Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

photo wyb by FLUOXETINE·王一博

Quán bar nơi Tiêu Hải Khoan đàm phán tên là Dạ Quỳnh, Dạ Quỳnh có khắp cả nước, nhìn bề ngoài tốt xấu lẫn lộn, ai cũng có thể đi, chỉ người trong giới mới biết, đây là nơi các thành phố buôn bán tình báo, chốn giao dịch trắng đen.

Tiêu Hải Khoan bố trí từng vị trí theo dõi trong ngoài sân bãi, đưa thân tín vào phòng. Vương Nhất Bác theo thường lệ được sắp xếp ở vị trí center, quan sát trực diện sân quán bar, đồng thời có thể theo dõi tốt phạm vi ngoài, vị trí tuyệt vời để tấn công và ẩn nấp nhanh chóng.

Hắn đến nhà họ Tiêu vừa đầy hai năm, tư lịch không tính là già, nhưng năng lực chuyên môn quá xuất sắc, rất được Tiêu Hải Khoan thưởng thức, thường giao cho hắn chấp hành một vài nhiệm vụ tương đối quan trọng, tuy không thực sự quyền lực, nhưng trong một đám vệ sĩ nghiễm nhiên trở thành hạt nhân nguyên tử.

Hào môn nhà họ Tiêu trăm năm tung hoành xã hội đen rất chú trọng xây dựng đội vệ sĩ, xưa nay không keo kiệt tiền bạc ở phương diện này. Tuyển dụng đều là tinh anh thu nạp từ khắp nơi trên thế giới, trước khi nhận việc có một hệ thống đánh giá. Đánh giá đạt tiêu chuẩn mới có thể bổ nhiệm, mà cách một khoảng thời gian sau khi bổ nhiệm vẫn đánh giá định kì, nếu không đạt sẽ bị sa thải, có thể nói là tương đối nghiêm ngặt. Họ ở lại được đều là tín nhiệm trăm phần trăm, tuy nói là vệ sĩ, nhưng cũng xem là một phần phong ấn của nhà họ Tiêu.

Vương Nhất Bác vốn đã là khách quen Dạ Quỳnh, mới ngồi xuống ghế sofa đã có gái đẹp cao ráo chân dài, tóc đen barbie lắc lắc eo nhỏ đi về phía hắn, quen đường ngồi bên cạnh, nép vào lòng hắn: "Đã lâu không gặp, anh đi làm nhiệm vụ sao?" Vương Nhất Bác dựa lưng vào ghế sofa, trái tim không dao động, chân tay cứng ngắc như người chết, không mặn không nhạt nói một câu: "Cách xa ra, nước hoa nồng."

Người đến tự xưng công chúa Tiểu Tiểu, tên thật là Bất Tường, đứng đầu buổi biểu diễn tối của Dạ Quỳnh. Trang điểm mắt khói, tóc thẳng vừa đen vừa dài và mái ngố ngang trán, thêm ngũ quan tinh xảo như barbie, dáng người khiêu gợi nóng bỏng, trông trưởng thành và lãnh diễm, giơ tay nhấc chân lộ rõ lẳng lơ, đâm vào lòng người, có lẽ chỉ Vương Nhất Bác mới có thể không rung động.

"Cách xa ra sao thì thầm với anh được?" Tiểu Tiểu cười duyên một tiếng, dựa lên vai hắn ánh mắt mị hoặc nhìn hắn, "Ngày mai em có vài việc làm ăn, muốn hỏi anh có hứng thú không?"

Tiếng nhạc ngoài quán bar đinh tai nhức óc, nếu khoảng cách không gần như họ bây giờ đã không thể nghe thấy đối phương nói chuyện, Vương Nhất Bác không đẩy ả ra, chỉ hơi nghiêng cằm, cố cách xa ả một chút: "Không hứng thú."

"Không có thời gian sao? Em nhớ vệ sĩ nhà họ Tiêu cũng có ngày nghỉ, lần này kim chủ cho thù lao thế nhưng tương đối hậu hĩnh nhỉ." Tiểu Tiểu vừa nói vừa rót một ly rượu cho hắn, rồi cầm một ly kính hắn.

"Muốn đưa công tử đi học." Vương Nhất Bác cầm ly rượu cụng ly với ả, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói.

"Sao, bị cậu út quyến rũ không biết họ gì tên gì? Cứ thế toàn tâm toàn ý bán mạng vì nhà họ Tiêu?"

Vương Nhất Bác không đáp lời, phối hợp uống rượu nhìn chằm chằm cánh cửa.

"Hay là nói một vị xã hội đen nào đó nhìn trúng bảo bối nhà họ Tiêu, nhưng không mang đi, chỉ có thể giữ lại mặc người chém giết?" Ả cố ý kéo dài ngữ điệu, cười đầy ẩn ý, "Rung động sao?"

Thật ra Tiểu Tiểu là thấu nghìn chuyện tiềm ẩn trong Dạ Quỳnh, mật báo viên của tổ chức tình báo lớn nhất Đông Nam Á đặt ở thành phố B. Từ trong tay ả có thể mua được rất nhiều tình báo, ngoài nhà họ Tiêu, cho nhiều tiền ả cũng không tiết lộ nửa thông tin. Lí do rất đơn giản, không ai dám động dao chém vào đầu rắn, dù sao mạng sống quan trọng hơn tiền bạc.

Thấy Vương Nhất Bác không động tĩnh, Tiểu Tiểu chợt sát lại gần, môi đỏ gần như dán vào tai, hai tay sơn móng đỏ thẫm bám vào vai, thổi vào tai hắn: "Thế bảo bối của anh có biết anh muốn giết anh trai y không?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhất thời trở nên sắc bén, Tiểu Tiểu và hắn bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh đã thua trận, che giấu khí thế mềm mỏng dựa về vai hắn: "Trong sa mạc lớn ở phía bắc Châu Phi có một tổ chức lính đánh thuê khét tiếng, bị cảnh sát hình sự quốc tế liệt vào tổ chức khủng bố nguy hiểm số một, tên là Tổ Ong.

Phần lớn thành viên Tổ Ong đều là những kẻ liều lĩnh độc ác, trải qua huấn luyện đặc biệt, tố chất thân thể cực kì biến thái, có năng lực phản trinh sát mạnh mẽ và năng lực chiến đấu cá nhân. Họ đến từ các quốc gia trên thế giới, khuyết thiếu lòng trắc ẩn cực độ và tình cảm mến dân tộc, thúc đẩy họ làm việc chỉ có tiền bạc. Miễn là đối phương ra giá đủ cao, họ có thể làm thuê tất cả cho bất cứ kẻ nào, bao gồm bắt cóc ám sát, cướp bóc tài sản, thậm chí là xúi giục đảo chính.

Năng lực tấn công và điều tra cực kì mạnh, dù là ai, một khi bị Tổ Ong nhắm là mục tiêu sẽ bị đuổi giết đến chân trời góc biển, không còn nơi trốn thoát. Thế nên các thành viên cũng được xem là ong sát thủ Châu Phi, trình độ trí mạng không khác lắm với ong sát thủ.

Chẳng qua dù Tổ Ong cường đại, nhưng nội bộ như năm bè bảy mảng, thành viên sau khi kiếm được tiền đều khao khát tự do, không cam chịu bị quản chế thống trị bởi ong chúa. Vốn là một đám người không có cảm giác vinh dự tập thể, dĩ nhiên không tồn tại thứ gọi là lợi ích tổ chức, nếu không cùng đường mạt lộ cũng sẽ không đầu quân cho Tổ Ong, nhưng gia nhập sẽ bán mạng vì Tổ Ong, muốn tự do phải tự hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm cấp S.

Thế nào là nhiệm vụ cấp S? Đó là cùng loại với ám sát người đứng đầu quốc gia hay quan chức chính phủ, không thì như lão đại nhà họ Tiêu độc chiếm hơn nửa thị trường vũ khí Đông Nam Á. Theo em được biết, mười năm trước có người từng lên kế hoạch bắt cóc cô ba nhà họ Tiêu, bây giờ là em gái của cậu cả, ừ, cũng là em gái của bảo bối nhà anh, nhà họ Tiêu giải cứu thất bại, dẫn đến hòn ngọc quý trên tay chết.

Kể từ đó, hệ thống vệ sĩ nhà họ Tiêu nhiều lần tăng cường, gần như không có lỗ hổng. Mà nhà họ Tiêu cực kì kiêng kị lính đánh thuê, trong tiêu chuẩn thuê vệ sĩ có quy định cứng nhắc, không được là lính đánh thuê. Chung quy vì lính đánh thuê nhận tiền làm việc thực sự nguy hiểm, dễ bị mua chuộc, lúc nào cũng có thể phản quốc, không thể không nói cách làm này của nhà họ Tiêu thực sự thông minh, cũng xem là phòng ngừa cẩn thận.

Có lẽ vì lí do đau mất cô ba, trên dưới nhà họ Tiêu nuông chiều cậu út vô đối. Cô ba bị bắt cóc trong trường học, thế nên nhà họ Tiêu cấm cậu út đến trường, mời giáo viên đến nhà giảng bài, thể chất cậu út vốn yếu, đi đâu cũng có một đám vệ sĩ đi theo, vẫn không tránh được nhiều lần bị bắt cóc. Trải qua mấy lần mất hồn mất vía, thậm chí rất ít ra ngoài, gần như đến cả tình trạng cửa lớn không ra cửa sau không bước, như chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng.

Dù rất ít lộ diện, thế nhưng thế giới bên ngoài có không ít lời đồn liên quan tới cậu út. Nghe nói vệ sĩ riêng của y thay đổi quanh năm, đổi hết đợt này rồi đợt khác, chỉ vì ít nhất tám trong số mười vệ sĩ đã phải lòng vị công tử này, còn lại hai người có lẽ là gián điệp quân địch điều tới, anh nói xem sao một người đàn ông lại có sức hấp dẫn lớn như thế?"

Tiểu Tiểu vừa nói vừa sát vào tai Vương Nhất Bác, gần như cắn tai hắn, cực kì mập mờ thì thầm, "Hay cậu út có chỗ hơn người ở một số phương diện, có thể khiến đàn ông chết mê chết mệt?"

Mặt Vương Nhất Bác bình tĩnh như nước rốt cuộc xuất hiện vài phần dao động, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng trong mắt không có ý cười: "Ong sát thủ có rất nhiều cách giết người biến thái tàn nhẫn, ví dụ trói người trên ghế, trực tiếp chém một dao vào trán, sau đó xé rách toàn bộ da mặt, mà hai mắt vẫn còn động đậy, cầm gương cho người nhìn tôn dung của mình sau khi bị lột da. Chiêu này thường xuyên dùng trên người phụ nữ, rất nhiều người thuê Ong sát thủ làm chuyện như thế, chuyên trị tình nhân, cô muốn thử không?"

Tiểu Tiểu chợt giật bắn khỏi ngực hắn, kéo dài khoảng cách, quy củ ngồi sang một bên: "Chỉ đùa cũng không được?"

"Có thể nói đùa, nhưng tôi hi vọng cô biết ranh giới cuối cùng của tôi ở đâu."

"Thật là, cậu út hấp dẫn như thế ư? Ở cùng em một đêm cũng không được? Em thực sự thích anh, biết đâu em cao hứng có thể nói cho anh rất nhiều bí mật của nhà họ Tiêu, anh sẽ không phải không muốn biết chứ? Phải biết ở thành phố B thế nhưng không ai dám bán tình báo của nhà họ Tiêu đâu."

"Sao tôi phải biết? Tôi chỉ là vệ sĩ thôi, bảo vệ công tử là sứ mệnh."

"Chậc......" Ánh mắt Tiểu Tiểu lóe lên một tia châm biếm, vừa muốn nói gì đó, cửa hộp bật mở, Tiêu Hải Khoan đi ra từ giữa hàng người.

Vương Nhất Bác uống hết rượu trong ly, cầm áo khoác đứng dậy: "Cảm ơn tiếp đãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro