7
Hands by He Lihuai
—
Hai tay Tiêu Chiến quấn lấy bờ vai khỏe mạnh của Vương Nhất Bác, cào xước, toàn thân không ngừng run rẩy, giọng nhiễm đầy nghẹn ngào: "Không thể nữa...... Nhiều quá......"
Vương Nhất Bác cúi đầu bịt kín môi y, nuốt trọn đáng thương nghẹn ngào vào miệng, bóp eo không đầy nắm tay của y bắn đến giọt tinh dịch cuối cùng.
Tiêu Chiến giãy giụa dữ dội, hai tay bám trên lưng hắn một lát, trượt xuống theo mồ hôi ẩm ướt từ vai hắn, y nằm trên giường, thất thần chớp mắt một cái, nước mắt trượt ra khóe mắt, im lặng vùi vào tóc mai, tưởng chừng mọi thứ đã trôi qua.
Vương Nhất Bác thở dốc nằm trên người y, bóp eo y từ từ lùi ra, mang theo một vũng trắng đục và dâm dịch, chảy xuống khe mông, nhỏ xuống ga giường trắng, hòa thành một mảnh nhỏ. Tiêu Chiến thả người xuống giường lớn êm ái, mồ hôi thấm ướt ga giường. Vương Nhất Bác nâng chân y lên, nhìn đống hỗn loạn dưới thân chằm chằm, Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngâm nga một tiếng, ngại ngùng đến mức đỏ bừng khuôn mặt, muốn khép hai chân lại.
Vương Nhất Bác giữ y, cúi đầu cắn một cái vào đùi trong lấm tấm dấu đỏ, toàn thân Tiêu Chiến run rẩy, và tiếng khóc nức nở: "Không thể nữa."
Vương Nhất Bác cắm một ngón tay vào cửa lỗ sưng tấy, khuấy khuấy, Tiêu Chiến bật khóc: "Chồng...... Không làm, không muốn làm."
"Ngoan, không làm." Vương Nhất Bác hôn lên hàng mi ướt sũng, khuấy tinh dịch ra ngoài, "Lấy ra, không sẽ đau bụng."
"Chồng ôm~" Tiêu Chiến vươn tay về hắn, âm mũi đặc sệt nũng nịu với hắn. Vương Nhất Bác vô thức cúi người, hai tay mềm mại không xương của y lập tức quấn lấy, như wisteria mọc dưới vực sâu giết người bằng độc tính, một khi quấn lấy có thể hút khô thể xác. Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài, đành lòng ôm người, xoay người để y nép vào ngực mình, ngẩng đầu hôn mạnh một cái lên thái dương y, "Cục cưng, em nũng nịu như thế, chồng lại muốn làm em."
"Đừng......" Tiêu Chiến ngẩng mặt nhỏ lên, đáng thương nhìn hắn, con ngươi chứa nước, muốn khóc nhưng không khóc, "Muốn bị anh làm chết."
"Fuck......" Vương Nhất Bác không khỏi chửi bậy, cự vật bên dưới vừa trút bỏ lại có xu thế ngóc đầu, đành phải dụi người vào trong lòng xoa một lát, uống rượu độc làm dịu cơn khát chui đầu vào cần cổ y vừa cắn vừa mút, "Anh có thể chơi chết em."
Tiêu Chiến đẩy đầu hắn ra, khẽ khịt mũi một tiếng nho nhỏ: "Không muốn thật mà, không chịu được...... Muốn đi tắm."
"Rõ rõ." Nghe tủi thân trong giọng y, Vương Nhất Bác đè y dụi dụi một lát mới dừng lại, "Em khinh thường anh không nỡ."
"Rõ ràng anh vẫn làm!" Tiêu Chiến buộc tội.
"Một lần chưa đủ, chính em giải quyết tận hai lần nhưng chỉ cho chồng bắn một lần, em nói xem công bằng ư? Em biết nếu thế này khi kết hôn sẽ rất dễ ngoại tình không, dù sao ở nhà luôn luôn chẳng ăn no, sớm muộn có trời cũng không kiểm soát nổi ra ngoài ăn vụng."
"Anh đi tìm đi! Đi luôn bây giờ đi!" Một tay Tiêu Chiến đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ khác thở phì phì.
"Không đi không đi, không đi đâu, chỉ trông em, trông hoàng tử bé của anh." Vương Nhất Bác thích nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến ghen tuông vì hắn, hắn yêu chết lòng chiếm hữu của y, cũng hiểu thấy tốt thì tiến, không dám đùa quá mức, lập tức ôm người dỗ, cúi đầu mân mê môi y, "Cả đời anh không ăn no cũng chẳng sao, nếu ngày nào đó em ghét anh, hận anh không cho anh động vào, anh cũng sẽ mặt dày ở bên em, chỉ nhìn em."
"Ai muốn sống hết đời với anh?" Tiêu Chiến lầm bầm một câu, đưa tay chọc chọc má sữa không hợp tuổi trên mặt hắn, "Anh trai sẽ không đồng ý."
"Thế anh sẽ giết anh trai em." Vương Nhất Bác bắt tay y đến bên miệng hôn lên, ra vẻ bất cần nói.
"Không được!" Tiêu Chiến lập tức trở nên căng thẳng, hơi nước nổi lên trong mắt, "Anh không thể giết anh trai em, Vương Nhất Bác, anh đừng giết anh trai em."
Vương Nhất Bác yên tĩnh một lát, trầm giọng hỏi: "Em thương anh trai như thế à?"
"Anh trai rất quan trọng với em, anh...... anh không thể làm hại anh ấy." Tiêu Chiến cắn miệng, tuyến lệ lại lập tức chảy nước. Vương Nhất Bác duỗi ngón cái ra lau lệ tích tụ nơi khóe mắt y, cúi đầu hôn một cái lên mí mắt mỏng manh của y, "Anh trai còn quan trọng hơn anh?"
Tiêu Chiến im lặng ngưng nghẹn, hốc mắt đỏ hoe.
Vương Nhất Bác hơi không đành lòng, nhưng vẫn hỏi: "Nếu anh ta không đồng ý chúng ta ở bên nhau thì sao?" Lập tức cười tự giễu một tiếng, "Dĩ nhiên anh ta không đồng ý. Người kết hôn với em trong tương lai chỉ có thể là một quý cô khuê các môn đăng hộ đối nào đó, anh chỉ là vệ sĩ thôi."
"Không, em sẽ không kết hôn với người khác, em chỉ muốn theo anh. Em thích anh, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến bám vai hắn, vội nói, nói rồi cẩn thận nâng mặt hắn từng li, nhắm mắt hôn lên môi, lông mi run rẩy, vẻ mặt phớt hồng ngây thơ như trinh nữ, thực tình thật ngoan.
Nội tâm Vương Nhất Bác rối tinh rối mù, suýt nữa đã từ bỏ ý nghĩ kia. Thế nhưng, hắn không thể từ bỏ, hoàn thành nhiệm vụ hắn mới có thể có được tự do, nếu ngay cả tự do cũng không có sao có thể tùy tiện ở bên Tiêu Chiến, "Thế nhưng anh không giết anh ta, sớm muộn gì có Chúa anh ta cũng giết anh, kì thực anh trai em biết tất cả, bây giờ tuổi em còn nhỏ, thể chất không tốt, người trong nhà đều theo ý em, chờ em lớn hơn tí nữa, gia đình em sẽ có cách để anh biết khó mà lùi, nếu anh không nguyện ý thì thế nào, nhà họ Tiêu muốn một người biến mất là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Thế anh có sợ không?" Vẻ mặt Tiêu Chiến căng thẳng nhìn hắn, "Anh sẽ bỏ em ư?"
Vương Nhất Bác cúi đầu chống trán, cười trầm đáp: "Đồ ngốc, nếu anh sợ còn dám ở bên em sao? Còn dám động đến một ngón tay của em sao? Ngược lại anh muốn hỏi em, em có sợ không, nếu anh trai em không cho chúng ta ở bên nhau, anh cũng chỉ có thể đưa em đi."
"Có thể chứ? Đi luôn bây giờ ư?" Vẻ mặt Tiêu Chiến chờ mong nhìn hắn.
Vương Nhất Bác thấy y sốt ruột như thế, cười vuốt mũi y một cái: "Vội bỏ trốn cùng anh thế, không sợ anh bán em đi à?"
"Anh biết không? Em không hiểu nhiều thứ, ra ngoài em cũng chỉ có anh." Vẻ mặt Tiêu Chiến thành thật nhìn hắn. Ánh mắt của y thanh khiết, không rành chuyện đời, như nai con chưa hề đi qua rừng rậm. Thế giới bên ngoài với y xa lạ và nguy hiểm, tràn ngập ẩn số, y không có năng lực tự bảo vệ bản thân, khó có thể sống một mình, mà y lớn lên xinh đẹp như thế, người khác muốn làm gì y vốn không có năng lực phản kháng, chính y cũng biết, vẫn nguyện ý trao mình cho Vương Nhất Bác.
"Không, dù là ai cũng đừng nghĩ cướp em khỏi tay anh, anh trai em cũng không thể." Trái tim Vương Nhất Bác chấn động, hốc mắt đỏ hoe, vô thức đưa tay nắm cằm y, giọng khàn khàn, "Nhưng, anh chỉ là vệ sĩ, em theo anh có thể phải chịu khổ, có thể không được ăn món đắt tiền, không được mặc quần áo đẹp, cũng không có chỗ để em trồng hoa như ý thích, như thế em cũng nguyện ý sao?"
"Em nguyện ý." Tiêu Chiến không nghĩ ngợi đưa tay ôm cổ hắn, dựa đầu vào cần cổ hắn, mặt mũi tràn đầy ỷ lại, "Chỉ cần là anh, đi đâu cũng được. Em có thể vẽ tranh bán lấy tiền, em sẽ thiết kế rất nhiều đồ thủ công, em rất giỏi."
"Cục cưng~" Nội tâm Vương Nhất Bác đắng chát, xem như y nguyện ý, hắn nỡ bỏ lại thế nào.
"Em không giỏi ư?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, mắt to vừa sáng vừa tròn.
"Giỏi, siêu cấp giỏi." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn y không ngừng, "Em không cần làm gì hết, ngoan ngoãn làm cục cưng của anh là được, sẽ không để em chịu khổ, anh hứa."
Muốn giết Tiêu Hải Khoan hắn có rất nhiều cách, chỉ là có thể toàn thân thoát ra sau khi giết Tiêu Hải Khoan ở thành phố B phải làm rất nhiều kế hoạch, mà bây giờ còn mang theo một Tiêu Chiến, điều đó hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch, chắc chắn phải bàn bạc kĩ hơn.
Tiêu Chiến là sự bất cẩn nhất xuất hiện ngoài hành động lần này, hắn chưa từng nghĩ câu chuyện tình yêu sét đánh sẽ xảy ra trên người như hắn, thực tình phù phiếm, thậm chí chỉ một liếc mắt đã nguyện không đếm xỉa mạng sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro