ôm Tiêu Chiến dịu dàng nép mình vào ghế sô pha, vuốt ve an ủi, dỗ y hồi lâu, Tiêu Chiến mới bằng lòng đáp lại lời hắn, lò sưởi trong phòng ngủ rất đủ, hai người không mảnh vải, thịt dán sát thịt, Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng an tâm, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn lên: "Không thể trách em, anh hớp hồn em."

"Ai mẹ nó...... hớp hồn em." Tiêu Chiến mệt mỏi đến mức thì thầm, như thể phát ra từ hốc mũi, giọng điệu mềm mại, và những lời chửi thề phát ra.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy y đáng yêu vô cùng, cúi đầu hôn lên môi y vài cái: "Lâu như thế anh không đến chỗ em, cũng không cho em đến thành phố B?"

"Em đến anh sẽ phân tâm, mà lại có quá nhiều ánh nhìn chằm chằm, sẽ chỉ trích em."

"Nói thẳng ra là không muốn để mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta thôi." Vương Nhất Bác nhất thời cảm thấy hoảng sợ, giọng điệu tự nhiên cứng nhắc một chút, "Có vẻ đời này một kẻ nhỏ bé như em chỉ xứng làm người tình của đương gia Tiêu, đừng hi vọng vào bất kì danh phận."

"Em muốn danh phận?" Tiêu Chiến có phần kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của y, Vương Nhất Bác bèn mềm lòng, thở dài, "Thôi thôi, anh vui là được, anh tiện thế nào thì thế ấy, em không oán không hối hận."

"Anh sẽ từ chức." Tiêu Chiến chợt nói.

Vương Nhất Bác cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Anh muốn từ chức, gần đây anh bận bàn giao việc tiếp quản, nhưng vài tháng rõ ràng là không đủ, Hải Quan còn cần anh dạy nó một thời gian."

"Tại sao? Anh còn trẻ như thế, từ chức làm gì?"

"Từ chức không tốt sao? Có thể an tâm ở bên em, căn cơ của em chưa vững, không thể để em luôn ngóng anh, trì hoãn mọi việc, thân phận của em càng ít người biết càng tốt. Sau này không còn đương gia Tiêu nữa, chỉ có...... chỉ có phu nhân Vương, cùng em tranh đấu giành thiên hạ." Nói đến đoạn sau giọng y dịu đi, trông hơi ngượng ngùng, Vương Nhất Bác chết lặng, nửa ngày không kịp phản ứng y nói gì.

Tiêu Chiến thấy hắn không có bất cứ biểu hiện gì, thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra, muốn đứng lên: "Em không muốn thì quên đi."

"Muốn! Con mẹ nó chứ quá muốn!" Vương Nhất Bác kéo y lại hôn cuồng nhiệt, "Vợ, cục cưng, bảo bối...... Sao anh tốt như thế? Sao anh có thể tốt như thế? Không phải em đang nằm mơ chứ?"

"Vui cái gì, sau này em sẽ phải nuôi anh."

"Nuôi! Em chỉ phụ trách kiếm tiền, anh phụ trách tiêu, thích tiêu thế nào thì tiêu thế ấy! Sau này anh chỉ phụ trách hoạch định chiến lược, chỉ đạo giang sơn, mọi chuyện xông pha chiến đấu đều để em, cục cưng, em sẽ tốt với anh cả đời, sẽ không để anh chịu khổ một chút, anh tin em!"

"Ừ, anh tin em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro