Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

The Card Game on the Cradle by Johannes van Wijckersloot, 1643-1683

"Cục cưng, dẫn em đi đánh bài được không?" Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến xuống, khoác vai tiện tay véo véo khuôn mặt láng mịn của y, "Bạn cũ tới tìm anh, có thể cần xã giao một chút." Rất nhiều việc kinh doanh của họ đều đàm phán trên bàn bài.

"Ồ......" Tiêu Chiến ngoan ngoãn được hắn kéo đến hộp số 8, bọn Nancy như hình với bóng cùng đi sau lưng, đến cửa chỉ có Mark và Ellen theo vào, tất cả những người còn lại ở bên ngoài. Chủ nhân dùng hộp số 8 để tiếp đãi khách vip, mỗi vị khách chỉ có thể mang hai tùy tùng, chủ nhân cũng giống thế, đây là quy củ, chỉ là lần này lại hơi đặc biệt.

"Đã lâu không gặp, đối tác cũ...... Vị này là?" Miller trên bàn đánh bài vừa thấy hắn đến, thả bài trong tay xuống, nhướng một bên lông mày. Đó là một thanh niên người da trắng thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan vô cùng góc cạnh, mi cốt cao và rộng, mắt xanh, vô cùng thâm thúy, mang theo điển hình đặc biệt của người da trắng, khoảnh khắc thấy Vương Nhất Bác có vẻ vô cùng thân thiện, trong thân thiện lại nhả một tia nghiền ngẫm, "Quà gặp gỡ?"

Tiêu Chiến nghe thế, ôm eo Vương Nhất Bác một cái, úp mặt vào ngực hắn, ánh mắt sợ hãi mà nhìn gã. Miller nghiêng đầu cười một cái, cười đến mức hứng thú dạt dào, "Ồ?"

"Vị này là người yêu của tôi, không ngại em ấy ở đây chứ?" Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống, kéo Tiêu Chiến lên đùi, trả lời Tiếng Anh lưu loát, "Nếu các vị bận tâm cũng có thể mời thêm một người của các vị vào, công bằng một phần thế này, chẳng qua tôi có thể lấy nhân cách của tôi đảm bảo, em ấy không có bất cứ mối đe dọa gì với các vị."

Hai vị bạn bài còn lại bày tỏ không có ý kiến, họ cũng là quen biết cũ của Vương Nhất Bác, đều là nhân vật hết sức quan trọng trên đường, mấy người thường xuyên giao thiệp, rất quen thuộc, thế nên cũng không khách sáo, chỉ là lần đầu tiên bắt gặp Vương Nhất Bác dẫn người tình trên mặt đều hơi kinh ngạc, không thể thiếu vài câu chế nhạo. Nhất là Miller, vốn là cao thủ tình trường nổi danh trên đường, vốn không kị ăn mặn, khi làm người thừa kế gia tộc đã hết sức phách lối, thường xuyên lưu luyến bụi hoa, mời ong dụ bướm, từng làm không ít chuyện mâu thuẫn nội bộ, sau khi nhậm chức mới bớt phóng túng một chút, lúc này chợt thấy loại cấp bậc người đẹp Tiêu Chiến, khó tránh khỏi đã hai mắt hơi phát sáng: "Có người đẹp tiếp khách dĩ nhiên cực kì vinh hạnh, sao lại bận tâm, có đe dọa thì thế nào? Chẳng phải Hoa quốc các vị có một câu nói cổ, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu à? Vinh hạnh vinh hạnh!"

Nói rồi cũng vỗ tay thành tiếng với bồi bàn, ra hiệu đưa rượu sang, tự rót hai ly rượu đỏ đi tới, quen cửa quen nẻo đưa một ly cho Tiêu Chiến, bèn muốn nắm tay y. Lúc này Vương Nhất Bác cũng mặc kệ lễ nghi phương tây gì, rất hẹp hòi, chặn ly rượu kia giữa chừng, tiện đường ngăn tay gã, rất khách sáo nói: "Thật xin lỗi, vị này là thê tử của tôi, Hoa quốc chúng tôi còn có câu nói cổ vợ bạn không thể trêu, hi vọng ngài Miller có thể hiểu. Ái thê không thể uống rượu, nhưng tôi có thể thay em ấy." Vương Nhất Bác nói rồi không hề chần chừ uống cạn rượu đỏ trong tay một hơi, sau đó lại tự rót một ly, kính kính gã, tiếp tục uống, "Tự phạt một ly."

"Một ly nào đủ, ít nhất phải hai ly." Miller cười ha hả rót một ly nữa cho hắn, Vương Nhất Bác sảng khoái nhận lấy, và sai người cũng rót rượu đưa lên cho hai vị khác, đứng dậy kính họ, "Rất vui mọi người tới thăm tôi, vô cùng vinh hạnh, tiếp đãi không chu đáo xin đừng trách!"

"Chuyện này, tôi mới phải xin tha lỗi nhiều hơn, sớm biết là tôn phu nhân, tôi nghiễm nhiên không cố ý mạo phạm, xem như chỉ đùa thôi. Anh cũng biết mà, trước kia mỗi lần gặp anh dù trường hợp nào người đẹp gì ôm ấp yêu thương anh cũng thờ ơ, tôi vốn còn lo lắng, có phải anh bạn không được không, xem ra không phải, chỉ là trong nhà kiểm soát nghiêm ngặt." Miller thấy tốt thì dùng, quay lại chỗ ngồi của mình, bảo người châm cho mình một điếu xì gà, và hỏi Vương Nhất Bác muốn không, Vương Nhất Bác từ chối, Tiêu Chiến không thích mùi ấy, thế nên xưa nay hắn không hút thuốc trước mặt y: "Thân thể người yêu tôi không tốt, không ngửi được mùi này."

Miller nghe thế cũng dập điếu của mình: "Ồ, thất lễ, vậy tôi nghiễm nhiên cũng phải làm quý ông." Nói rồi bèn phân phó dealer tráo bài chia bài, gã cũng muốn cho Vương Nhất Bác mặt mũi.

Vài năm trước Vương Nhất Bác du ngoạn Châu Âu giải quyết không ít phiền phức thay gã, trong đó bao gồm tranh chấp người thừa kế gia tộc, gã có thể thuận lợi leo lên vị trí chưởng môn, không thể bỏ qua công lao của Vương Nhất Bác. Kì thực Vương Nhất Bác cũng chuẩn bị chu đáo, trải đường cho sau này, hắn là một người vô cùng nhìn xa, bắt rắn bắt bảy tấc, biết đánh thẳng trọng điểm, không giải quyết được kẻ cứng đầu bèn ra tay từ người thừa kế, được hắn nâng đỡ lên ngôi sau này vẫn phải tiếp tục ỷ lại vào hắn củng cố địa vị, mà hắn cũng thế. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi, ràng buộc quan hệ bởi lợi ích, một khi sợi dây lợi ích bị cắt đứt, quan hệ cũng tan rã, có thể xưng bạn bè trong vòng tròn này đều là người có lợi với mình.

Dealer chia cho mỗi người một lá bài kín, Tiêu Chiến ngồi trong lòng Vương Nhất Bác với vẻ mặt hiếu kì, vô thức muốn lật lá bài kia ra, Vương Nhất Bác đè chặt tay y lại, bắt về hôn lên: "Bảo bối, lá này là bài tẩy, không thể cho người ta xem, chúng ta chơi stud nhé."

"Ồ...... Em thấy anh trai và họ chơi là lật bài lên." Tiêu Chiến cái hiểu cái không, quay đầu vô tội chớp chớp đôi mắt to, "Chúng ta cũng không thể xem sao?"

Vương Nhất Bác chụt một ngụm lên mí mắt y như không có người ngoài, "Có thể xem, chẳng qua muốn lật lá bài này phải chờ chia đủ năm lá. Chưa từng chơi à?"

"Chưa......" Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn bị hắn nắm tay nhỏ cũng không tiếp tục lộn xộn, bèn nhìn họ chơi.

"Gia tộc Giordano có lô hàng sắp hoàn thành, chuyện lúc trước nhắc với anh anh xem xét thế nào? Châu Phi là miếng thịt béo bở, bàn tay nhà họ Tiêu không vươn dài như thế, tôi cho rằng chỉ cần hợp tác thỏa đáng chúng ta hoàn toàn có thể liên thủ phân chia khối thị trường này." Miller mượn khoảng cách chơi bài, thờ ơ nói.

"Chia năm năm tôi cảm thấy hứng thú, nhưng ba phần thực sự quá ít, không đủ để tôi tống cổ anh em."

"Ba phần đã đủ nhiều, nếu người khác nhiều lắm tôi cho hai phần, hàng của Giordano xưa nay đều là sản phẩm chất lượng cao, xuất xưởng đã không tiện, tôi luôn luôn muốn kiếm một chút."

"Tôi tin rằng xem như rút một nửa lợi nhuận của các anh cũng tương đối khả quan, dù sao các anh muốn làm việc kinh doanh bên này đầu tiên phải tìm được người mua, bên tôi phụ trách liên hệ người mua và phụ trách giao dịch cũng chẳng phải chuyện nhẹ, tương đương với sức lực đều từ bên tôi, bên anh chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng từ đó hỗ trợ dựng dây rễ, chia năm năm đã vô cùng có tính người. Nếu toàn bộ thịnh hành ở thị trường Châu Âu, thứ nhất không có nhiều nhóm khách hàng như thế, thứ hai rất khó che giấu được tai mắt người ta, nguy hiểm cực kì lớn, phải biết gia tộc các anh là đối tượng chú ý trọng điểm của cảnh sát hình sự quốc tế. Chia năm năm thật chẳng bõ công phu sư tử ngoạm, hi vọng ngài Miller cũng nghĩ thật kĩ một chút, dù sao cũng là hợp tác lâu dài."

"Đúng, đó là hợp tác lâu dài, thế nên lúc nào quyền lợi trên tay anh không còn chia năm năm cùng người khác tôi lại đến đàm phán vấn đề cắt giảm này." Miller có ý riêng, lòng dạ Vương Nhất Bác biết rõ, "Tin rằng rất nhanh sẽ không cần."

"Rất nhanh là bao nhanh?" Miller vừa nói vừa thêm chip lên.

"Vận may tốt thì tôi nghĩ không đến vài ngày, dù sao không quá tuần này."

"Ồ? Chẳng qua tôi thấy vận may của anh không tốt như thế, anh nhìn anh xem, lá bài đầu tiên sẽ có thể thối đấy, đây cũng không phải điềm báo tốt, xác định còn muốn call chứ?"

"Call. Đã muốn chơi cũng đừng sợ đầu sợ đuôi, khó tránh khỏi thắng thua." Phần thắng của bài Vương Nhất Bác rất nhỏ, nhưng hắn vẫn call, ván đầu tiên thua, thứ hai thứ ba cũng thua.

Thua bốn ván liên tiếp Miller chậc chậc lắc đầu: "Tôi thấy vận may của anh thực sự đen đến nhà rồi đối tác, còn chơi tiếp như thế tôi sợ anh thua cả Thiên Đường vào tôi mất, không bằng đổi thành người khác." Đêm nay vận may của gã thật tốt đột ngột, chơi bốn ván kiếm được đầy túi, mặt bài hai vị khác không tốt đều fold giữa chừng, chỉ có Vương Nhất Bác call tới cuối, thế nên cũng thua nhiều nhất.

"Thua cả Thiên Đường còn không đến nỗi." Vương Nhất Bác cười cười vô vị, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến trong lòng, "Cục cưng muốn chơi không? Đêm nay vận may của chồng em thực tình hơi khác."

"Em không biết." Tiêu Chiến thì thầm, con ngươi lườm Miller đối diện, nhìn gã vui vẻ, mỉm cười nháy mắt vài cái với một tia trêu ghẹo y, "Không bằng người đẹp đến bên anh đi, em xem vận may của anh ta đen đủi như thế, không chơi tốt sẽ phải nộp em cho anh đêm nay!"

Tiêu Chiến nhìn gã chằm chằm ánh mắt nhất thời đã dùng thêm sức, ngay cả răng thỏ cũng nhe ra, rất hung dữ nhìn gã: "Không, sẽ thắng lại!"

Dù người đẹp tức giận cũng muôn vàn kiều diễm, đôi mắt phượng dụ người ấy vốn ai uyển đa tình, giờ phút này nhiễm lửa giận càng hiện ra linh động, Miller bị y nhìn chằm chằm đến mức giật mình một cái, như bị điện giật toàn thân, ngay cả ánh mắt đều nóng bỏng hơn vài phần: "Sao, bảo bối nhỏ muốn giúp anh ta thắng lại à?"

Ánh mắt như thế Vương Nhất Bác lại quá rõ ràng, đó là ánh mắt động vật ăn thịt nhìn chằm chằm con mồi, hắn chớp mắt đã nhíu mày, giọng điệu lạnh xuống: "Em ấy là ranh giới cuối cùng của tôi, dù là kẻ nào cũng đừng hòng chạm vào ranh giới cuối cùng, dù cho dùng tính mạng của tôi làm tiền đặt cược, tôi cũng sẽ không bắt em ấy làm chip."

"Hiểu rồi, chỉ đùa thôi, chúng ta tiếp tục." Thấy hắn nghiêm túc, Miller cũng không dám đùa quá mức, ra vẻ thả lỏng nói.

"Cục cưng rút bài giúp anh được không?" Vương Nhất Bác cúi đầu hôn một cái lên thái dương Tiêu Chiến.

"Vâng, giúp anh thắng lại!" Mặt mũi Tiêu Chiến tràn đầy kiên định nói, kết quả là rút một lá bài tẩy ba bích, Tiêu Chiến vô thức quay đầu nhìn hắn, Vương Nhất Bác vuốt đầu nhỏ của y, "Không sao."

Dealer lại chia lá bài thứ hai, là lá hai cơ, Miller đối diện rút được A cơ, nhíu mày khiêu khích họ, đẩy một đống chip lên.

Tiêu Chiến quay đầu vẻ mặt khờ dại nhìn hắn: "Call chứ?"

"Cục cưng muốn call thì call đi, ván này để em chơi." Thần sắc Vương Nhất Bác hơi bất đắc dĩ, xem ra chắc chắn đêm nay phải thua tiền, xem như dùng tiền tiêu tai!

Tiêu Chiến liếc mặt bài hai nhà khác, cũng không biết hiểu hay không hiểu, không hề chần chừ đã call. Lá tiếp theo rút được là ba chuồn, đối diện là K cơ, trên mặt Miller cười nở hoa: "Bây giờ fold còn chưa muộn, thật đúng là bảo bối, đừng lên là cho anh toàn bộ thùng phá sảnh." Lập tức lại tăng gấp đôi chip.

"Call." Con ngươi Tiêu Chiến đều chẳng chớp một cái, tiếp theo lại rút được một lá ba rô, Miller là K rô: "Cũng không tệ, lại tăng gấp đôi, em có call không?"

Tiêu Chiến vẫn call, lá bài thứ năm lấy một lá 3 cuối cùng, Miller cũng là K, đẩy tất cả chip lên rất dứt khoát: "Xem ra đêm nay chắc chắn phải khắc anh rồi Nhất Bác, cùng là ba, đáng tiếc rằng mỗi một lá đều lớn hơn anh, dù bài tẩy của anh là ba phần thắng cũng không lớn bằng tôi, nhìn vận may đêm nay của anh mà xem, xác suất K bên tôi lớn hơn một chút."

Mặt khác hai nhà còn lại đều fold, trên bàn chính xác chưa từng xuất hiện một lá K khác, rất có thể là bài tẩy của Miller, Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, còn chưa đưa ra phán đoán, Tiêu Chiến đã đẩy tất cả chip lên, quay đầu trông mong nhìn hắn: "Không đủ, phải chăng chúng ta không có tiền?"

Vương Nhất Bác giật mình, đầu ù đi, cười khổ nói: "Không có tiền ngược lại không đến nỗi, đợi lúc nữa để người ta đổi là được." Nhưng trước mắt dĩ nhiên trên mặt bàn không phải một con số nhỏ.

"Em xác định còn muốn call chứ?" Miller cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Call đi, lần đầu tiên bảo bối nhà tôi chơi, em ấy vui là được, tiền không là vấn đề."

Tiêu Chiến thấy hắn cười đến mức hơi miễn cưỡng, ôm lấy cổ hắn, ghé vào bên tai hắn lặng lẽ nói: "Đừng sợ, chúng ta sẽ thắng, lá bài tẩy của gã là Q cơ!"

Miller đầu kia lật bài tẩy ra, quả nhiên là lá Q cơ: "Vận may của anh sẽ không tốt như thế, bài tẩy vừa vặn là ba bích nhỉ!"

Vương Nhất Bác kinh ngạc mở to hai mắt, chợt nhếch một bên khóe miệng: "Không phải chúng ta call ba à? Vận may của tôi không tốt như thế, nhưng bảo bối nhà tôi có!"

Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ lật lá ba bích ra: "Anh thua rồi!"

Cứ thế đều thắng tất cả tiền thua lúc trước của Vương Nhất Bác về, còn một ván thắng sạch tất cả chip của Miller, để gã khó có thể tin buông tay: "Được...... Thật đúng là bảo bối!"

Sau đó Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến rời đi, lén hỏi y ở hành lang: "Sao cục cưng biết lá bài tẩy của anh ta?"

"Em giỏi thôi." Tiêu Chiến vân vê tóc hắn, một bộ dáng vênh váo tự đắc.

Vương Nhất Bác bị y gây cười, bóp thắt lưng mềm mại của y một cái: "Nói nhanh."

Tiêu Chiến hừ hừ hai tiếng: "Chờ tâm trạng em tốt sẽ nói cho anh biết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro