18
Luis Veldrof, aposentador mayor y conserje del Real Palacio by Vicente López y Portaña, 1823
—
Đôi mắt to trong veo của Tiêu Chiến trông trắng đen rõ ràng, vô tội vô hại, lại có lực sát thương lớn với Vương Nhất Bác, giờ này phút này nội tâm hắn hoảng loạn bức bách, đầu óc chuyển động nhanh chóng, chỉ nghĩ làm thế nào để đánh lừa y.
Kết quả là bắt gặp Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Anh bảo hôm nay sẽ có thể về nhà, em muốn về nhà."
"Đừng mà cục cưng, anh sai rồi cục cưng, quá khứ, chúng ta lật qua trang đó, bây giờ là một ngày mới." Vương Nhất Bác suýt nữa quỳ xuống trước y, hoàn toàn không còn tư thế nói một không hai trước mặt bọn Nancy.
"Anh nói thức dậy thì về nhà." Tiêu Chiến quay người xuống khỏi đùi hắn, chân trần giẫm trên sàn gỗ, quai hàm phồng cơm đều chưa nuốt, chống hông, "Quần áo của em đâu, mặc quần áo ra ngoài, em không muốn mặc đồ ngủ, em muốn về nhà, về nhà em."
"Cục cưng, đây là nhà em, nhà anh là nhà em." Đầu óc Vương Nhất Bác rít lên ong ong, thực tình bó tay toàn tập, thực sự sau này đắc tội ai hắn đều không muốn đắc tội tổ tông này nữa, không dỗ dành nổi.
Tiêu Chiến cố chấp lắc đầu: "Không phải, em muốn về nhà em, ở nhà em em muốn làm gì thì làm, đây là nhà anh, phải nghe lời anh, anh muốn hung dữ với em."
"Nghe lời em, nghe lời em hết! Ở nhà anh em cũng là lớn nhất, sau này chuyện gì cũng nghe lời em, thề không hung dữ, thề có Chúa." Vương Nhất Bác vừa nói vừa kéo cổ tay và người y, ôm cả eo y, làm cử chỉ thề thốt.
Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, gỡ gỡ tay to của hắn đang nắm cổ tay y, thì thầm: "Anh sẽ bán em đi." Nói rồi chẳng biết nghĩ đến gì, vành mắt trở nên đỏ hoe, thực tình tủi thân không chịu được.
Vương Nhất Bác trong khoảnh khắc đã đau đớn, kéo y ngồi trên đùi lần nữa, chăm chú vòng quanh người y từ phía sau: "Bảo bối à, chồng thực sự sai rồi, em tha thứ cho chồng lần này đi, sau này thực sự không dám hồ đồ nữa, nếu có lần sau em phạt anh quỳ ván giặt đồ, mua cho em vài tấm ván giặt đồ để trong nhà được không? Quỳ sầu riêng cũng được."
"Chính anh tự nói muốn bán." Tiêu Chiến chép miệng, càng nói càng tủi thân, hoen mi cay lại nhòe thêm, "Em muốn anh trai em, em không nghe lời anh trai cũng sẽ không bán em đi."
"Anh cũng sẽ không mà!" Vương Nhất Bác vừa xót xa vừa ghen tuông, hơi tức hổn hển véo véo hai má phồng lên của y: "Anh trai em thì tốt rồi, người khác đều là kẻ xấu, nói xin lỗi em nhiều lần như thế mà nhóc con chẳng có lương tâm, vừa đến chỗ anh đã nhớ anh trai, làm loạn muốn về, không muốn anh nữa à? Phải chăng muốn đưa em về để anh trai đánh chết anh em mới cao hứng? Em biết anh không thể rời khỏi em, em bèn nỡ rời khỏi anh sao? Chẳng lẽ thực sự muốn chôn anh trong vườn hoa nhà em làm phân bón em mới vui vẻ?"
"Em không, em tự về, anh thả em xuống, anh đừng ôm em." Tiêu Chiến vỗ tay hắn bảo hắn buông ra, lầm bầm như mèo con.
"Anh không thả, càng muốn ôm, em là vợ của anh mà không em thì ôm ai? Anh thấy em là muốn mạng anh, sớm muộn gì phải chết trên tay em em mới cao hứng, phải chăng thực sự muốn mạng anh ư cục cưng?" Vương Nhất Bác cúi đầu dán mặt vào mặt y, giọng mềm nhũn, ăn nói khép nép dỗ dành y, yếu thế trước y, "Em nói xem em muốn chồng làm thế nào, làm thế nào cục cưng mới không tức giận, vợ ngoan, xem như anh xin em, chúng ta êm đẹp được không? Anh thực sự biết sai rồi, em đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho anh lần này đi. Em biết anh không thể rời khỏi em, em về chắc chắn anh phải theo về, em cảm thấy anh trai em sẽ buông tha cho anh sao? Cục cưng cũng thương anh mà, anh trai em không có em sẽ không chết, nhưng anh không có em, anh sẽ chết mất, sẽ chết mất."
Tiêu Chiến hít mũi một cái, phảng phất lâm vào suy nghĩ, cả nửa ngày, rốt cuộc chủ động ôm cổ hắn, xoay người chuyển hướng chân ngồi trên đùi hắn, hờn dỗi bĩu môi: "Không có gypsophila ở đây, chúng ta đi, gypsophila của em có thể đã chết rồi."
"A Toàn sẽ chăm sóc giúp."
"Anh ta không biết."
"Không sao, sau này chồng bảo người ta đưa hạt giống tới, chúng ta trồng trên mái nhà, trồng rất nhiều rất nhiều, trồng thành một bầu trời gypsophila được không?"
"Không thể trồng trong vườn ư?" Tiêu Chiến nghiêng đầu một cái, mang theo nghi ngờ, biểu cảm nhỏ đặc biệt moe mà nhìn hắn. Vương Nhất Bác không khỏi nâng khuôn mặt y lên, hôn hai má phồng lên của y một cái, "Có thể, cục cưng muốn trồng ở đâu thì trồng ở đó, em thích vườn hoa anh sẽ xây cho em một cái."
"Anh có tiền không? Cái đó cần rất nhiều tiền, phải có một ngôi nhà lớn." Tiêu Chiến nói rồi, chần chừ một lát, trông hơi xoắn xuýt, "Quên đi, kì thực không có gypsophila cũng được, anh hãy dẫn em đi ngắm sao."
Nói rồi lại cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác từng li từng tí, trông hơi chột dạ: "Em dễ nuôi chứ? Em rất nghe lời."
"Cục cưng......" Một góc nào đó trong trái tim Vương Nhất Bác sụp đổ, chìm xuống trong khoảnh khắc, chẳng thể mềm hơn, không khỏi kéo y vào trong lòng xoa và xoa, "Dễ nuôi, đặc biệt dễ nuôi, cục cưng nhà anh ngoan ngoãn nghe lời nhất, chồng thực sự yêu em, thực sự thực sự rất yêu em."
Tiêu Chiến nghe mà cằm đều hất lên, nếu có cái đuôi nhỏ giờ phút này chắc chắn đã ngoe nguẩy, trông đặc biệt vênh váo, khóe miệng khóe mắt cười sắp không kìm nổi, cuối cùng chợt thu lại, vỗ vỗ lưng hắn tựa khen ngợi, ra vẻ thâm trầm: "Thấy anh yêu em đến mức không thể rời khỏi em như thế, em sẽ cho anh nuôi, anh không cần chết."
"Thật cảm ơn cục cưng." Vương Nhất Bác dở khóc dở cười.
"Anh không có tiền cũng đừng bán em nhé." Trông Tiêu Chiến vẫn không yên tâm.
"Không bán, đánh chết cũng không bán. Muốn anh nói mấy lần hả tiểu tổ tông, van xin em đừng mang thù như thế, một câu đùa, em đừng xem là thật được không?" Vương Nhất Bác thực tình đau đầu, đây là biểu hiện không có cảm giác an toàn của Tiêu Chiến, khiến hắn hối hận đến mức hận không thể mổ trái tim tỏ lòng chân thành, "Còn có, chồng em không nghèo, yên tâm đi cục cưng, yên tâm trăm phần, tuy so ra thì kém sản nghiệp gia đình nhà họ Tiêu bọn em, nhưng nuôi em dư dả, sẽ không để em chịu tủi thân, em cũng đừng lo lắng được không?"
"Thế...... Được rồi." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Em rất dễ nuôi."
"Biết mà cục cưng, cũng không tìm được cục cưng nào dễ nuôi hơn cục cưng nhà anh nữa." Thấy y luôn căng thẳng tựa trẻ con, như sợ bị người khác ghét, Vương Nhất Bác vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy đáng yêu, vẻ mặt nuông chiều ôm hôn y, nâng trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan, thực tình không biết phải đau đớn thế nào mới ổn.
Hai người ngọt như mía lùi ăn xong cơm trưa, Tiêu Chiến thói cũ thích moe, quấn lấy Vương Nhất Bác lắc không ngừng: "Em ăn xong rồi, có thể ra ngoài chơi, em muốn ngồi motor, loại bốn bánh hôm qua."
Bên ngoài đang vào giữa trưa, trời nắng chang chang, không phải nhiệt độ cao bình thường, Vương Nhất Bác không thể để y ra ngoài: "Cục cưng, đây là sa mạc, bên ngoài rất nóng rất bỏng, ra ngoài sẽ cháy nắng, sẽ say nắng, em tự nhìn ngoài cửa sổ đi, có ai ra ngoài vào lúc này không."
Tiêu Chiến trong khoảnh khắc đã bĩu môi: "Anh lại lừa em, anh nói ăn ngon ngủ ngon xong sẽ đưa em ra ngoài chơi, các anh luôn luôn nhốt em, em muốn về nhà!"
"Không phải...... Bảo bối em nói có lí một chút được không, muốn chơi cũng phải nhìn thời gian, chúng ta lên tầng ngủ một giấc thật ngon trước, chạng vạng tối lại dậy chơi, anh dẫn em đi trong sa mạc ngắm hoàng hôn, ban đêm còn có chốn vui muốn dẫn em đi, phải thức đêm, chúng ta giữ tinh thần tốt đã."
"Chốn vui ở đâu?" Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ, hờn dỗi hất tay hắn ra, thở hổn hển chống hông, lớn tiếng, "Lại muốn lừa em, em sẽ không mắc lừa!"
"Không đâu không đâu, nào dám chứ, thật mà," Vương Nhất Bác nói rồi lặng lẽ đến bên tai y ra vẻ thần bí, "Một chốn rất bí ẩn, phải vụng trộm dẫn em đi, ban đêm mới có thể đi, thế nên giữ tinh thần tốt trước."
Tiêu Chiến nhíu lông mày nhỏ, suy tư một lát, cuối cùng vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: "Tạm thời tin anh lần nữa, lại dám lừa em em sẽ về nhà thật, anh chết em cũng mặc kệ!"
"Được được được, cục cưng nhà anh thật ngoan, Chúa ơi, sao có thể có cục cưng hiểu chuyện như thế, nếu người khác biết chắc chắn đều tranh nhau muốn nuôi, anh may mắn bao nhiêu." Vương Nhất Bác kéo tay y còn chống bên hông, không quan tâm đưa lên mặt thơm mạnh một phát. Hắn nói đến mức xốc nổi, Tiêu Chiến dính chiêu này hết lần này rồi lần khác, rất nhanh mặt mày đã trở nên hớn hở, vẻ mặt kiêu ngạo đẩy hắn ra, ngâm nga hai tiếng, khí phách hiên ngang hùng dũng oai phong mà đi lên tầng: "Anh biết là tốt."
Vương Nhất Bác đi sau y cười trộm: Thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro