Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

photo wyb by lily丽_章

Tiêu Chiến vẫn bị tấn công, khi y vào nhà vệ sinh, dù đã kiểm tra khắp nẻo, vẫn bỗng nhiên bị tấn công bởi đạo tặc trốn ngoài cửa sổ chờ hành động. May thay Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, một phát kéo Tiêu Chiến đẩy cửa ra: "Xem trọng công tử!"

Tiêu Chiến hơi lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, được A Toàn đằng sau đỡ lấy: "Công tử, không sao chứ?"

"Các anh đi giúp anh ấy nhanh!" Tiêu Chiến gấp gáp nói.

Chỗ Vương Nhất Bác nào cần người giúp, một đá đạp cửa ổ khóa trực tiếp rơi xuống, một đá đạp tên dẫn đầu đang lao đến bay ra ngoài, hung hăng đập vào tường, động tác gọn gàng, một mạch mà thành.

Tiếng xương gãy vang lên răng rắc, không gian chật chội hiện ra rõ ràng đến mức dị thường, ba tên còn lại sửng sốt sợ hãi trước dáng vẻ hung hãn của hắn, vội làm tư thế phòng ngự, không dám tùy tiện tiến lên.

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, gân xanh bên gáy nổi cộm, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác, bẻ khớp tay rôm rốp: "Sao, chán sống à?"

Tên bị đá không bò dậy nổi, ba tên khác hơi chần chừ nhưng vẫn xông lên. Ánh mắt Vương Nhất Bác chợt sắc bén, nghiêng đầu tránh nắm đấm từ đối diện, cánh tay như côn sắt vung tới kẹp cổ một tên trong đó, trở tay đè gáy, cả người mượn sức bật dậy, một cú đá trên không chính xác đạp trúng sau đầu hai tên, trọng tâm tên bên dưới không ổn định trực tiếp bị hắn đè sấp trên đất, một dao độc ác chém xuống, người kia chợt chìm bẵng, không một tiếng động.

Mặt khác hai tên khó khăn bò dậy từ dưới đất, liếc nhau vọt ra cửa sổ, sao Vương Nhất Bác có thể để chúng trốn, đuổi theo giải quyết sạch bằng hai ba lần, khi mở cửa tóc chỉ hơi tán loạn, mồ hôi không nhễ nhại nhiều.

Tiêu Chiến nhào vào lòng hắn, vẻ mặt lo lắng: "Không sao chứ?"

"Không sao." Vương Nhất Bác xoa xoa đầu y, "Ở trường chúng không dám dùng súng, rất dễ giải quyết." Tiêu Chiến không ở bên, hắn không cần kiềm chế chân tay, một đấu bốn dù đối phương có súng cũng không phải đối thủ. Thân thủ của hắn ở Tổ Ong cũng xem như thực lực hàng đầu, trừ phi lọt vào mai phục, tấn công chính diện thế này, nhiều đến mấy hắn cũng thừa sức giải quyết. Nếu không phải không thể giết người trắng trợn, còn có thể nhanh hơn, một chiêu giết sạch nổi tiếng trong Tổ Ong tuyệt đối không phải không có căn cứ.

"Sợ à?" Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tiêu Chiến, đối phương chỉ lắc đầu, lông mi thật dài rũ xuống, trên mí mắt đổ xuống một mảnh bóng râm, "Vương Nhất Bác, sau này em không đến trường nữa."

"Tại sao?"

Một lát sau, Tiêu Chiến mới nói: "Quá nguy hiểm."

Vương Nhất Bác cho rằng y sợ, ôm y trầm giọng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây sẽ không sao."

"Không sợ, không muốn thêm phiền toái cho các anh, anh trai nói rất đúng, em nên ở chỗ mình nên ở." Tiêu Chiến nép trong lòng hắn, tay nhỏ quấn vải trước ngực hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt bình tĩnh, "Nếu em bị bắt, anh trai sẽ bị đe dọa, ông nội nói tình hình trên đường những năm này không ổn định, rất nhiều người muốn gây bất lợi cho anh trai, em không thể tùy hứng."

Hoàn toàn chính xác, bông hoa ngầm lớn nhất lịch sử xuất hiện trên danh sách ám sát của chợ đen thế giới, mục tiêu là cậu cả tại nhiệm nhà họ Tiêu. Sức mạnh của đồng tiền rất to lớn, ngoài Tổ Ong, các nhóm sát thủ lớn thế giới đều ngo ngoe muốn hành động, không ít người nguyện ý đánh cược một lần vì giá tiền thù lao trên trời. Nhưng tính cảnh giác của Tiêu Hải Khoan cực kì cao, bình thường không tuỳ tiện rời khỏi thành phố B, xem như muốn rời khỏi cũng chỉ đi lại trong nước, hệ thống vệ sĩ nhà họ Tiêu ở quê nhà kín kẽ không lỗ hổng, nói muốn giết anh dễ hơn làm. Thế nên rất nhiều người muốn bắt chước sự kiện Tổ Ong bắt cóc cô ba Tiêu mười năm trước, bắt Tiêu Chiến đi, mục đích của chúng không phải làm gì Tiêu Chiến, mà dùng y dụ Tiêu Hải Khoan xuất hiện, đó là lí do vì sao nhà họ Tiêu không dễ để Tiêu Chiến ra ngoài.

"Vương Nhất Bác, chúng ta về nhà đi, em không lên lớp nữa." Tiêu Chiến giật giật tay áo Vương Nhất Bác.

Y ngoan như thế, trái tim Vương Nhất Bác chợt co thắt, hắn biết Tiêu Chiến thích học, y chỉ khao khát sống như người bình thường, y tò mò mọi thứ bên ngoài, lại như chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng, cách biệt.

Vương Nhất Bác tới sau, dưới sự đòi hỏi quấy rầy của Tiêu Chiến, Tiêu Hải Khoan cho y đi học tổng cộng bốn lần, bị tấn công ba lần. Một lần trên đường, một lần ở bãi đậu xe dưới đất, lần này trong nhà vệ sinh, lần sau không biết sẽ có nguy hiểm nào chờ y.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác tự hỏi năng lực của mình, ngoài bảo vệ tốt Tiêu Chiến hắn còn muốn để y vui vẻ, nhưng giữa hai điều này dường như mãi mãi mâu thuẫn, cường đại như nhà họ Tiêu còn không làm được, hắn có thể làm được thế nào? Nếu thực tình có thể thành công đưa Tiêu Chiến đi, mình thực sự có thể chăm sóc tốt em ấy ư? Chăm sóc tốt y không chỉ đơn giản là để y không lo cơm áo, hắn muốn để y tươi cười từ tận đáy lòng, nhưng nếu hắn giết Tiêu Hải Khoan Tiêu Chiến sẽ còn hạnh phúc chứ? Còn không giết Tiêu Hải Khoan, cả đời này hắn sẽ không thể thoát khỏi kiểm soát của Tổ Ong, sao có thể đưa Tiêu Chiến sống cuộc sống mà y muốn?

Vương Nhất Bác bắt đầu khó xử, lên xe còn đang buồn bực vì chuyện này, Tiêu Chiến nép vào lòng hắn, thấy hắn không nói gì chủ động ngẩng đầu hôn mặt hắn một cái: "Sao thế? Sau này em không ra ngoài nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Nội tâm Vương Nhất Bác xót xa, nắm tay y hôn một cái lên lòng bàn tay mềm mại, gọi y là cục cưng.

Tiêu Chiến đưa tay sờ mặt hắn, dựa lên vai hắn nhìn hắn: "Vương Nhất Bác, khi về anh dẫn em ra sau núi đi motor được không, em muốn cưỡi ngựa, muốn nhìn chó của em."

"Được." Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn.

Quay lại nhà họ Tiêu, vệ sĩ trói gô đạo tặc áp đến cho Tiêu Hải Khoan tra hỏi, Tiêu Chiến mặc kệ mọi thứ kéo Vương Nhất Bác chạy đến nhà để xe: "Em cũng muốn đi motor, anh có thể dạy em lái motor không?"

"Không được." Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi, "Quá nguy hiểm, muốn lái xe anh dạy em lái xe đạp."

"Không muốn, không hề ngầu." Tiêu Chiến nhếch miệng, "Em cưỡi cả ngựa, motor có gì khó?"

"Không giống nhau, cục cưng nghe lời nào." Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm cho y, ngồi lên motor, "Lên đi."

Tiêu Chiến vô cùng cao hứng bước lên, ôm eo hắn thật chặt: "Đi hóng mát."

Vương Nhất Bác bất giác bật cười, hắn cảm thấy kì thực dỗ dành Tiêu Chiến rất dễ, y cũng không đòi hỏi nhiều, có người chơi với y sẽ rất tốt, nghĩ tới đây nội tâm không khỏi hơi chua chua.

Hắn lái rất chậm, gió mát đầu thu hơi lạnh thoảng trên người vô cùng sảng khoái, sau núi không có ai, một tay hắn thành thạo điêu luyện lái xe, tay kia theo thói quen nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Chiến trên eo: "Những vệ sĩ lúc trước cũng đưa em đi motor, chơi với em à?" Đây là chủ đề hắn luôn luôn né tránh, nội tâm để ý muốn chết nhưng không dám xác minh với Tiêu Chiến, hắn sợ nghe được câu trả lời mình không muốn, hắn lo lắng rằng mình không phải duy nhất trong lòng Tiêu Chiến.

"À không, em không thích chơi với họ."

Trái tim treo lơ lửng giữa không trung của Vương Nhất Bác chợt rơi xuống tại chỗ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tại sao?"

"Họ đều thích em."

"Anh cũng thích em."

"Anh không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Em thích anh." Dường như Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, vỗ vỗ lưng hắn nhắc nhở, "Anh lái xe đi, đến chuồng ngựa."

Nội tâm Vương Nhất Bác sắp cao hứng phát điên, khóe miệng điên cuồng giương lên, không kìm được, hận không thể khui hai chai champagne ăn mừng lập tức: "Đi luôn!"

Sau núi đặc biệt rộng rãi, có một trường đua ngựa cỡ nhỏ và một nhà hàng âm nhạc trang trí thời thượng, dưới nhà hàng là hầm rượu, tầng hai tầng ba đều là phòng khách, có người quản lí lâu dài, duy trì vì nhà họ Tiêu, không mở cho người ngoài. Xe motor vừa dừng trước cửa nhà hàng, một con chó sói Đức cường tráng trong đó chợt lao ra, nhào vào lòng Tiêu Chiến vừa xuống xe, liếm lung tung trên người y không ngừng, hưng phấn đến mức sủa gâu gâu.

Chó sói lớn vô cùng cao to mạnh mẽ, chân trước đặt trên vai Tiêu Chiến, đứng thẳng như cao bằng y. Mãnh thú lớn chợt xông đến như thế, dù ai gặp đều giật mình, Tiêu Chiến không hề e sợ, ôm đầu nó xoa xoa, sau đó, chó sói lớn oai phong nằm xuống trước mặt y, cái bụng mềm mại lộ ra.

Tiêu Chiến ngồi xổm trên mặt đất vò cái bụng mềm mại của nó, chơi đùa gãi cằm nó, chó sói lớn thoải mái híp mắt lại, lầm bầm dụi đầu lung tung vào bắp chân Tiêu Chiến, thỉnh thoảng liếm y một cái, dáng vẻ nghẹn ngào không dứt như chó con.

Vương Nhất Bác đứng ở bên nhìn một lát, nội tâm ghen tuông, không khỏi nói: "Đi vào ăn đã, ăn xong hẵng chơi."

Tiêu Chiến sờ chó đến mức hoàn toàn quên mất hắn, không đáp lời, cũng không biết có nghe lọt không, Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, bế y từ dưới đất lên: "Hơn mười hai giờ rồi, em không ăn lúc nữa lại đau bụng."

Chó sói Đức như gặp kẻ địch, sủa vài tiếng về phía hắn, ánh mắt hung dữ ra vẻ muốn nhào lên.

"Không sao, đừng căng thẳng." Tiêu Chiến cười cười trấn an nó, chó sói lớn trong khoảnh khắc che giấu sự hung dữ, cụp đuôi ngoan ngoãn đi theo họ vào nhà hàng.

"Rõ ràng gặp nhiều lần như thế, nó vẫn không thích anh." Tiêu Chiến cười véo véo má sữa trên mặt Vương Nhất Bác, "Chắc chắn vì anh hung dữ quá."

"Nó chẳng thích ai, thích mỗi em, bình thường toàn là người trong nhà hàng nuôi nó, cũng không thấy nó thân thiết với người nào như thế, mười ngày nửa tháng em mới tới chơi với nó một lần, ngược lại cực kì dính em, con chó háo sắc."

Tiêu Chiến phì cười một tiếng: "Vương Nhất Bác, anh còn ghen với chó, thật xấu hổ!"

Vương Nhất Bác nắm tay nhỏ của y lên tức giận cắn một cái.

Ăn xong, Tiêu Chiến vốn không nghỉ ngơi tốt bắt đầu mệt rã rời, y ham chơi, không mở mắt nổi vẫn muốn đi cưỡi ngựa, Vương Nhất Bác ép ôm y vào phòng khách tầng hai, chó sói lớn theo sau đâm sầm vào mông họ khi dừng lại gấp, bị Vương Nhất Bác vô tình nhốt ngoài cửa.

"Để nó vào đi." Tiêu Chiến dụi dụi mắt trong lòng hắn, muốn đưa tay vặn nắm cửa, bị Vương Nhất Bác ôm chặt sải bước vào phòng, đặt y lên giường, "Ngủ đi, thả nó vào làm gì? Sẽ làm phiền em nghỉ ngơi."

"Không đâu, Carrot rất ngoan."

Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ, cởi tất và áo khoác cho y, nhét người vào chăn, Tiêu Chiến thực sự buồn ngủ, mí trên mí dưới đang đánh nhau, mơ màng nói: "Thức dậy thì đi cưỡi ngựa, em muốn đi bắn súng, Vương Nhất Bác anh dạy em bắn súng được chứ?"

"Biết rồi cục cưng, ngủ nhanh nào." Vương Nhất Bác cởi áo lên giường, Tiêu Chiến rất không có cảm giác an toàn dụi trong lòng hắn, tay nhỏ hơi lạnh xoa cơ bụng rắn chắc của hắn, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn hắn, "Anh phải ở với em, không muốn lén trốn đi đâu, thức dậy chẳng thấy anh em sẽ buồn."

Nội tâm Vương Nhất Bác hung hăng co giật, vô thức ôm y chặt hơn, cúi đầu hôn thái dương y một cái: "Ngủ đi, cục cưng, không rời khỏi em nữa, lần này là thật, anh thề."

Mỗi lần làm nhiệm vụ hắn đều thừa dịp Tiêu Chiến ngủ mà lén trốn đi, nhiều lần, trước khi Tiêu Chiến ngủ luôn phải có lời hứa của hắn mới bằng lòng yên tâm thiếp đi, nhưng hắn vẫn nói dối y thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro