Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

The Fencing Lesson by Alcide Théophile Robaudi, 1850-1928

Sau đó Vương Nhất Bác rửa sạch từ trong ra ngoài cho Tiêu Chiến, lau khô, đặt y không mảnh vải trên giường êm ái, ánh mắt đảo qua từng tấc da tấc thịt trắng như tuyết, nhìn dấu vết trải rộng mình lưu lại phía trên, nội tâm hư vinh thỏa mãn chưa từng thấy.

Hắn như dã thú đánh dấu lãnh thổ, và hôn Tiêu Chiến từ đầu đến chân lần nữa, thậm chí kéo chân y ra, liếm sơ qua lỗ sau. Nơi đó vốn khép chặt, chỉ là một điểm nhỏ ửng hồng, bây giờ bị cự vật của hắn làm mạnh, toàn bộ đều lớn hơn một vòng, sưng tấy, vừa hồng vừa xinh, trông đặc biệt tủi thân, lại chặt chẽ mê người. Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát để xác nhận không bị rách, khẽ thở phào nhẹ nhõm, ôm người nằm xuống giường, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ thân Tiêu Chiến, trái tim cảm thấy an ổn và thỏa mãn chưa từng có trước đây.

Rốt cuộc ngôi sao xa xôi cuối chân trời đã rơi xuống lòng bàn tay, chiếu vào ánh trăng sáng trong lòng bị bóng tối ẩn nấp hoàn toàn nuốt chửng.

Hắn sẽ không chạy, dù hắn tự tin rằng có thể bỏ trốn mất dạng trước khi nhà họ Tiêu phát hiện, nhiều nhất chẳng qua là từ bỏ nhiệm vụ. Nhưng hắn tình nguyện ôm Tiêu Chiến một lát giống bây giờ, từ đây sẽ chẳng còn gặp gỡ, không bằng ở bên y đợi đến giây phút cuối của cuộc đời. Nếu không có đêm nay, có lẽ hắn cũng sẽ không biết, có nhiều thứ theo lẽ tự nhiên đã trở nên quan trọng hơn mạng sống hắn từ sớm.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến phát sốt, sốt rất nghiêm trọng, nôn mửa và tiêu chảy, tay nhỏ đặt trên bụng, đau đến mức cuộn cả người lại, mặt nhỏ trắng bệch, trán đổ mồ hôi. Trái tim Vương Nhất Bác như bị dao cắt, ôm tay chân y luống cuống dỗ dành, lòng nóng như lửa đốt bấm gọi cho bác sĩ gia đình.

Đối phương tới rất nhanh, nhưng Tiêu Chiến không cho bác lại gần, quấn chăn chẳng chịu ra. Vương Nhất Bác xót xa đến mức suýt nữa từ bỏ, đào y ra khỏi chăn lại bị Tiêu Chiến đánh một cái gối vào mặt: "Biến! Không được chạm vào tôi! Ra ngoài! Tất cả ra ngoài!"

"Tôi ra ngoài ngay, em để bác sĩ khám cho em một chút được không? Khám mới có thể khỏe, sau đó em muốn thế nào cũng được, muốn chém giết muốn róc thịt cũng tùy em." Vương Nhất Bác nói.

"Biến!" Đáp lại hắn là tiếng khóc nức nở gào hét của Tiêu Chiến.

"Tối qua chúng tôi xảy ra quan hệ, tình trạng của em ấy bây giờ thực sự không ổn, bác xem giúp em ấy một chút, thực sự không ổn thì đi bệnh viện." Bác sĩ gia đình đã làm rất nhiều năm ở nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến bị bệnh từ nhỏ đến lớn bác đều xem cho, có thể nói là nhìn Tiêu Chiến trưởng thành, nhà họ Tiêu cực kì tín nhiệm bác, đối đãi với bác như người thân, rất nhiều lần Tiêu Chiến không chịu uống thuốc cũng là bác dỗ dành uống, Tiêu Chiến vẫn rất nghe lời bác.

Chuyện tới bây giờ Vương Nhất Bác cũng không đoái hoài nhiều như thế, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề với bác.

Bác sĩ nghe thế vẻ mặt chấn động, nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn phất tay để hắn ra ngoài trước, đóng cửa lại từ bên trong.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, bác sĩ trong đó mới đi ra, vừa định nói gì đó với Vương Nhất Bác, Tiêu Hải Khoan đã nghe tiếng chạy đến, thấy họ đều đứng ở cửa, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Sao rồi?"

"Truyền dịch xong hẳn sẽ hạ sốt, có lẽ hai ngày này không ăn vào, ăn đồ ăn lỏng trước đi, vấn đề không lớn, chủ yếu là bị dọa sợ, trạng thái tinh thần không ổn lắm, tôi sẽ ở trang viên vạn hoa vài ngày."

"Bị dọa sợ?" Tiêu Hải Khoan nhíu nhíu mày, nhưng bác sĩ không nói thêm gì, chỉ nói, "Cậu vào với cậu út, có chuyện gì cậu hãy trực tiếp hỏi cậu út, tôi xuống trước, chờ một lát rồi lên tiếp." Nói rồi thần sắc bác phức tạp thoáng nhìn Vương Nhất Bác giữ im lặng ở bên, nhưng cuối cùng không nhiều lời, trực tiếp đi xuống tầng.

Vương Nhất Bác canh gác cạnh cửa cũng không đi, Tiêu Hải Khoan đi vào không đóng cửa, hắn bèn tới chỗ ngăn cách, gần như tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tiêu Chiến, bác sĩ không biết dùng cách gì, cuối cùng để y ngoan ngoãn nghe lời nằm truyền dịch trên giường.

Tiêu Hải Khoan ngồi ở mép giường sờ trán y, chân mày nhíu lại: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Tiêu Chiến không nói lời nào nằm trên giường, Tiêu Hải Khoan thấy y ôm bụng, vô thức muốn vén chăn lên, nhưng bị y chợt giật về: "Anh cũng ra ngoài! Đừng quấy rầy em, em muốn ngủ."

Không nói hơn vài câu, Tiêu Hải Khoan cũng bị đuổi ra ngoài.

Mỗi lần nhóc con không thoải mái đều đặc biệt khó hầu hạ, anh đã thành thói quen từ sớm, bác sĩ nói không sao anh bèn yên lòng, nhìn đồng hồ, nói với Vương Nhất Bác: "Trông chừng công tử, có chuyện gì kịp thời cho tôi biết, tôi đến công ty trước."

"Rõ." Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Hải Khoan rời đi, cuối cùng trong phòng không còn những người khác, hắn chần chừ rồi đóng cửa lại, kiên nhẫn đi đến.

"Biến!" Tiêu Chiến thấy hắn đi vào nhất thời đỏ hoe cả vành mắt, tiện tay nắm một cái gối ném đi, Vương Nhất Bác sợ động tác của y lớn quá kéo cả kim tiêm, tranh thủ đè y xuống, "Đừng kích động, tôi không làm gì cả, cũng không chạm vào em nữa, đừng sợ."

"Biến!" Tiêu Chiến quay đầu sang một bên, liều mạng kéo chăn trên người muốn che đầu, nội tâm Vương Nhất Bác loạn như ma, nắm cổ tay y không cho y động đậy lung tung, "Tôi biết em hận tôi, chỉ cần em phối hợp với bác sĩ thì muốn thế nào đều được, em nói cho anh trai em, tôi cũng sẽ không đi đâu hết, hay em tự ra tay cũng được, giết tôi ngay bây giờ."

Vương Nhất Bác nói rồi rút khẩu súng ra, gỡ lòng bàn tay y thả lên, vô cùng thành kính quỳ bên giường y: "Từ nay và sau này mạng sống của tôi đều là của em, em muốn cầm đi lúc nào cũng được."

"Biến đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa! Biến khỏi nhà họ Tiêu, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!" Tiêu Chiến ném súng đi, xoay người đưa lưng về phía hắn, "Tôi không muốn làm bẩn tay."

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, hai tai ù đi, một màu đen kịt trước mắt, cảm thấy sắp không thở nổi. Nếu trên đời này có người có thể chân chính làm hắn bị thương, đó chắc chắn là Tiêu Chiến, không giống những vết thương da thịt máu me đầm đìa trong dĩ vãng, loại đau đớn này xuyên tim róc tủy, chẳng thấy cũng chẳng sờ được, không thể chữa lành và né tránh, chỉ Tiêu Chiến có thể để hắn sống, để hắn chết.

"Tôi không đi, em không muốn làm thì tôi tự làm." Vương Nhất Bác nhặt súng trên mặt đất, dí lên trán mình, Tiêu Chiến chợt quay người lại, một phát đánh rơi súng trong tay hắn, "Anh điên rồi à? Đừng làm bẩn đất tôi, cút ra ngoài cho tôi!"

Y ngồi dậy từ trên giường hét chói tai, vì động tác quá lớn, kim tiêm trong mạch máu tách ra, mu bàn tay trắng bóc nhất thời chảy máu ồ ạt, Vương Nhất Bác tròn mắt muốn nứt toạc, rốt cuộc chẳng màng gì khác, phớt lờ sự phản kháng của y ép ôm y vào trong lòng, nắm cổ tay y không cho y động đậy lung tung: "Được được, tôi ra ngoài, lập tức ra ngoài, em đừng kích động!"

Hắn lớn tiếng gọi bác sĩ tới, sau đó để bác sĩ và Tiêu Chiến lại trong đó, dựa lên tường hành lang, tuyệt vọng vuốt mặt, chợt cảm thấy cuộc sống mất phương hướng.

Tiêu Chiến phớt lờ hắn, không nói với hắn một câu, thậm chí cũng chẳng cho hắn một ánh mắt, y không nói cho Tiêu Hải Khoan, Vương Nhất Bác không đoán được tâm tư của y cũng chẳng dám nói chuyện cùng y, đi theo y như một con chó trung thành, chờ bị xử lí, hắn không sợ gì, chỉ sợ Tiêu Chiến lại chợt mở miệng đuổi hắn đi.

A Toàn bị điều ra ngoài một chuyến, khi về gặp tình huống này, thực tình cười trên nỗi đau của người khác: "Ôi, hết thương cạn nhớ à? Chẳng phải đã nói cho anh rồi sao, đừng có tâm tư không nên, anh là ai công tử nhà tôi là ai? Ngay cả kẻ ngu cũng hiểu ánh mắt đắm đuối anh nhìn công tử nhà tôi, tôi khuyên anh sớm biết vị trí của bản thân. Cóc già đừng tơ tưởng ăn thịt thiên nga, cũng không soi mặt vào nước đái mà xem." Dường như tên to con này không có việc gì từ sau khi Vương Nhất Bác đến, cảm thấy rất không có cảm giác tồn tại, lúc này thấy Vương Nhất Bác bị bỏ mặc, nội tâm nhắc tới cao hứng biết bao, "Sao những người trước anh lại bị đuổi đi? Bị đuổi đi cũng khá tốt, cẩn thận cậu cả trực tiếp cho anh một viên đạn, thực sự đúng là đề cao bản thân? Loại như anh, nhà họ Tiêu có thể tùy tiện tìm được vài chục tên!"

Vương Nhất Bác vốn dựa dưới hiên, nghe cậu ta xong, mặt không thay đổi nhìn sang, miệng A Toàn vốn còn đang luyên thuyên, nhất thời rụt cổ một cái, yên tĩnh như gà, xám xịt đi vào nhà, tiếng của cậu ta vọng ra từ bên trong: "Công tử, Vương Nhất Bác vừa lườm tôi, tôi cảm thấy anh ta càng ngày càng không có phép tắc, thực tình không để cậu vào mắt, mọi người đều nói đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân."

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nhịn, lười chấp nhặt với cậu ta, ngược lại hắn biết hắn là chó Tiêu Chiến nuôi. Dù nhóc con A Toàn bình thường rất mạnh miệng, nhưng thực sự trung thành với Tiêu Chiến, loại trung thành ấy khác của hắn, đó là trung thành không chứa tâm tư dục vọng, trung thành như chó sói huyết thống, kính phục vị lãnh tụ, với chó mà nói thì loại lãnh tụ này, cả đời chỉ có một người, chưa từng dám mạo phạm. Dù hắn không biết tại sao Tiêu Chiến mỏng mỏng manh manh lại khiến một người như gấu đen nguyện ý làm một con chó trung thành.

Vương Nhất Bác rất muốn vào, nhưng hắn không dám, bây giờ hắn cố né tránh bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Chiến, sợ máu nóng Tiêu Chiến nhất thời dâng trào ra tối hậu thư cho hắn.

Bầu trời bên ngoài đen kịt, chẳng mấy chốc đã có vài tia chớp xé rách mây đen, mưa to như trút nước, đổ xuống không buồn chào hỏi, Vương Nhất Bác chợt nghĩ tới gì đó, phớt lờ tất cả, xông thẳng vào nhà. Hai người trong đó chợt giật mình, A Toàn bước một bước cản trước mặt Tiêu Chiến, mặt đầy đề phòng: "Động kinh à?"

"Lấy đồ xuống." Ánh mắt Vương Nhất Bác bối rối lướt qua mặt Tiêu Chiến, cũng không dám nhìn thần sắc trên mặt y, vội lấy một cái ô từ trên tủ giày nối với cửa rồi đi ra.

Hoa cậu út nuôi mảnh mai như y vậy, hạt giống gieo xuống đợt mới vừa chui từ dưới đất lên không lâu, bị cơn mưa to tầm tã như thế ập đến, có lẽ đều không sống qua ngày mai, hắn không nỡ nhìn người trong tim khổ sở, chỉ có thể ra ngoài che ô cho gypsophila như đồ ngốc. Đừng hỏi tại sao không dựng lán hay dùng bạt che nắng, trời mưa thì mở ra, cậu út ngại xấu, nói cả vườn hoa sẽ mất đi linh hồn, nói gì cũng không chịu làm, chỉ chờ đến đêm mới để người ta đặt ô ở đó, ban ngày thì thu lại. Người khác không dám ý kiến, dĩ nhiên Vương Nhất Bác càng sẽ không ý kiến.

Mưa to như thác nước suối chảy, mưa lớn xối xả, đập lộp độp trên ô như muốn xuyên thủng lớp vải, Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí ngả ô xuôi theo, nước bùn làm ướt giày, tung tóe đầy ống quần. May thay cơn mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh, hệ thống thoát nước của vườn hoa được thiết kế tốt, bùn đất không quá ẩm ướt, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bảo vệ được cục cưng quý giá của cậu út.

Chẳng mấy chốc Tiêu Chiến đã chạy bịch bịch bịch từ trong nhà ra, chân trần giẫm trên mặt đất, ngồi xổm trước gypsophila, ngó ngó chỗ này ngó ngó chỗ kia, dáng vẻ muốn chạm nhưng không dám. Hơi thở Vương Nhất Bác dừng lại, nhịp tim như nổi trống, hắn đã không ở khoảng cách gần với Tiêu Chiến như bây giờ rất lâu, gió thổi da y sẽ hỏng, ánh sáng ôn hòa sau cơn mưa chiếu vào mặt y, có thể thấy rõ ràng lông tơ li ti. Vương Nhất Bác nuốt ngụm nước miếng, đã thấy Tiêu Chiến chợt quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, dường như nhịp tim Vương Nhất Bác đều muốn ngừng đập, Tiêu Chiến hé miệng, như chợt nhớ đến gì đó lại nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu nhìn A Toàn đang theo sau, hỏi cậu ta: "Sẽ chết chứ?"

A Toàn thoáng nhìn mầm nhỏ trên mặt đất, chần chừ, nói: "Hẳn sẽ không đâu."

Tiêu Chiến còn đang ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ rất không yên lòng, Vương Nhất Bác nhìn chân nhỏ của y giẫm trong vùng đất ngập nước, liều mạng nhịn xúc động muốn ôm y, quay đầu nói với A Toàn: "Đi lấy cho công tử đôi giày."

Tiêu Chiến thích chạy lung tung trong phòng bằng chân trần, trong phòng có thảm, nhưng bên ngoài không giống, thể chất y yếu, Vương Nhất Bác lo y cảm lạnh. Thấy A Toàn không động đậy cả nửa ngày, hắn tự đứng dậy đi lấy, Tiêu Chiến nhìn dép lê bên chân, lại nhẹ nhàng hừ một tiếng, giơ tay về phía A Toàn: "Kéo tôi, tê chân."

Cảnh tượng này sao mà giống quá, từng lặp lại trong giấc mơ của hắn bao nhiêu lần, Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn tay to của A Toàn nắm lấy cổ tay tinh tế của Tiêu Chiến kéo y từ dưới đất lên, trái tim như bị người ta ném vào trong chảo dầu mà giày vò.

Chẳng bao lâu sau hắn được Tiêu Hải Khoan điều đến Tây Bắc chấp hành nhiệm vụ, hắn đặc biệt chạy một chuyến tới Tân Cương, thấy gypsophila thuần chủng nở rộ chói lọi khắp núi đồi, hắn không khỏi chụp mấy bức ảnh cho Tiêu Chiến, gửi wechat cho y. Hắn không ôm bất cứ hi vọng được đáp lại nào, đang định cất điện thoại vào trong túi, chợt tiếng báo video vọng ra, tay Vương Nhất Bác dừng lại suýt nữa ném điện thoại ra ngoài, đó là Tiêu Chiến, thế mà Tiêu Chiến trực tiếp gọi video cho hắn!

Khi Vương Nhất Bác nhận lời tay đều đang run, trông Tiêu Chiến như vừa ngủ trưa dậy, ngồi trên giường ôm một con thỏ nhung trong tay, cằm đặt giữa tai thỏ, vuốt mắt nhìn hắn, mắt phượng ngủ mông lung. Vương Nhất Bác phảng phất thấy hai con thỏ, trái tim mềm đến mức chẳng thể mềm hơn, một tiếng cục cưng suýt nữa đã thoát ra khỏi miệng.

"Xoay sang chỗ khác." Đôi mắt đen to lúng liếng của Tiêu Chiến đảo lòng vòng, Vương Nhất Bác ngớ người cầm điện thoại xoay người sang chỗ khác.......

"Xoay camera sang chỗ khác! Tôi muốn xem."

"Xem gì?" Vẻ mặt Vương Nhất Bác căng thẳng nhìn y, sợ không hiểu rõ ràng ý y, sẽ khiến y không kiên nhẫn cúp video.

"Hoa, chẳng lẽ nhìn anh?" Tiêu Chiến tức giận nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ, "Kẻ đần."

Vương Nhất Bác chịu mắng, nhưng nội tâm nở hoa trong khoảnh khắc, suýt nữa chạy một vòng quanh biển hoa, liên tục xoay camera, không ngừng điều chỉnh điện thoại thay y tìm góc độ tốt nhất, miệng lưỡi vụng về hỏi y: "Thấy ổn không? Muốn gần thêm tí nữa không? Hay cao tí nữa?"

"Thật xinh đẹp~" Tiêu Chiến chống cằm, trông tâm trạng rất tốt, mắt cong cong.

Trái tim Vương Nhất Bác như ngâm nước trà: "Chờ khi tôi về sẽ mang cho em những đóa gypsophila thuần chủng."

"Tốt lắm tốt lắm, anh về nhanh đi." Tiêu Chiến ngả lên con thỏ, hai mắt phát sáng.

Thế là Vương Nhất Bác đi ngay trong đêm, quay lại trang viên vạn hoa khi trời vừa sáng không lâu, nhưng Tiêu Chiến đã thức dậy. Sương mù trong vườn còn chưa tan, hoa cỏ cây cối đều thấm đẫm sương đêm, y lại đi chân trần như thường ngày, ngồi xổm trên mặt đất ẩm ướt, nghe được tiếng động sau lưng, vẻ mặt tủi thân quay đầu, chờ mong nhìn Vương Nhất Bác, hoen mi cay lại nhòe thêm: "Chết rồi~"

Nội tâm Vương Nhất Bác mềm nhũn, cúi người bế y lên: "Không sao, tôi mang rất nhiều loại gypsophila thuần chủng cho em, đặc biệt hỏi thợ làm vườn địa phương có kinh nghiệm phong phú, lần này tôi sẽ ở bên em, sẽ giúp em chăm sóc thật tốt, chắc chắn sẽ không chết."

Tiêu Chiến mếu miệng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Thật ư?"

"Thật." Vương Nhất Bác thề với y, thế mà, hắn thực sự làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro