Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20

The tower of Babel by François de Nomé and Didier Barra

Tiêu Chiến được toại nguyện ban đêm ngâm mình trong bồn tắm mở cửa sổ nhỏ ngắm sao, Vương Nhất Bác ôm y từ phía sau, để y thoải mái mà nằm trên người mình, hôm qua oai phong đùa một trận, hôm nay lại dọa nhóc con, hắn hối hận muốn chết, đừng nói ngắm sao, xem như Tiêu Chiến muốn sao trên trời hắn đều sẽ nghĩ cách hái xuống cho y.

Tiêu Chiến múc một hớp bong bóng lên mặt hắn, Vương Nhất Bác bắt cổ tay y, tiến lại thơm lên khuôn mặt bóng loáng của y một ngụm: "Đừng nghịch, lát nữa sẽ chơi em."

"Đừng mà......" Tiêu Chiến lấy lòng quấn lấy cổ hắn, vẻ mặt thân mật nép vào trong lòng hắn, như vật nhỏ đòi nuông chiều, nhìn hắn với con ngươi lấp lánh, "Thế anh làm đằng trước cho em là được, được không?"

"Em nghĩ hay lắm." Vương Nhất Bác cúi đầu cọ chóp mũi y, "Không cho làm thì không làm giúp em, để em hành hạ anh suốt ngày, cũng cho em nếm thử loại tư vị đấy."

"Cắt...... Không làm thì không làm thôi, có gì to tát." Tiêu Chiến nhăn mũi một cái, chỉ chỉ bầu trời sao ngoài cửa sổ, "Thật đẹp, bầu trời đêm thế này chỉ bắt gặp trong ảnh, còn tưởng rằng không chân thực tồn tại. Nếu nhà em ở đây sẽ không cần hết lòng tạo một bầu trời sao giả, chắc chắn em gái sẽ thích. Anh nói xem nếu em chụp lại và đốt xuống cho nó, nó có thể nhận được không? Không thì vẽ? Nó thích tranh em vẽ hơn, ngưỡng mộ em nhất, từng vẽ cho nó hai bức, nó nâng niu như bảo bối, chụp ảnh đến trường khoe với các bạn khắp nơi."

Vương Nhất Bác rất sợ y nhắc đến em gái, chỉ cần vừa nhắc đến em gái Tiêu Chiến sẽ trở nên rất suy sụp, nhất là bây giờ, hắn biết Tiêu Hải Khoan đã đang trên đường đuổi tới, hơn nửa chuyến này là một đi không quay lại. Vừa nghĩ tới anh trai y rất có thể sẽ bỏ mạng nơi này, hắn là ác đồ xưa nay máu lạnh vô tình, khuyết thiếu lòng trắc ẩn sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi dày đặc, nhất là đối diện với ánh mắt toàn tâm toàn ý tin cậy của Tiêu Chiến, loại cảm giác tội lỗi này sẽ thăng cấp gấp bội.

"Vương Nhất Bác, đến khi trời quang mây tạnh, chúng ta cùng đi thăm em gái em được không?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên trong lòng hắn, ánh mắt ngây thơ không tì vết, như bầu trời sao bên ngoài.

Vương Nhất Bác chỉ may mắn thay y không nói, Vương Nhất Bác, anh đi chết được không? Vậy chỉ sợ hắn cũng sẽ không hề chần chừ mà đồng ý y. Hắn không biết trời quang mây tạnh trong miệng Tiêu Chiến chỉ lúc nào, chỉ là sau khi mưa tạnh thuần túy vẫn có một lớp hàm ý sâu hơn, nhưng hắn không quan tâm những thứ này, có yêu cầu tất đồng ý là bản năng hắn khắc vào trong xương tủy: "Được."

"Sau khi em gái đi em đều chưa từng một lần đến thăm nó, anh biết đó là tại sao không?"

"Tại sao?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, chợt ghé bên tai hắn lặng lẽ nói: "Sau này em sẽ nói cho anh biết."

"Được."

"Anh nói muốn dẫn em đi chơi là thật ư? Bây giờ có thể đi không, sẽ không lừa em nữa chứ?"

"Thật, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta đi mặc quần áo được không?"

"Được, nhưng quần áo nơi này của anh trông chẳng đẹp lắm." Tiêu Chiến bám vào mép bồn tắm lớn với vẻ mặt hơi ghét bỏ.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười một tiếng, kéo y từ trong bồn tắm lên dùng khăn tắm lớn quấn lấy, ôm vào trong lòng, tay to vỗ vỗ mông y: "Biết em thích đặt trước ở tiệm nào, vài ngày nữa mời nhà thiết kế tiệm đấy cho em."

"Anh mời đến?" Tiêu Chiến hơi khịt mũi xem thường, dựa đầu lên vai hắn giương mắt nhìn hắn, "Người ta là nể mặt nhà họ Tiêu bọn em, quần áo nhà họ rất khó đặt, mà rất đắt, anh có nhiều tiền như thế?"

"Bán em là có." Vương Nhất Bác cho y tức giận đến mức nghiến răng, đưa tay véo mặt y một cái.

Tiêu Chiến bị đau, đánh bộp một tiếng mạnh lên tay hắn, nhe răng thỏ: "Anh nói lại xem!"

"Không nói không nói, đánh chết cũng không bán." Vương Nhất Bác vội giữ đầu hơi ẩm ướt của y lại mà xoa xoa, thở dài, "Đừng luôn luôn đâm vào tim anh, anh cũng sẽ đau, sẽ buồn, em ghét anh, anh biết, trong lòng em anh mãi mãi cũng kém hơn anh trai em."

Tiêu Chiến trầm mặc, hơi chột dạ liếc hắn một cái, tay nhỏ ôm chặt cổ hắn hơn, cẩn thận tiến lại từng li hôn cằm hắn một cái: "Anh đừng buồn mà, em không ghét anh, em chỉ thích anh thôi."

"Thế em thích anh nhiều hơn hay thích anh trai em nhiều hơn?"

"Không được...... Anh không thể mãi hỏi câu này, anh như thế là phạm quy, chuyện này không thể đem ra so sánh."

"Không được, em chắc chắn phải trả lời, anh và anh trai em rơi xuống nước em cứu ai trước?" Vương Nhất Bác học giọng điệu của y cố ý đùa y.

"Anh còn như thế em sẽ không để ý anh nữa!" Tiêu Chiến hừ một tiếng và ôm chặt hắn, thực tình đáng yêu không chịu nổi, Vương Nhất Bác đưa tay xuôi theo gáy y, đã nghe người vùi trên vai hắn rầu rĩ nói, "Anh trai rất tốt, mà em có thể không sống chung với anh trai nhưng không thể không theo anh, dù không có quần áo đẹp để mặc, anh còn muốn bán em."

Tay Vương Nhất Bác đặt ở gáy y cứng đờ, cả trái tim đều thắt chặt, nhẹ nhàng đặt người ngồi lên mép giường, nâng mặt y càng hôn y không ngừng: "Cục cưng, sẽ không bán em, chết cũng sẽ không, nếu có ngày không bảo vệ được em, vậy anh......"

"Vậy em cũng nguyện ý xuống địa ngục cùng anh." Tiêu Chiến đưa tay đè môi hắn lại ngăn hắn nói tiếp. Con ngươi Vương Nhất Bác ươn ướt, nắm tay y trân trọng hôn một cái, mu bàn tay hắn chống trán, một câu cũng chẳng nói nên lời, chỉ có nước mắt im ắng rơi xuống.

Tiêu Chiến thấy hắn khóc, đầu tiên là kinh ngạc rồi không biết làm sao, học bộ dáng của hắn vụng về nâng mặt hắn lên, hôn nước mắt trên mặt hắn một chút: "Không khóc không khóc, em không chê anh, em thích anh, anh đừng khóc được không? Đừng buồn, em nói muốn cho anh nuôi, em rất nghe lời!"

"Đúng thế nhỉ, cục cưng thật ngoan ngoãn thật nghe lời, anh không khổ sở, đó là quá vui, sao cục cưng lại tốt như thế? Như thiên thần, em là thiên thần biến thành phải không? Tới cứu vớt anh." Vương Nhất Bác nắm tay y cọ lên bên mặt, Tiêu Chiến đỏ mặt, mang theo ngại ngùng rụt về phía sau, đưa tay đẩy ngực hắn, "Làm gì đấy...... Em...... Em nào phải thiên thần gì, em rất xấu...... Em...... Rốt cuộc anh có đưa em đi chơi không? Không phải muốn cứ thế đánh lừa cho qua chứ?"

"Đi, bây giờ đi luôn." Vương Nhất Bác nói rồi đứng dậy lấy quần áo mặc vào cho y, vẫn che cực kì kín như ban ngày, áo choàng cao cổ có mũ nhọn bên ngoài áo sơ mi và áo len, non nửa khuôn mặt đều giấu trong cổ áo. Tiêu Chiến ngồi trên giường rung bắp chân, nhìn hắn thay áo da quần da và quấn khăn trùm đầu, rất ghen tị: "Em cũng muốn đội khăn trùm đầu, anh ngầu thế."

"Cục cưng không thể," Vương Nhất Bác thay quần áo xong tới sửa sang cổ áo của y, lại kéo cao hơn, "Anh không thích người khác nhìn mặt em."

"Tại sao thế?" Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng rất đáng yêu, Vương Nhất Bác không khỏi cúi đầu hôn mạnh một cái lên trán y, "Vì xinh đẹp, muốn tranh giành với anh."

"Ồ......" Rõ ràng Tiêu Chiến nghe xong vô cùng hưởng thụ, tâm trạng rất tốt nhảy tới trước cửa sổ xem xét bên ngoài một chút rồi rụt về, "Bây giờ chúng ta ra ngoài à? Bên ngoài tối quá, trên đường đều không có ai, đèn đường cũng tắt, mọi người về nhà nghỉ ngơi chăng? Lúc này chúng ta ra ngoài có thể an toàn không?"

"Không ra, chốn chúng ta muốn đi có thể đi từ trong nhà." Vương Nhất Bác kéo y đến trước tủ quần áo đặt làm riêng.

"Nơi này sao?" Vẻ mặt Tiêu Chiến hiếu kì.

"Ừ." Vương Nhất Bác mở cửa tủ quần áo đặt làm riêng, thật ra đây là một thang máy ẩn có thể nối thẳng xuống lòng đất, "Chốn chúng ta muốn đi là thành phố ngầm, ngay dưới thị trấn nhỏ, cư dân nơi này ban đêm sẽ xuống dưới hoạt động, nơi đó có rất nhiều hạng mục giải trí, còn có thật nhiều người tới từ các nơi trên thế giới."

Tiêu Chiến khiếp đảm mở to hai mắt: "Chưa từng nghe nói, chốn thế này hẳn là rất nổi danh mới phải."

"Tất cả hoạt động đều lặng lẽ tiến hành, người ngoài đều cần bịt mắt tiến vào, có người chuyên tiếp đãi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa kéo y đi vào tủ quần áo, ấn công tắc cửa một cái đã đóng lại, bên trong nhất thời một màu đen kịt, Tiêu Chiến sợ hãi ôm chặt hắn, cả người đều nép vào trong lòng hắn, "Em không cần bịt mắt ư?"

"Không cần."

"Tại sao?"

"Vì nơi này do anh kiểm soát." Vương Nhất Bác vừa dứt lời cửa đã mở ra, Tiêu Chiến thấy ánh sáng bèn thả lỏng, bị hắn kéo ra ngoài, "Chốn này là chốn nào? Chúng ta đang đến mặt khác của một căn phòng."

Vị trí của họ bây giờ là một căn lớn riêng biệt, phong cách trang trí vô cùng cổ điển, có loại cảm giác của thời kì phục hưng, ngay cả giường cũng là cột giường kiểu dáng Châu Âu màu nâu đỏ, giường bọc da, bốn góc đều có cột gỗ, treo rèm che dày, trông xa hoa mà trang nghiêm. Trong nội thất tương đối đơn giản, đối diện cuối giường là một bàn làm việc gỗ rộng rãi, Vương Nhất Bác bước tới ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Tiêu Chiến còn đang hiếu kì đánh giá xung quanh: "Cục cưng, lại đây."

"Ban đêm chúng ta phải ngủ ở đây à?" Tiêu Chiến chạy tới ngồi lên đùi hắn, bèn bắt gặp một màn hình chiếu lớn trên tường đối diện họ, phía trên lại là hình ảnh giám sát, bao quát mọi ngõ ngách của thành phố ngầm.

Từ camera có thể thấy tòa thành dưới lòng đất này tổng cộng chia thành bốn tầng, đèn đuốc bên trong huy hoàng, kẻ đến người đi, vô cùng phồn hoa. Lối kiến trúc rất đặc sắc, có phần giống đấu trường thời La Mã cổ đại, hình bán nguyệt, hành lang xoắn ốc cổng vòm, các loại cột trang trí, có thể thấy bích họa chạm trổ khắp nơi, toát ra hơi thở của nền văn minh xa xưa.

Tiêu Chiến nhìn mà hai mắt phát sáng, không ngừng lắc cánh tay Vương Nhất Bác, mặt đầy hưng phấn nói: "Em có thể ra ngoài chơi chứ? Nơi này thật đẹp, rất có hơi thở nghệ thuật, như tòa thành cổ chưa được khai quật vậy."

"Nơi này vốn dĩ là tàn tích của tòa thành cổ ở sa mạc, sau này được bọn anh cải tạo thôi, bây giờ là chợ đen lớn nhất sa mạc, các giao dịch bất hợp pháp đều tiến hành ở đây, cái gì cũng cược, cái gì cũng bán, em có sợ không?"

"Họ...... cũng bán người?" Tiêu Chiến ôm chặt cánh tay hắn, ánh mắt sợ hãi.

"Bán."

"Vậy...... Vậy em không ra, bên ngoài đều là kẻ xấu."

"Anh cũng là kẻ xấu, anh còn xấu hơn họ, dù là ai chỉ cần tới đây bèn xem như giao mạng vào tay anh, anh muốn giết ai thì giết, họ không có năng lực chống trả." Vương Nhất Bác nâng khuôn mặt nhỏ của y, ngón tay cái xoa xoa trên mặt y, ánh mắt thâm trầm mà nhìn y, "Thế nên, cục cưng sẽ sợ anh à?"

Tiêu Chiến lắc đầu không hề chần chừ, đưa tay ôm cổ hắn: "Anh sẽ không làm hại em, em biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro