33
fanart bjyx by 枕中径
—
"Không." Vương Nhất Bác ngoài miệng nói không, tay đã tự động vòng lấy y, "Nóng như bếp lò, nóng hỏng đầu óc rồi anh còn hớn ha hớn hở. Nóng hỏng càng tốt, thành kẻ ngốc, cũng không thể lừa người nữa."
Cậu cả Tiêu mặc kệ, dụi dụi ở cổ hắn, dùng mặt và cái trán nóng hầm hập dán vào cổ hắn hạ nhiệt, giống vật nhỏ nức nức nở nở, dùng cả tay chân quấn lấy, xé cũng không ra. Vương Nhất Bác nhanh chóng cho y dụi đến mức cả người nóng lên, mắt thấy sắp lau súng tẩu hỏa, đành phải mang y cùng ngồi thẳng dậy, tựa vào đầu giường. Tiêu Chiến choáng váng quấn lấy cổ hắn, đầu dán bên gáy hắn không có ý buông, như con koala, xem hắn thành thân cây mà ôm chặt.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn y một cái, bắt gặp hai mắt nhắm nghiền, lông mi bất an thỉnh thoảng run rẩy vài lần, chẳng biết tỉnh chưa hay vẫn ngủ, mặt đỏ au, không khỏi đưa tay bóp một cái: "Dậy uống thuốc."
Tiêu Chiến hừ hừ hai tiếng, không mở mắt.
"Uống thuốc rồi ngủ." Vương Nhất Bác ôm y từ phía sau, tay to phủ lên cái trán nóng hổi, lông mày nhíu lại, trực tiếp gọi điện thoại phục vụ ở đầu giường, rất nhanh đã có người phụ trách nhấc máy, lễ phép hỏi hắn cần phục vụ gì.
Vương Nhất Bác bảo cô đưa giúp thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm đến, Tiêu Chiến vốn đang ngủ trong lòng hắn chợt duỗi một tay ra, thoáng cái đánh rơi ống nói: "Không cần."
"Anh!" Vương Nhất Bác bị động tác xuất hiện thình lình của y làm cho sững sờ, tức giận muốn đánh y, cuối cùng cũng chỉ nghiến nghiến răng, nhặt ống nói lên lần nữa, kiên nhẫn lặp lại yêu cầu với bên kia, mới cúp điện thoại, ôm người trong lòng lắc lắc, "Thích ăn đòn phải không?"
Tiêu Chiến he hé mắt, rồi nhắm lại, ngáp ngáp bộ dáng rất mệt mỏi, như mèo con ngủ mớ, lần nữa vùi đầu vào cổ hắn, thì thầm lầm bầm: "Anh buồn ngủ......"
Vương Nhất Bác biết anh ngủ không an, người phát sốt làm sao có thể ngủ an, trong người chắc chắn khó chịu. Chờ nhân viên phục vụ đưa thuốc đến, Vương Nhất Bác bảo cô rót giúp một cốc nước ấm đặt trên tủ đầu giường, khi rời đi bảo cô đóng cửa lại, mà từ đầu đến cuối hắn đều không hề rời giường. Đừng hỏi tại sao, cả người Tiêu Chiến đều bám trên người hắn, hắn vừa định đứng dậy y bèn quấn lấy không cho hắn đi. Y xưa nay đã như thế, lâm bệnh sẽ càng trở nên dính người, trước kia khi Vương Nhất Bác ở nhà họ Tiêu đều bế người lên ôm, dỗ dành uống thuốc còn dỗ dành ăn cơm, tiếng cục cưng thực sự chẳng phải gọi suông, cũng chẳng phải chỉ là một cục cưng à?
"Dậy uống thuốc, hé miệng ra." Vương Nhất Bác vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của y, mặt Tiêu Chiến vừa bị hắn nâng lên lại vùi về, mơ mơ màng màng nói, "Không uống."
Vương Nhất Bác bất chấp tất cả, bóp miệng y nhét viên thuốc vào, đỡ y muốn đút nước cho y, kết quả Tiêu Chiến lập tức nhả thuốc ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, rất tủi thân: "Đắng......"
"Anh giết người cũng không sợ còn sợ đắng?" Vương Nhất Bác suýt tức giận cười nhạo, lần nữa nhét thêm một viên, bắt gặp y lại muốn nôn ra, dứt khoát trực tiếp cúi đầu chặn miệng y, tay to kẹp cằm y không cho y khép răng, dùng đầu lưỡi đẩy thuốc cho y.
Cứ thế dây dưa qua lại thuốc tan đi một ít, càng đắng, cả khuôn mặt Tiêu Chiến suy sụp, dinh dính nhơm nhớp hừ một tiếng, mang theo nức nở nói: "Đắng quá!"
Vương Nhất Bác đỡ y, đút cho y nửa cốc nước ấm, giọng nói dịu dàng mà chính mình cũng không nhận ra: "Được rồi được rồi, uống nước xong sẽ không đắng, ngủ đi."
Tiêu Chiến từ từ nhắm hai mắt rầm rầm rì rì sáp lại, lần theo môi hắn, Vương Nhất Bác biết anh muốn làm gì, vô thức cúi đầu mút hai cánh môi ánh nước của anh một cái: "Được rồi được rồi, ngủ nhanh nào."
Người ầm ĩ muốn ngủ chợt trở nên khó đối phó, cắn môi dưới của hắn mút mút, rồi liếm liếm khe môi hắn, bắt gặp hắn không mở miệng, bèn uất uất ức ức ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt đẫm ánh nước, như sắp bật khóc, Vương Nhất Bác đành phải hé miệng để y len đầu lưỡi vào. Uống thuốc thì phải hôn, mỗi lần.
Cái lưỡi nhỏ ướt át trơn trượt mang theo nhiệt độ cao hơn bình thường đảo quanh miệng hắn, chẳng bắt được mấu chốt, Vương Nhất Bác bị động tác vụng về của y trêu đến mức cả người khô nóng, giữ chặt ót y đảo khách thành chủ hôn lại, dịu dàng kiên nhẫn liếm khắp khoang miệng mềm mại của y, ngậm đầu lưỡi mịn màng nóng bỏng của y khẽ mút chốc lát, mới buông ra: "Liếm sạch rồi, không đắng nữa, ngủ ngon."
Lúc này Tiêu Chiến mới ngoan ngoãn úp vào trong lòng hắn, ôm cổ hắn cuối cùng thiếp đi. Đương gia Tiêu bị bệnh mềm oặt, như con vật họ mèo, mềm mại và yếu ớt, trông rất dễ bắt nạt, Vương Nhất Bác nhìn đăm đăm khuôn mặt ngủ yên của y hồi lâu, trái tim trở nên êm dịu, đâu đó lại cứng đến phát đau. Ngẫm lại một ít, cớ sao phải trao đi thật lòng? Sợ bị đùa giỡn, vậy không nói chuyện tình cảm không được chăng? Nếu chỉ là bạn giường thuần túy, Tiêu Chiến tuyệt đối là có một không hai, sao phải cho người khác tiện nghi? Như Miller từng nói, ngủ là kiếm lời, chỉ là lên giường, cũng không phải không thể.
Trong lòng nhất thời cởi mở sáng sủa, u ám quét sạch sành sanh, Vương Nhất Bác ôm người mềm như bông trong lòng, như ôm một cái túi chườm nóng ấm áp, yên tâm thoải mái nằm xuống. Một giấc này hắn ngủ rất sâu, người trong lòng cũng rất ngoan, lặng im cuộn trong lòng hắn, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Không biết qua bao lâu, cảm thấy có một ánh nhìn kéo dài chăm chú trong giấc ngủ, cảnh giác bẩm sinh đối diện với hiểm nguy khiến Vương Nhất Bác tự nhiên mở mắt, trong lòng đã trống không, lần theo ánh mắt rất hiện hữu kia, hắn đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Tiêu Chiến. Người nọ chẳng biết đã dậy lúc nào, giờ phút này trên người mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, ngồi trên sô pha bên giường đơn, vắt chân thần thái khoan thai nhìn hắn: "Dậy rồi?"
Có vẻ đã hạ sốt.
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt hơi nhợt nhạt của y chằm chằm, ánh mắt lại rơi xuống đôi môi không có huyết sắc gì y cũ, tâm tình hơi phức tạp, ngồi dậy từ trên giường: "Tối qua chính anh quấn lấy không cho tôi đi."
"Ừm." Tiêu Chiến đáp nhẹ một tiếng, vẫn là thần sắc bình tĩnh ấy, thực tình để người ta khó nắm bắt, "Tiếp theo định đi đâu? Có muốn về nhà họ Tiêu cùng anh không?"
"Ồ?" Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy khó hiểu, "Về làm gì? Làm vệ sĩ cho anh?"
"Không phải, chỉ là mời em đến nhà anh làm khách." Tiêu Chiến tâm bình khí hòa nói.
"Anh chắc rằng tôi đi có thể sống sót trở ra chứ?" Vương Nhất Bác nhíu mày.
"Dĩ nhiên, thành phố B em tùy ý đến, không ai sẽ đối xử như thế với em."
"Thế thì cảm ơn mĩ ý của đương gia, tôi tiếc mạng, về ổ cướp của mình vẫn tương đối an tâm."
"Em khi nào thì về?"
"Ngay bây giờ." Vương Nhất Bác dứt lời vén chăn xuống giường, trực tiếp đi toilet rửa mặt, đi ra mới nhớ đây là phòng Tiêu Chiến, lập tức hơi xấu hổ, "Tôi đi chào Miller rồi đi."
Tiêu Chiến đứng dậy theo: "Bức tranh kia...... Có thể cho anh xem một chút không?"
"Bức tranh? Đã chở về sa mạc rồi."
"Thế anh đến đấy xem."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Vương Nhất Bác thoáng cái quay đầu lại, mang theo cơn thịnh nộ mà nhìn y, "Anh không sợ đi sẽ không về được à? Hay là nói đương gia Tiêu vốn dĩ không để bọn người chúng tôi vào mắt? Vậy anh có thể thử xem!" Sau đó hắn lại nhắc một câu, "Lần trước là không phòng bị, bị anh đánh không kịp trở tay, thực sự cho rằng chúng tôi không có sức đánh trả?"
"Anh không có ý đấy, anh đi xem tranh một chút thôi, anh......"
"Anh gì mà anh!" Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ trấn định bình tĩnh của y bèn tức giận, hung tợn ngắt lời y, "Đúng, anh không có ý đấy, nhưng tôi vẫn muốn đề phòng anh! Dù sao đương gia Tiêu đi một chuyến như thế chúng tôi đúng là tổn thất không nhỏ, đến vài lần nữa tôi còn phải bồi thường chết à!"
"......" Tiêu Chiến trầm mặc, chợt hỏi, "Em không thích anh ư?"
"......" Lần này đổi thành Vương Nhất Bác trầm mặc, người này chuyển chủ đề cũng thẳng thừng như thế sao? Thực tình làm hắn nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
"Em không thích anh nữa, phải không?" Tiêu Chiến cố chấp hỏi lại một lần, phảng phất đang nhiều lần xác nhận một chuyện nào đó.
"Nếu không? Còn chưa đủ rõ ràng? Muốn tôi nói bao nhiêu lần?" Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên, ánh mắt lóe một tia trêu tức, sờ sờ cằm, nói ẩn ý, "Bạn trai thì thôi, nhưng mà nếu đương gia Tiêu muốn làm bạn giường thì vẫn hoan nghênh, dù sao tôi cũng không thích anh, nhưng nhục thể mà, vẫn là trước kia, ngẫu nhiên hẹn làm nháy cũng không phải không được."
"......"
"Cắt...... Không nguyện ý thì quên đi, bạn giường thôi, tìm ai ngủ mà chẳng được? Còn làm tốt hơn anh nhiều."
"Không có tình cảm cũng có thể ngủ cùng nhau?" Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, trông tương đối khó hiểu.
"Tại sao không? Nói không chừng ngủ có thể ngủ ra tình cảm, chưa từng nghe yêu là làm à, hiểu chứ?" Mặc dù biết rõ y là gia chủ nhà họ Tiêu cơ mưu thâm sâu, giết phạt quyết đoán, nhưng bộ dáng mơ mơ màng màng này của y vô cùng thuần túy, rất dễ bắt nạt, có cảm giác đáng yêu trái ngược, để Vương Nhất Bác không khống chế nổi muốn trêu y.
"......Ừm." Tiêu Chiến chần chừ một lát, khẽ gật đầu.
"Ừm gì mà ừm?" Vương Nhất Bác khó hiểu, mở to hai mắt.
"Có thể...... Làm bạn giường."
"Hả?" Con ngươi Vương Nhất Bác không khỏi mở to thêm, cảm thấy phải chăng đầu óc Tiêu Chiến hỏng rồi, đường đường là gia chủ nhà họ Tiêu muốn ủy thân làm bạn giường, mà còn cúi người dưới thân hắn, sẽ không có mưu đồ khác sao? Lần này y lại muốn làm gì? Nội tâm Vương Nhất Bác báo động mạnh, một tia phòng bị hiện lên trên mặt, "Đương gia Tiêu biết mình đang nói gì chứ?"
"Anh biết, trái phải đều không có chuyện gì, anh và em cùng nhau về Thiên Đường đi, anh rất thích bức tranh kia, muốn xem xem, em xem anh như khách hàng giải trí bình thường trong quá khứ là được."
Vương Nhất Bác thực sự chỉ muốn trêu y, không ngờ người này đâu ra đấy như vốn không nghe hiểu nói đùa, ngược lại thuận cột trèo lên, thực tình làm hắn đâm lao phải theo lao: "Được thôi...... Đương gia Tiêu vui vẻ là được. Chẳng qua lần này tôi tuyên bố trước, anh có thể đi, nhưng tất cả khách nước ngoài đối xử bình đẳng, bước vào sa mạc sẽ phải bịt mắt, đến Thiên Đường mới có thể cởi, hơn nữa anh không thể mang thuộc hạ, thế này, anh cũng dám đi?"
"Cớ gì không dám?"
"Anh không sợ tôi trả thù?"
"Em từng nói, mạng của em là của anh, khi nào anh muốn lấy đều được."
"Đó là vì tôi thích anh."
"Ừm. Nên anh cũng giống thế."
"Giống cái gì?"
"Anh thích em, mạng của anh em cũng có thể lấy đi."
"......" Vương Nhất Bác muốn mắng y thần kinh, nhưng đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiêu Chiến, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, bỗng nhiên nghẹn lại, một câu cũng chẳng nói nên lời, mà nhịp tim đập rất nhanh, ở ngực như nổi trống. Hắn nhớ Tiêu Chiến từng nói, người làm hại em gái y chắc chắn sẽ trả giá đắt, sau đó tất cả bọn chúng đều phải trả giá thật. Bây giờ y cũng dùng vẻ mặt y đúc, nói hắn biết, anh thích em, mạng của anh em cũng có thể lấy đi. Thế nên, phải chăng hắn cũng có thể mong chờ, người trước mắt thực sự thích hắn? Thế nhưng người mình thích, vẫn là người trước mắt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro