Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

The Tyler Estate by Dimitar Marinski

Đêm khuya, trang viên vạn hoa vắng lặng, chợt có vài tiếng côn trùng kêu vang, Vương Nhất Bác dừng xe trước cổng chính khắc hoa trổ sắt, bước trên con đường quanh co lát đá cuội dẫn đến biệt thự nhỏ.

Thu hải đường nở rộ, hoa anh thảo mọc dọc con đường, um tùm xum xuê, tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo dưới ánh trăng, Vương Nhất Bác bất giác bước nhanh hơn.

Đến bây giờ điện thoại vẫn không đổ chuông, tiểu tổ tông hẳn không thức dậy giữa chừng. Tay chân hắn nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, lên tầng gần như không có tiếng động, như bóng ma đi vào tầng ba.

Một người to con gần hai mét dựa lên lan can hành lang, hung thần ác sát, hút thuốc, nhả khói mù mịt. Thấy hắn đi lên, vô thức ngẩng đầu làm động tác cắt cổ, ngược lại quay lại đi nằm, cậu ta là A Toàn, hoàn toàn không chào đón hắn như trước đây.

Khi không có Vương Nhất Bác cậu ta sẽ đích thân bảo vệ Tiêu Chiến, ngoài không ngủ chung vào ban đêm, một tấc cũng phải theo sát không rời, mà Vương Nhất Bác và cậu ta vốn ngủ một trái một phải sát phòng Tiêu Chiến, bây giờ hắn lại đăng đường nhập thất, chung gối chung chăn với kim chủ.

Vương Nhất Bác vốn muốn về phòng mình tắm rồi đến phòng ngủ chính ngủ cùng Tiêu Chiến, đi lên đã không nhịn được, vô thức vặn cửa phòng Tiêu Chiến. Mỗi lần ra ngoài về, cũng phải nhìn trước một chút, nội tâm mới có thể cảm thấy yên tâm. Dường như Tiêu Chiến là châu báu hắn giấu ở nhà, luôn cảm thấy phớt lờ sẽ bị người ta trộm mất.

Vốn cho rằng nhóc con sẽ ngoan ngoãn ngủ trên giường, trước đó đi tắm còn có thể ngửi trộm mùi thơm, kết quả là vừa đẩy cửa ra đã đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng. Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ngủ màu quít, một mình Tiêu Chiến cuộn thành hình cung trên ghế sofa, non nửa khuôn mặt đều biến mất trong bóng đêm, lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.

Nội tâm Vương Nhất Bác giật mình một cái, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, nghĩ nên trực tiếp nhận sai, hay tìm lí do trước, hai cái này loại nào xác suất thành công lớn hơn, còn không kịp đưa ra kết luận, Tiêu Chiến đã nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ra ngoài."

Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy mọi chuyện không ổn.

Tiểu tổ tông tức giận chia thành hai tình huống, ném đồ, đấm đá, chửi lung tung một mạch, khóc đến mức nước mắt nước mũi, loại này xem như ổn, ép ôm dỗ dành dừng lại sẽ tốt. Khuôn mặt vô cảm như bây giờ, không nhao không nháo, gần như lạnh lùng, đó là thực sự tức giận, rất tức giận rất tức giận.

Bình thường tình huống này mềm không được cứng không xong, Vương Nhất Bác xưa nay bó tay thất bại. Hắn không sợ Tiêu Chiến phá phách quá khích, hắn sợ Tiêu Chiến phớt lờ mình. Tiêu Chiến nhìn như dính hắn kì thực đều có thể chịu đựng tịch liêu hơn bất cứ kẻ nào, y có thể giam mình trong phòng ròng rã một ngày vào hôm giỗ em gái, hay vẽ mấy ngày mấy đêm trong nhà kính, chẳng buồn nói chuyện với bất cứ ai. Vương Nhất Bác đưa cơm cho y, y cũng chỉ đặc biệt lãnh đạm liếc một cái, như chẳng qua nhìn một người bình thường xa lạ.

Vương Nhất Bác lại phá lệ không chịu nổi sự quạnh quẽ của Tiêu Chiến, thái độ không nóng không lạnh, phảng phất hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không được cần, còn khó chịu hơn cầm dao đâm vào người. Theo Vương Nhất Bác, phảng phất có bức tường giữa Tiêu Chiến với thế giới thực, y từ chối tất cả mọi người ngoài cửa, để riêng Vương Nhất Bác bước vào. Mà từ đầu đến cuối hắn tự nhận chẳng qua mình gặp may, đánh bậy đánh bạ xông vào khu vườn bí mật của hoàng tử bé, nếu ngày ấy đổi thành người khác, cũng giống thế thôi.

Chỉ là ngẫm lại, Vương Nhất Bác sẽ ghen ghét phát cuồng.

"Em bảo anh ra ngoài." Thấy hắn vẫn đứng tại chỗ, mặt Tiêu Chiến không thay đổi lặp lại.

Vương Nhất Bác không biết nhìn y thế nào, hắn không thể ra ngoài, có lẽ chờ hắn khi đi ra là chiến tranh lạnh vô tận, hắn không chịu được như thế: "Cục cưng~"

"Ai là cục cưng của anh?" Tiêu Chiến ngoài cười nhưng trong không cười.

"Anh sai rồi, sau này không dám nữa." Nội tâm Vương Nhất Bác quặn thắt, không nói hai lời, lập tức xin lỗi, "Chỉ cần em không tức giận, bảo anh quỳ xuống nói cũng được."

"Nói dối hết bài này đến bài khác."

"Thật xin lỗi bảo bối, thực sự không muốn lừa em, dù sao anh trai em là......"

"Ra ngoài!" Tiêu Chiến ngắt lời hắn, quay đầu, nhìn cũng không nhìn, "Thích uống rượu cứ uống đủ đi, thích phụ nữ đi tìm phụ nữ đi, thích đi đâu thì đi, muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu, nếu sau này em còn hỏi một câu, ra ngoài sẽ bị xe đâm chết."

Hai mắt Vương Nhất Bác trong khoảnh khắc đỏ hoe, thực tình ngũ tạng bỏng rát, không đoái hoài tới gì hết, sải bước đến quỳ cạnh chân y, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đặt vào tay, xoa xoa: "Cục cưng, anh sai rồi, em tức giận thì tức giận, đừng rủa mình được không? Ngoài em, anh không chạm vào ai, ngoài em, anh không muốn kẻ nào, anh thề."

Sau khi quen Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới biết có người giết người không cần dao, vài ba câu đã có thể xẻo từng mảnh thịt, Tiêu Chiến là kiểu người này, đôi lời đã có thể để hắn sống không bằng chết.

"Mùi nước hoa nồng như thế, anh xem em chết rồi à?" Tiêu Chiến rút tay về, "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu chạm người khác động vào em! Uống rượu ngon không? Ngày mai em cũng thử, em mười tám rồi, anh trai hẳn sẽ đồng ý, phải chăng quán bar chơi rất vui? Em còn chưa từng đến, cũng có người rót rượu ư?"

"Không được!" Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi, cố kiềm chế phần bạo lực trong cơ thể, hết sức bình tĩnh, "Cục cưng, em không đi được, nghe lời."

"Tại sao? Em cũng muốn đi chơi, em cũng muốn kết bạn, anh trai nói, xã giao trong xã hội thượng lưu rất quan trọng, từ nhỏ em đã học điệu khiêu vũ này điệu khiêu vũ kia còn không phải vì xã giao? Phải chăng trong quán bar có rất nhiều người thú vị, em có thể khiêu vũ với họ chứ?" Y vô tội chống cằm, mắt tràn đầy ngây thơ, như nai con thanh khiết.

Trái tim Vương Nhất Bác xoắn vào một chỗ, sắp chết với ghen tuông không ngừng trào dâng lên ngực, ngay cả hơi thở đều trở nên dồn dập một chút: "Ngoài đó toàn kẻ xấu, không thể tin, em muốn khiêu vũ có thể nhảy cùng anh, điệu gì anh cũng nhảy."

"Em thấy anh mới không thể tin, anh lừa em ít lắm à? Cho rằng em ngu ngốc rất dễ bị lừa? Khiêu vũ cùng anh là ý gì? Chơi mãi với một người sẽ rất chán, em muốn...... ưm!"

Vương Nhất Bác đứng dậy chặn miệng y, đè y xuống ghế sofa mềm mại cưỡng hôn, để y không nói nên lời. Tiêu Chiến tức giận đến mức ưm ưm chực hét lên, đánh lung tung trên lưng hắn, tay đấm chân đá, dùng hết sức đẩy hắn ra, trực tiếp tát hắn.

Vương Nhất Bác không tránh, nắm tay y độc ác đánh mặt mình vài lần: "Đánh, mạnh vào, tốt nhất là đánh chết anh, lừa em là anh sai, em muốn phạt anh như nào cũng được, nhưng đừng nói như thế, em biết anh không chịu nổi."

"Em không muốn anh, không muốn anh, anh ra ngoài, gọi A Toàn vào! Em không muốn anh, em ghét anh!" Tiêu Chiến chợt giãy giụa dữ dội, hét lên giật tay về, ôm cổ tay khóc hu hu, thừa dịp cầm gối đánh hắn, "Anh đi đi! Em ghét anh, anh lừa em, anh uống rượu, anh ôm người khác, em không muốn anh hu hu......"

Phảng phất nhận hết tủi thân của thiên hạ, cả người lùi vào ghế sofa êm ái, cuộn thành một cục, nước mắt óng ánh không ngừng lăn ra khỏi đuôi mắt đỏ hồng, đọng trên hai má trắng nõn.

Trái tim Vương Nhất Bác như bị dao cắt, nhất thời không biết phải làm sao, cả người Tiêu Chiến tựa làm bằng nước, nước mắt nhiều hơn người khác một chút, dường như giấu công tắc trong cơ thể, một khi chạm vào sẽ cạch một tiếng, mở cổng hồng thủy, không ngăn lại được.

Vương Nhất Bác hết cách, dưới tình thế gấp gáp dứt khoát rút súng ra, nhét vào tay y: "Em giết anh đi! Giết anh, gọi A Toàn vào, đi uống rượu, tìm người khác chơi, làm gì anh cũng không biết."

Nói rồi lấy tay y ấn miệng súng vào ngực: "Lại đây, bắn vào đây, xong hết mọi chuyện."

Tay Tiêu Chiến run run, mím môi run lên, nước mắt chảy ròng, không ngừng lắc đầu.

Vương Nhất Bác lại lập tức mềm lòng, đưa tay xoa đầu y, dịu dàng nói: "Cục cưng bảo phải làm sao bây giờ? Em bắt anh làm gì bây giờ? Em nói đi, chỉ cần đừng đuổi anh, em muốn anh làm gì cũng được."

"Đừng chạm vào em." Tiêu Chiến đẩy tay hắn ra, nghẹn ngào nói.

"Thế em đừng khóc được không? Tự đếm xem hôm nay anh về em khóc bao nhiêu lần rồi? Em nghe lời một chút được chứ?" Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài.

"Em...... Em không muốn thứ này." Tiêu Chiến giao khẩu súng cho hắn, như cầm một củ khoai lang nóng hổi, lập tức buông ra. Vương Nhất Bác nhận súng mở ngăn kéo đựng trà, bỏ vào, "Không lộn xộn nữa được không?"

"Ư......" Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, hơi tức hổn hển đạp chân, nhìn rất không hài lòng, "Anh bắt nạt em!"

"Chúa ơi, rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Rốt cuộc em muốn thế nào, em nói đi, đừng bảo ra ngoài, đánh chết cũng không ra, đừng cho rằng anh không biết em nghĩ gì, nếu anh dám bước ra khỏi cửa, vài ngày sau em cũng sẽ không liếc anh một cái, sao em có thể độc ác như thế? Hả?"

"Em không nghe lời đấy, anh đi tìm người nghe lời đi, anh thích thơm mà, anh đi tìm đi!" Tiêu Chiến vừa khóc vừa nấc cụt, Vương Nhất Bác muốn đưa tay ôm y, bị y né tránh, "Anh uống rượu, anh hôi, em không muốn anh."

"Thế anh đi tắm được không? Tắm xong, chơi với bảo bối nhỏ của anh, ngủ cùng bảo bối nhỏ được chứ?"

Tiêu Chiến hít hít mũi, không trả lời, như đang suy nghĩ. Thấy y không lập tức từ chối, Vương Nhất Bác rèn sắt khi còn nóng đứng lên nói, "Bây giờ anh đi tắm, tắm sạch rồi đến nhé."

"Anh đứng lại!" Tiêu Chiến tức giận nghẹn ngào, âm mũi đặc sệt, chỉ một ngón tay vào phòng tắm, "Tắm ở đây, tắm xong không được mặc quần áo!"

"Được được được, đi ngay đi ngay, cục cưng đừng khóc." Vương Nhất Bác theo ý y hết, vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, Tiêu Chiến ngoan ngoãn cuộn người trên ghế sofa, ngẩng mặt nhỏ lên để hắn lau, Vương Nhất Bác lau sạch vệt nước mắt, theo thói quen muốn hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn, bị Tiêu Chiến đẩy ra, mặt đầy ghét bỏ, "Anh chưa tắm, anh uống rượu, anh hôi."

"Được được được, anh hôi, bây giờ anh đi tắm, cục cưng ngoan ngoãn ở đây đừng chạy lung tung." Nói rồi rót nửa cốc nước ấm cho y, đưa đến bên miệng, Tiêu Chiến ngoan ngoãn hé miệng uống cạn, thì thầm, "No rồi."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng tắm.

Tiêu Chiến không ngửi được vị rượu và thuốc lá, nhất là trên quần áo vừa dính mùi nước hoa của Tiểu Tiểu, Vương Nhất Bác tắm đặc biệt cẩn thận, khi đi ra không mặc gì.

Dáng người hắn rất tốt, vai rộng mông nhỏ, cơ ngực và cơ bụng đẹp như tạc, từng múi rõ ràng nhưng không cường điệu, cơ bắp chỗ khác không thô cũng không phải rắn chắc tầm thường, đều đặn che đi khung xương thẳng tắp. Từng gân xanh trên cánh tay phồng lên, giống dây cung bị kéo căng, vận sức chờ hành động, sức mạnh uẩn đầy. Khắp nơi rải rác vết thương lớn nhỏ, xen kẽ lộ ra trên làn da tuyết trắng, thật giật mình, tràn ngập hoang dại và vẻ đẹp nam tính.

Tiêu Chiến nằm trên ghế sofa, yết hầu lăn lăn, nhìn hắn chằm chằm. Rõ ràng làm chuyện xấu xa như thế, ánh mắt lại trong suốt như nước, mặt mũi thanh khiết, như thể mình mới bị nhục nhã lột sạch, thấy vật to lớn giữa háng Vương Nhất Bác chợt nảy lên, từ từ ngóc đầu.

Tiêu Chiến bĩu môi, nhẹ nhàng ngâm nga một tiếng, như gà trống nhỏ kiêu ngạo, chỉ vào giường, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Đến đấy, nằm đi."

Vương Nhất Bác đau đầu, có lẽ tổ tông này lại dùng cách khác tra tấn hắn.

"Nằm rồi, cục cưng, em muốn làm gì?" Vương Nhất Bác quy củ nằm trên đệm êm, đầu gác lên gối, hương vị nhàn nhạt thuộc về Tiêu Chiến quanh quẩn hắn, tràn ngập mũi miệng, vật giữa háng vốn khẽ ngóc đầu, nhất thời trở thành trụ lớn chống trời, gân xanh nổi cộm.

Tiêu Chiến từ từ leo lên, y mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa cao cấp, trơn mượt, như mèo Ba Tư ưu nhã kiêu ngạo, theo động tác cúi người, hơn nửa lồng ngực trắng sữa lộ ra, đầu ti non nớt lấp ló.

Hơi thở Vương Nhất Bác chợt trở nên nặng nề, nhóc con ngồi khoanh chân cạnh hắn, cúi đầu tò mò nhìn cương vật chằm chằm, mắt to lóe lên, chợt duỗi ngón tay ra, cẩn thận chọc một cái từng li từng tí.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: "Cục cưng~"

Tiêu Chiến hơi chột dạ nắm cổ tay, ngoài mạnh trong yếu lườm hắn một cái: "Anh...... Không được nhúc nhích."

Nói rồi lại len lén liếc cự vật kia một cái, quệt miệng: "Anh nói sẽ chơi với em!"

Vương Nhất Bác giơ tay đầu hàng: "Được được được, chơi với em."

Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn hắn một cái, trực tiếp đưa tay nắm dương vật, Vương Nhất Bác hừ một tiếng, suýt nữa nhảy khỏi giường: "Cục cưng cục cưng...... Không phải như thế, nhẹ đi! Em...... kiềm chế mà chơi, chơi hỏng sẽ không thể làm em sướng."

Tiêu Chiến bối rối, đổi thành dùng ngón tay bóp cự vật tựa cây gậy sắt, thử xóc xóc. Thật to, một tay y vốn không nắm hết, và đổi thành dùng hai bàn tay, xóc lên xóc xuống không quá thuần thục như chuyển động piston, dâm dịch không ngừng chảy ra từ đỉnh cự vật thô to, làm bẩn tay nhỏ của y.

"Sướng chứ?" Tiêu Chiến quay đầu hỏi hắn.

"Sướng...... Sướng." Vương Nhất Bác suýt nữa đã chửi bậy, kĩ thuật tồi tệ này, còn không bằng hắn tự làm! Nhưng người trước mắt là tổ tông của hắn, hắn chỉ có thể chiều chuộng, giơ ngón tay cái khen ngợi y, "Cục cưng thật tuyệt, mạnh...... mạnh nữa đi, nhanh một chút, bên dưới cũng muốn em sờ."

Tiêu Chiến đổi tay khác sờ hai quả trứng dái tròn vo, tay trên không nắm hết cự vật khổng lồ, xóc xóc nửa vời, khẽ khịt mũi một tiếng: "Lúc bảo nhẹ lúc bảo mạnh, khó hầu hạ."

Ha, còn học làm em, đây là bình thường Vương Nhất Bác trêu y, bây giờ ngược lại bị y dùng để trả thù.

Vương Nhất Bác chịu đựng gân xanh nổi cộm trên trán, gân xanh cánh tay mạnh mẽ phồng lên, ngón tay ghim vào ga giường, như thể muốn cào thủng đệm: "Thân ái, xoa đỉnh cự vật đi, bình thường anh làm cho em thế nào?"

Tiêu Chiến dùng ngón cái sờ đỉnh cự vật không ngừng rỉ nước, hai tay dần không chú ý, vụng về làm lung tung, chẳng mấy chốc đã buông ra. Y hết hứng ngả xuống cạnh hắn, quay sang dùng tay dính dịch nhờn xoa xoa cơ ngực hắn, thì thào: "Em mỏi quá, đau tay~"

Thế nên em mặc kệ?

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, nhìn thằng em cứng rắn sắp nổ tung, vô cùng đáng thương nói: "Sắp hỏng rồi."

"Anh thật ồn ào." Tiêu Chiến kéo cánh tay hắn, đặt dưới cổ mình, quay người chui vào trong lòng hắn, tay nhỏ lạnh như băng sờ cơ bụng rắn chắc, giống con mèo làm xong chuyện xấu trốn trong hang liếm móng vuốt, hai mắt nửa mở nửa khép, đúng là muốn ngủ.

Vương Nhất Bác nào để y ngủ, trực tiếp xoay người đè y dưới thân, hơn nửa tháng không giải quyết, trong đầu nhớ về Tiêu Chiến đều cứng, chưa kể bị y trêu đùa như thế, lúc này người còn đang trong lòng.

"Anh...... dậy đi, nặng quá." Tiêu Chiến đưa tay chống vai rộng của hắn, đẩy ra, "Buồn ngủ."

"Ngủ trước anh." Vương Nhất Bác thở hổn hển, cúi đầu hôn lên hàng mi rung động một cái, hôn lên đôi môi mềm mại, Tiêu Chiến ngoan ngoãn để hắn hôn một lát, khi hắn cởi cúc áo y, bị y giữ cổ tay, "Anh...... Anh tìm người khác ngủ đi, anh thích thơm mà."

"Không ai khác, chỉ muốn em. Cục cưng, anh nhớ em sắp phát điên rồi." Vương Nhất Bác nắm chặt cổ tay y hôn lên, cắn lòng bàn tay mềm mại, vùi đầu hít sâu cần cổ y, như chó đực động dục liếm lung tung, "Thơm quá~ Anh thích thơm, chỉ yêu mùi thơm cục cưng của anh. Thật yêu em, cục cưng thật xinh đẹp, rất muốn chơi em."

Tiêu Chiến đưa tay che miệng hắn, khuôn mặt đỏ bừng vì lời tâm tình lộ liễu: "......Anh thô thiển."

Vương Nhất Bác chụt lòng bàn tay y, lấy tay ra, chặn miệng lần nữa, rồi cởi quần áo y, đặt trên đệm êm hôn khắp người, thậm chí chân cũng không tha.

Tiêu Chiến bị hắn hôn run rẩy không ngừng, làn da trắng nõn như phủ một lớp phấn mỏng, lệ ứa rưng rưng, muốn khóc nhưng không khóc: "Anh...... Anh nhẹ một chút."

"Được, nhẹ một chút, cục cưng ngoan." Vương Nhất Bác dỗ dành y giạng chân ra, đè xuống giường thành hình chữ m, nhìn nước rỉ giữa hai chân y chằm chằm.

"Anh đừng nhìn......" Nơi tư mật nhất bị xem gian đàng hoàng, Tiêu Chiến ngại ngùng giận dữ muốn chết, muốn khép chân lại.

Vương Nhất Bác không cho, cúi đầu cắn đùi trong trắng như tuyết, làn da chỗ đó căng mọng, vừa mỏng vừa thấu, gần như trong suốt, thấy rõ mạch máu xanh, chẳng mấy chốc đã bị Vương Nhất Bác cắn thành chuỗi dấu đỏ tím.

"Ư...... Anh đừng nhìn." Tiêu Chiến yếu ớt xin hắn, đưa tay che, Vương Nhất Bác kéo tay y ra, tách hai chân giang rộng, trực tiếp vùi đầu liếm giữa chân y, Tiêu Chiến liên tục hét lớn, toàn thân run rẩy, "Đừng...... Anh......"

Vương Nhất Bác gác đôi chân dài nhỏ của y lên vai, gần như gấp đôi y lại, cố ý không chạm vào đỉnh rỉ nước, vùi đầu liếm bên dưới của y. Tiêu Chiến bị hắn làm cho khóc ríu rít, không ngừng nói đừng mà, thậm chí từ góc độ của y có thể thấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác miệt mài thế nào, đỉnh ngọc bích thanh tú rỉ nước, kéo một sợi tơ bạc dính vào bụng trắng nõn, nhìn quá dâm đãng. Vương Nhất Bác ấn y lại, trực tiếp dùng lưỡi liếm làm y bắn ra.

Hai chân gác trên vai đạp dữ dội mấy lần, đầu ngón chân chợt co quắp, Tiêu Chiến kêu một tiếng dài, mềm nhũn, mặt nhỏ nhiễm mồ hôi, hai mắt thất thần, đuôi mắt phiếm hồng, toàn thân ướt sũng như mới nhấc ra khỏi nước, nằm trên ga giường trắng như tuyết, cả người phát sáng.

Vương Nhất Bác chợt nhớ tới thu hải đường đẫm sương đêm trong sân, so với gypsophila, hắn cảm thấy Tiêu Chiến giống thu hải đường kiêu ngạo khó nuôi hơn, cánh hoa trắng hồng thay đổi thanh khiết và kiều diễm. Linh hồn Vương Nhất Bác bị y quyến rũ điên đảo, cúi người hôn lên lông mi run run, lật y quay lại, lưu luyến hôn dọc cần cổ trắng nõn tới eo nhỏ đáng yêu, sau đó cầm dương vật sắp nổ tung tới cửa lỗ mềm mại, từ từ cắm vào.

"A......" Mới vào hai phần ba, Tiêu Chiến đã mềm nhũn ngâm nga một tiếng, như không chịu nổi, quay đầu van xin nhìn hắn, giọng nhiễm đầy nghẹn ngào: "Đừng vào hết, đừng~"

"Được...... Cục cưng ngoan." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn mồ hôi ẩm ướt bên gáy, ngậm vành tai mượt mà, nhấm nháp trong miệng, bóp eo nhỏ tinh tế của y từ từ lắc hông, chờ y thích ứng mới tăng nhanh tốc độ.

"A a —— A —— A a a......" Mới đâm vài lần Tiêu Chiến đã không chịu nổi, khóc lóc thút thít xin tha, nói quá nhanh, Vương Nhất Bác hãm tốc độ lại, chẳng mấy chốc y lại nói quá chậm, giọng vừa mềm vừa dính, thực tình nhỏ nhẹ kiêu kì.

Kiên nhẫn của Vương Nhất Bác với y hoàn toàn biến mất, trán rịn mồ hôi, quyết tâm, cắm thẳng cả ngọn nguồn.

Tiêu Chiến kêu thảm một tiếng, lắc mông bò lên trước hai bước, bị hắn bóp eo lôi về, tiếp tục đâm vào, mông mềm hoàn toàn dán vào háng Vương Nhất Bác, hình dạng thay đổi. Lần này Vương Nhất Bác không mềm lòng, tay to đè kín kẽ tay nhỏ của Tiêu Chiến xuống giường, như dã thú giao cấu cắm đầu làm thật lâu, Tiêu Chiến rên rỉ xin tha, chẳng bao lâu đã bắn, khóc thét nói không chịu được.

Lúc này Vương Nhất Bác sẽ không đau đáu vì y, cúi đầu liếm eo, tách khe mông y rộng ra, hận không thể chen hai quả trứng dái vào, không ngừng làm bạch bạch bạch lỗ nhỏ co rút vừa đạt cực khoái, lôi vách thịt mềm mại ra ngoài, từ trắng nhạt biến thành nát đỏ, liên tục nhả nước.

Toàn thân Tiêu Chiến mềm thành một bãi bùn nhão, bả vai chống đầu gối, mông nâng cao, hai chân phát run, đầu gối cọ vào ga giường đỏ lên, đến mức không ra tiếng, chỉ có thể hé miệng thở dốc.

Vương Nhất Bác sợ y quỳ lâu sẽ đau đầu gối, giữ eo y rút dương vật ướt dầm dề ra, một chuỗi dâm dịch chảy xuống, lỗ hồng nhỏ nhắn xinh xắn biến thành một cái động lớn, cũng không kịp khép kín, Vương Nhất Bác xoay người dựa vào đầu giường, gọi y tự ngồi lên.

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy, nhào vào lòng hắn, cọ khuôn mặt sũng nước vào mặt hắn, nhẹ nhàng nũng nịu: "Đừng làm, đừng."

"Ngoan, bắn một lần rồi không làm." Vương Nhất Bác vuốt vuốt tóc y, cúi đầu hôn trán y một cái.

"Em...... Em dùng tay." Tiêu Chiến sợ hãi nhìn hắn, tội nghiệp lại gần hôn khóe miệng của hắn một cái, mềm mại gọi, "Chồng ơi~"

Vương Nhất Bác suýt nữa mềm lòng, chẳng qua hắn quá rõ kĩ thuật của Tiêu Chiến, dùng tay có lẽ đêm nay hắn sẽ cứng mãi. Cuối cùng bất chấp Tiêu Chiến phản kháng, ôm người lên, muốn y trong tư thế ngồi cưỡi. Tiêu Chiến sợ tư thế này nhất, vào sâu, mỗi lần đều có cảm giác bị đâm xuyên, quy đầu đâm điểm nhạy cảm, nặng nề nghiền ép, như sắp tè ra quần bất cứ lúc nào. Vừa ngồi lên, cả người như không xương dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác, rùng mình nhỏ giọng sụt sùi: "Đừng như thế~ Hu hu......"

"Ngoan, nhanh tốt thôi, giạng chân ra đi, nếu không phải làm thật lâu, em sẽ không chịu nổi." Vương Nhất Bác đâm lên trên, Tiêu Chiến bật khóc trong lòng hắn, "Không muốn...... Em không muốn...... A a a......"

Vương Nhất Bác nâng mặt y hôn, tăng nhanh tốc độ, nhấc eo y lên rồi ấn mạnh xuống, thúc y nảy lên nảy tới, ngọc bích tinh xảo trước mặt không ngừng lắc lư, nước rỉ từng giọt.

Tiêu Chiến bị làm rên rỉ lớn tiếng, nhưng không trốn nổi, miệng không ngậm được, nước miếng chảy xuống khóe miệng, đầu lưỡi duỗi ra dưới răng thỏ, sướng đến mức mắt trợn to. Vương Nhất Bác bị tư thái yêu kiều dâm đãng của y làm cho tình mê ý loạn, chẳng bao lâu đã lật người đè dưới thân, độc ác đâm vài chục cái, bóp eo y bắn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro