Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

fanart wyb by 别逃避了没有用的

Sau khi rửa mặt vào hôm sau, Vương Nhất Bác khỏa thân trên đứng trước tủ quần áo đặt làm riêng...... chờ được sửa soạn.

Tiêu Chiến lấy một cái áo sơ mi trắng và một cái áo lót màu đen từ trong tủ yếm lên người hắn, rồi mở cửa tủ khác lôi vài quần dài màu đen huơ tay một cái, cuối cùng chọn một cái quần bó cổ chân đen trắng, một lời đã định: "Bộ này đi."

Vương Nhất Bác không nói hai lời đã đổi lại, cậu út vắt chân nhàn nhã ngồi trên ghế đôn dài cuối giường, con ngươi lấp lánh: "Quá ngầu, Vương Nhất Bác, anh thật phong độ, fashion! Có thể lên tạp chí rồi."

"Cục cưng chọn đẹp thôi." So với lúc vừa tới không biết làm thế nào, bây giờ Vương Nhất Bác đã thành thói quen, nghiễm nhiên đối diện với ánh mắt ngắm nghía của y.

"Của em." Tiêu Chiến đắc ý nhếch miệng, cười xinh đẹp đến mức như một kẻ đểu cáng, "Người khác chỉ có thể nhìn."

Lúc trước Vương Nhất Bác không xem ai ra gì, nghiễm nhiên sẽ phớt lờ ánh mắt người khác, nhưng sau khi gặp gỡ Tiêu Chiến thì khác. Cậu út cành vàng lá ngọc nhìn chằm chằm bộ đồ mặc tùy tiện trên người hắn một cách ghét bỏ, da thịt cường tráng, lần đầu tiên lính đánh thuê dã man phóng túng có cảm giác xấu hổ.

Tiêu Chiến rất thích mặc đồ cho hắn, tất cả quần áo Vương Nhất Bác mặc bây giờ đều do Tiêu Chiến chọn, về phần những bộ trước kia, không biết đã bị y ném vào xó xỉnh nào hay gọi người cầm đi đốt, theo lời y nói là mặc như kẻ cướp.

Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã bị người ta ném vào khu ổ chuột, kẻ liều mạng bò ra từ cõi chết, chỗ đó nào hiểu thời thượng là gì, có thể còn sống đã không tồi. Hắn chỉ có một yêu cầu với trang phục, dễ chịu là được, hành động thuận tiện thắng mọi thứ.

Tiêu Chiến vừa vặn tương khắc với hắn, xuất thân từ dòng dõi thuộc xã hội thượng lưu, ăn mặc cực kì cầu kì, lời nói cử chỉ của vị công tử cao quý này đều có thể làm điển hình của danh môn thực tình đến mức tình trạng hà khắc, nói biến thái cũng không ngoa.

Y có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cực kì nghiêm trọng, đồ vật trong nhà bày ở vị trí không vừa lòng đều phải dành thời gian đi chỉnh, chung quy không thể xuất hiện đồ vật gây chướng mắt, là người điển hình của chủ nghĩa hoàn hảo, có lẽ cũng liên quan đến tác phong và tính tình kì lạ soi mói của nghệ thuật gia.

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã có thiên phú nghệ thuật cực kì cao, tiện tay vẽ một bức tranh là có thể được đấu giá tùy tiện tới vài chục nghìn ở tiệc từ thiện tối. Tự tay thiết kế trang viên vạn hoa rất nổi tiếng trong giới, từng được tạp chí trang trí nội thất phỏng vấn, trở thành người hướng dẫn trang trí nhà cửa.

Cậu út ít giao du ra ngoài, được xưng tụng là tuổi trẻ tài cao, dù rất ít lộ diện bên ngoài, nhưng thanh danh không hề nhỏ, bao người nghe danh mà đến đều thất bại tan tác quay về, bên ngoài đưa tin về y luôn luôn mang sắc thái thần bí. Hàng trăm hàng nghìn công ty trang phục hàng đầu nguyện ý phục vụ y, nhưng y chỉ mặc quần áo được làm bởi người chế tác trong xưởng thủ công truyền thống ở Milan, Italy.

Đó là một xưởng trang phục lâu năm cực kì uy tín trong vùng, tự sản xuất vật liệu, duy trì thiết kế và nghề thủ công chỉ một không hai, phong cách truyền thống nhưng không khô khan, chuyên phục vụ quý tộc để tiếng lại đời sau ở thế kỉ trước. Lưu truyền đến ngày nay, thương hiệu tuân theo giá trị của sự hiếm có, triết lí kinh doanh đã tốt vẫn muốn tốt hơn, số lượng hạn chế mỗi năm. Dù có nhiều tiền hơn thì đơn đặt hàng thừa cũng chỉ có thể xếp sang năm sau, nói trang phục nhà họ cao cấp, không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật. Tất cả những người nổi tiếng hàng đầu thế giới đều biết, rất nhiều người mua quần áo nhà họ, nhưng có thể mua được cũng rất ít, mà Tiêu Chiến đã nhận thầu phần lớn đơn đặt hàng của họ hàng năm.

Vương Nhất Bác không hiểu thời thượng là gì, hắn chỉ biết mỗi trang phục Tiêu Chiến mặc trên thân đều đẹp, Tiêu Chiến bảo hắn mặc gì hắn sẽ mặc đó, gần như mù quáng tín nhiệm với thẩm mĩ của Tiêu Chiến, thậm chí xen lẫn một tia tôn kính không hay biết.

Hôm nay Tiêu Chiến muốn đến trường, chịu đựng đau lưng rời khỏi giường, sáng sớm đã rất háo hức, thấy Vương Nhất Bác thay quần áo xong đã nhào vào lòng hắn bắt đầu nũng nịu: "Em muốn ngồi motor lớn của anh cơ."

"Không nghỉ ngơi tốt thì ngoan ngoãn ngồi xe, lúc nữa gió lùa lại đau đầu." Vẻ mặt Vương Nhất Bác bất đắc dĩ bóp eo y.

"Đội mũ bảo hiểm sẽ không đau, em muốn ngồi em muốn ngồi, muốn đi motor lớn, anh nói về chở em đi motor, anh không được thất hứa." Tiêu Chiến ngẩng đầu trong lòng hắn, kéo kéo tóc hắn, ồ một tiếng, "Thật dài."

"Muốn cắt à?" Rõ ràng là tóc mình, nhưng Vương Nhất Bác lập tức hỏi ý kiến của y.

"Ừm, đừng cắt, nó hợp với trang phục, dù lúc anh cắt đầu đinh cũng đặc biệt có hương vị nam tính, nhưng trước mắt em đang thích kiểu này."

"Được." Y nói gì Vương Nhất Bác nghe nấy, cúi đầu hôn y một cái, "Xuống tầng ăn điểm tâm."

"Muốn ngồi motor lớn." Tiêu Chiến lắc lắc cánh tay hắn, miệng nhỏ chu chu, "Anh nói về chở em đi motor~"

"Được được được, ăn sáng đã." Xưa nay Vương Nhất Bác không lay chuyển nổi y, đưa tay xoa xoa bụng dưới bằng phẳng, "Đau bụng không?"

"Không đau." Tiêu Chiến nói rồi nhảy cẫng chạy trước, "Ăn xong ngồi motor lớn!" Vương Nhất Bác không biết nên khóc hay cười đi theo y xuống tầng.

Tiêu Hải Khoan lại tới, hôm nay Tiêu Chiến muốn đến trường, lòng anh không yên tâm, đặc biệt tới dặn đi dặn lại. Tiêu Chiến phiền muộn không thôi, nếu tay không cầm dĩa có lẽ đã bịt chặt tai, kéo Vương Nhất Bác cùng dùng bữa sáng, Tiêu Chiến háo hức bừng bừng nói với Tiêu Hải Khoan: "Em ngồi motor đến trường, Vương Nhất Bác sẽ chở em."

"Không được!" Tiêu Hải Khoan không nghĩ ngợi, thanh âm nghiêm khắc, "Đến trường hay đi motor chỉ được chọn một, em muốn ngồi motor thì chơi trong nhà, đừng đi."

"Không, em muốn ngồi motor, cũng muốn đến trường!" Tiêu Chiến tức giận nói.

"Không được! Em muốn ngồi motor thì ở nhà, sau núi rộng rãi, để Vương Nhất Bác chở em đi hóng mát, còn ra ngoài chỉ được ngồi ô tô, xe máy không có bảo vệ an toàn."

Dĩ nhiên Vương Nhất Bác cũng biết, dù sao thân phận Tiêu Chiến đặc biệt, ra ngoài như thế chắc chắn không an toàn, kì thực thuận miệng đồng ý chỉ vì muốn dỗ dành y ăn điểm tâm.

"Vương Nhất Bác~" Tiêu Chiến níu tay áo hắn, tội nghiệp lắc lắc, vành mắt đỏ hoe nhìn hắn, thực tình Vương Nhất Bác áy náy muốn chết, đành phải đưa tay vuốt vuốt tóc y, dịu dàng an ủi, "Ngoan, khi về dẫn em đi chơi sau núi, nghe anh trai em, anh ấy muốn tốt cho em, anh cũng lo lắng không thể bảo vệ em tốt."

Tiêu Chiến mím môi, môi run lên, cúi đầu cam chịu, cả người héo rũ. Vương Nhất Bác xót xa đến mức muốn đập bàn, trở ngại là Tiêu Hải Khoan ở đây, lên xe mới ôm người vào trong lòng dỗ dành: "Được rồi, cục cưng, sau này có rất nhiều cơ hội."

Tiêu Chiến ôm cổ hắn, dựa đầu vào ngực hắn nhìn một cặp đôi ngồi xe máy chờ đèn xanh đèn đỏ ngoài kia, giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ: "Em cũng muốn như họ."

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn trán y một cái: "Sẽ có một ngày như thế, cục cưng nghe lời."

"Vương Nhất Bác, anh dẫn em đi đi." Ngón tay Tiêu Chiến cẩn thận quấn vạt áo hắn, ghé vào tai hắn, giọng tràn đầy van xin. Vương Nhất Bác bất giác ôm y chặt hơn, nội tâm lóe lên một tia đắng chát, nếu em biết mục đích chuyến đi này của anh sẽ còn nguyện ý theo anh chứ?

Trong khoảnh khắc vài chiếc xe con màu đen lái vào cổng trường đại học đã gây chấn động không nhỏ. Xe nhà họ Tiêu có logo riêng, người trong thành phố B không xa lạ gì, có người nhìn thấy đã bắt đầu rao báo, thời đại mạng lưới tin tức phát triển, chẳng mấy chốc dường như toàn trường đều biết.

Bình thường Tiêu Chiến toàn vắng tên ở trường học, số lần lên lớp đếm trên đầu ngón tay, nhưng không hề ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của công tử Tiêu trong trường. Gia thế ngạo nghễ thêm giá trị nhan sắc đỉnh cao, còn những miêu tả sinh động như thật về y khiến người ta chạy theo như vịt, đám đông nhìn trộm ngoài lớp học, và bạn cùng lớp dường như trợn cả mắt lên.

Thật hết cách, công tử Tiêu môi hồng răng trắng mặc đồng phục đại học cao cấp, khuôn mặt tựa hoa đào, cao quý và ưu nhã, hoàng tử bé bước ra từ trong tranh, người gặp người nói một câu xuất sắc.

Thậm chí hơi lớn gan giơ tay lén chụp ảnh, Vương Nhất Bác ném cho một ánh mắt sắc như dao, trong khoảnh khắc dọa đến mức không cầm vững cả điện thoại, A Toàn đưa một đám người cao ráo vest đen đi cạnh họ, chẳng mấy chốc người ngoài lớp đã tan tác như chim muông.

Tiêu Chiến ngồi ở bàn trong hàng cuối, cầm một mẩu giấy nhỏ không biết bị ai thừa dịp lộn xộn nhét vào tay y trước khi qua cửa, chưa kịp nhìn đã bị Vương Nhất Bác vò thành một cục, ném vào thùng rác. Thấy sắc mặt hắn âm trầm, dáng vẻ giương cung mà không bắn, Tiêu Chiến lặng lẽ nắm tay hắn dưới bàn, nghiêng đầu sát bàn, thì thầm với hắn: "Biết đâu là cho anh, họ tới thăm anh." Vương Nhất Bác nhìn y một cái, từ chối ý kiến.

"Không tin thì anh nhìn đi." Tiêu Chiến lấy điện thoại ra bật lên, giơ trước mặt hắn: "Này, đây là diễn đàn trường, rất nhiều người đăng ảnh anh, họ nói anh thời trang, nói anh đẹp trai."

Vương Nhất Bác liếc nhìn, tiêu đề thực tình là —— Thấy vệ sĩ trong truyền thuyết của công tử Tiêu! Oh fuck, rất đẹp trai! Mẹ kiếp tôi yêu rồi. Phía dưới đính vài bức ảnh, quả nhiên là vừa chụp, thực sự khó lòng phòng bị. Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày: "Có cần bảo người xóa không?"

"Không cần, để họ nhìn." Tiêu Chiến không e dè ánh mắt của người ngoài, ôm cánh tay hắn dựa vào, rũ mắt nhìn hắn, vẻ mặt kiêu ngạo, "Họ cũng chỉ có thể nhìn, anh là của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro