10
Sketch by Breeze Wong
—
Khi Tiêu Chiến ngủ đặc biệt ngoan, lông mi thật dài nồng đậm đan vào nhau, tựa hai bút lông nhỏ, tay nhỏ đặt lên ngực Vương Nhất Bác, ngón tay hơi cong lên, hơi thở kéo dài, như vật nhỏ dính người, thỉnh thoảng phát ra một vài âm mũi non nớt. Vương Nhất Bác nhìn y, trái tim chậm rãi tan chảy, hận không thể thu y bé lại nhét vào túi mang đi.
Tinh lực của y khác hẳn với người thường, ngủ ban đêm đến ban ngày sẽ không ngủ được, còn hắn nghỉ ngơi năm, sáu tiếng mỗi ngày là hoàn toàn đủ, như hắn không làm gì mở to mắt nhìn người trong lòng bây giờ cũng không cảm thấy chán, nếu hắn ngủ ngược lại sẽ cảm thấy hụt hẫng. Kì thực Vương Nhất Bác rõ ràng không phải Tiêu Chiến không thể rời khỏi hắn, mà hắn không cách xa Tiêu Chiến được, lúc trước còn có thể quyết tâm ra ngoài mười ngày nửa tháng, bây giờ không gặp gỡ một tuần với hắn là dày vò dài dằng dặc, đừng nói một tuần, chỉ cần Tiêu Chiến không ở nơi ánh mắt hắn buông lơi, cả người hắn đều không có cảm giác an toàn.
Trước khi vào nhà họ Tiêu có người trong Tổ Ong từng đùa hắn, nói cậu út Tiêu là hồ ly tinh đầu thai, trêu người còn hơn cả đời cô ba Tiêu, làm vệ sĩ cho y cẩn thận bị y hút hồn, đó là một con đường không lối về, có lẽ một đi không trở lại.
Vương Nhất Bác tự nhiên khịt mũi xem thường chuyện này, dĩ nhiên hắn biết những tin đồn liên quan tới cậu út nhà họ Tiêu. Trong những vệ sĩ trước kia của Tiêu Chiến cũng có nội ứng, vài người cuối cùng đã phản bội, thậm chí, nửa đêm đột nhập vào phòng ngủ của y, muốn mưu đồ làm loạn, cuối cùng chết dưới họng súng cậu cả. Theo hắn đây đều là nói ngoa, lời truyền miệng không thể thiếu thêm mắm dặm muối, sự thật còn chờ đối chiếu. Những năm hắn chấp hành nhiệm vụ này, đón gió dầm mưa, rong ruổi khắp muôn nẻo thế giới, là người trải qua sóng to gió lớn, bao lần qua cổng địa ngục, người đẹp nào mà chưa từng thấy.
Đây không phải lần đầu tiên hắn làm vệ sĩ, trong số những kim chủ xưa nay của hắn không thiếu thiếu phụ xinh đẹp hay danh môn đức hạnh, thậm chí là minh tinh lớn, ném vô số cành olive về phía hắn, nhưng hắn đã làm vệ sĩ một cách nghiêm túc suốt thời gian hợp đồng, nhìn không chớp mắt, vô tình vô dục, như Đường Tăng thời hiện đại.
Dĩ nhiên, Vương Nhất Bác giống bất cứ người đàn ông bình thường nào trên đời, sẽ có dục vọng, nhưng xưa nay hắn không lên giường với người khác. Hắn như một ác đồ liếm máu trên lưỡi dao, bao lần mạng sống treo trên sợi tóc, trở nên luôn bất an từ sớm, giữ cảnh giác là bản năng bẩm sinh, nào để người khác bình yên ngủ bên gối hắn, có người muốn vượt qua khoảng cách an toàn về thể xác và tinh thần đều sẽ bài xích theo bản năng.
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chiến đã lật đổ tất cả dĩ vãng, hắn rốt cuộc tin những tin đồn ấy, thậm chí canh cánh quá khứ của Tiêu Chiến trong lòng. Hắn đố kị cả người chết, hắn ghen ghét tất cả người gần gũi bên Tiêu Chiến, bao gồm con chó nuôi sau núi, con mèo chân ngắn trong nhà, và con ngựa trắng trong chuồng ngựa. Hắn như một tên biến thái mắc chứng hoang tưởng, giấu giếm dục vọng vặn vẹo chẳng muốn người hay, ôm người vào trong lòng vẫn cảm thấy không thỏa mãn y cũ, hắn muốn ánh mắt Tiêu Chiến chỉ nhìn hắn, muốn trái tim y chỉ chứa hắn, hận không thể nuốt chửng cả người y, để họ hòa làm một, mãi mãi không xa rời.
Khi mới đến nhà họ Tiêu hắn cẩn thận mỗi bước từng li từng tí, như đi trên băng mỏng, thậm chí không dám nhìn Tiêu Chiến quá nhiều, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thanh khiết vô tội, sợ những dục vọng ghê tởm mình đau khổ đè nén sẽ sơ sẩy tuôn ra, rốt cuộc không che giấu được. Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tiêu Chiến ghét hắn.
Yêu là muốn chạm đến lại rút tay về, không dám động vào lại muốn được chú ý, hắn nóng lòng thể hiện mình trước mặt đối phương, như thú đực chỉ biết tán tỉnh, giành lấy ưu ái của đối phương bằng nhiều cách. Thậm chí chờ mong nguy hiểm đến thật nhiều, để có thể chứng tỏ thực lực. Mà khi Tiêu Chiến gặp nguy hiểm thường sẽ hoảng sợ nhào vào lòng hắn, và hắn sẽ có thể quang minh chính đại ôm y, đây là vui vẻ mờ mịt nhất sâu trong tim hắn.
Ban ngày Vương Nhất Bác theo đúng khuôn phép, kiềm chế lễ nghi, trong đêm lại nghĩ về khuôn mặt tinh xảo thanh thuần của Tiêu Chiến mà trút bỏ dục vọng, đè y dưới thân xâm phạm bằng mọi tư thế.
Nhưng chịu đựng kiềm chế sau nửa năm đã hoàn toàn mất kiểm soát vào một đêm nọ. Hắn vốn ngủ sát phòng Tiêu Chiến, đến nửa đêm chợt nghe thấy tiếng rên rỉ vọng ra như có như không từ phòng Tiêu Chiến, cố đè nén khóc lóc nức nở nho nhỏ, muốn khóc lại không khóc, phảng phất khó chịu cực độ.
Để bảo vệ Tiêu Chiến tốt hơn, đầu giường hắn và đầu giường Tiêu Chiến được gắn vào tường. Thính giác của hắn nhạy bén hơn người thường rất nhiều, dù hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, hắn vẫn có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay lập tức, ví dụ bây giờ, những rên rỉ nhỏ vụn vốn không trốn nổi khỏi tai hắn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là Tiêu Chiến không khỏe. Thân thể cậu út không tốt, là ấm sắc thuốc không hơn không kém, bình thường bị bệnh không ít, nghe được tiếng động, Vương Nhất Bác không chần chừ đứng dậy đi gõ cửa phòng Tiêu Chiến. Vài lần liên tục, bên trong không phản ứng gì, nhưng tiếng đứt quãng vẫn vọng vào tai hắn y cũ. Vì đề phòng xảy ra chuyện, Vương Nhất Bác vẫn vặn cửa đi vào.
Phòng ngủ Tiêu Chiến rất lớn, trước cửa làm tủ giày âm tường, trong đó sắp vách ngăn, không thấy giường. Đèn ở cửa sáng lên, ánh đèn vàng ấm chiếu khắp phòng, mờ mịt, cũng không chói mắt. Vương Nhất Bác đi vào, tiếng đứt quãng vọng ra từ bên trong, khoảng cách càng ngày càng gần, dần dần trở nên rõ ràng, thậm chí hơi khiêu khích.
Vương Nhất Bác bất giác nuốt ngụm nước miếng, yết hầu nổi lên cực kì rõ ràng chợt nhúc nhích một cái, trái tim nhảy nhót càng lúc càng nhanh, miệng lưỡi chợt trở nên khô khốc.
Vòng qua vách ngăn phong cách xa xỉ với kết cấu kim loại, hắn rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng trên giường, con ngươi chợt chấn động, nhịp tim suýt nữa ngừng đập. Cậu út hắn luôn luôn nhớ thương giờ phút này đang thủ dâm.
Trên giường lớn kingsize được đặt làm trước chỉ một không hai, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, áo choàng tắm tán loạn, thân thể ngọc ngà duỗi thẳng hai chân, tay nhỏ sờ thứ ấy nhưng không bắt được trọng điểm, nhíu mày thật chặt, vẻ mặt lã chã chực khóc, lầm bầm, khó nhịn thở dốc rên rỉ. Da trắng như tuyết đẫm mồ hôi phá lệ chói mắt trên ga giường sẫm màu, được ánh trăng nhu mì, chiếu rọi rực rỡ, đẹp mất hồn mất vía.
Cả người Vương Nhất Bác nhìn đến mức ngây người. Hai chân không nghe lời đi tới, hơi thở chợt thả nhẹ, sợ đã quấy rầy cõi mộng trước mắt. Đó là, hắn xem là mình đang nằm mơ. Nhưng người trên giường chợt mở to mắt nhìn hắn, tủi thân, con ngươi chứa nước, giọng nhiễm đầy nghẹn ngào: "Vương Nhất Bác...... Giúp tôi."
Dây lí trí trong đầu hoàn toàn đứt phựt. Vương Nhất Bác không tự chủ được ngồi lên giường, ánh mắt nhìn y chằm chằm: "Cái gì?"
"Giúp tôi với, không làm được, thật khó chịu." Tiêu Chiến mếu miệng, hốc mắt đỏ hoe nhìn hắn, như sẽ bật khóc lập tức.
Y đổ mồ hôi nhễ nhại giãy giụa eo thon như rắn, da khắp người phủ một lớp hồng nhạt, giống một trái đào mật chín mọng, tươi non nhiều nước, chờ được nếm thử.
Vương Nhất Bác nào chịu được cám dỗ, vô thức ôm thân thể cực kì yếu đuối vào trong lòng, yết hầu thật khàn: "Khó chịu chỗ nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro