Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4



4.

Tôi đã từng nghe ai đó nói một câu như thế này.

Người nhớ dễ chuốc lấy chứng điên qua nỗi đau, cái nỗi đau phải chứng kiến lòng thơ ngây của mình chết đi hết lần này qua lần khác; kẻ quên dễ chuốc lấy chứng điên khác, cái chứng điên của việc chối bỏ nỗi đau và căm hận lòng thơ ngây.

Có lẽ già đi không phải là cộng thêm vài ba tuổi và cắn ngập răng vào cái bánh sinh nhật để nhận ra rằng thậm chí lớp kem béo ngấy đó cũng có thể dễ dàng khiến hàm răng yếu ớt của mình lung lay - già đi là khi chứng kiến sự thơ ngây trong tâm trí mình cứ thế chết dần chết mòn theo năm tháng.

Phần đông thế gian này chia thành hai nửa giữa hạng điên hay nhớ và hạng điên hay quên. Anh hùng hiếm lắm.

Tôi không những là một tên thường dân dốt nát thích giương cờ hạ cấp và tỏ vẻ như mình là một bậc anh hùng - bởi vì ký ức tồi tệ của tôi về buổi tiệc sinh nhật ngày hôm đó cứ trở đi trở lại như một bóng ma và tôi thì cứ ra sức thuyết phục bản thân đã yên lòng và quên đi hết tất cả - nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn chỉ là một kẻ ngu xuẩn thích nắm giữ quá khứ mà thôi - vì những ngày tháng vui vẻ và ngập tràn hạnh phúc bên cạnh Phạm Ngọc Hân của tôi đã không còn nữa; và vì tôi cứ ngoan cố ngủ vùi trong quá khứ êm đẹp ấy cốt để xoa dịu cơn đau nửa đầu của mình mỗi khi thấy em nũng nịu ngả đầu vào vai người ta để cắn yêu - và đau đớn thay, quý vị thấy đấy, khi tôi nhận ra khuôn mặt đang kề cạnh gò má ửng hồng của em lúc ấy thật chẳng khác gì hình dáng của chính mình khi nhìn thẳng vào trong gương.

Tôi tin chắc rằng chẳng ai trong số những người hiện diện giữa cái vòng quan hệ hay gia phả đằng nội đằng ngoại của gia đình chúng tôi - lại có đủ tự tin để vỗ ngực và khẳng định rằng họ có thừa khả năng để phân biệt tôi và Kim Mẫn Nhi - bởi vì ngay cả chính chúng tôi cũng chẳng có đủ can đảm để mà làm điều đó. Thành thật mà nói thì, nếu chỉ xét về ngoại hình thì tôi xin cam đoan rằng, thậm chí cả những chiếc gương bóng loáng nhất cũng sẽ bối rối vô độ khi chiếu đến hai chị em chúng tôi; nhưng xét về mặt tính cách thì mức độ tương đồng sẽ giảm xuống chỉ còn có phân nửa.

Trong khi tôi chọn một cuộc sống yên bình và (có lẽ) là quá đỗi vắng lặng tại một thành phố cảng nằm kề cạnh phía Nam nước Pháp, Mẫn Nhi trưởng thành trong cái xô bồ náo nức của những con phố nhộn nhịp người qua kẻ lại ngay giữa lòng thủ đô của Đại Hàn Dân Quốc; và tất tần tật những thân ảnh phản chiếu trên con người của nó đều mặc nhiên lột tả cho bằng hết cái vẻ sành điệu và sang trọng hết sức của một thiếu nữ người Hàn chính hiệu đến 100%: mái tóc dài đen óng sóng sánh bóng mượt với đủ loại hình tạo kiểu, những bộ phụ kiện và phục trang thời thượng không kém gì cái vẻ xa hoa lộng lẫy của kinh đô Paris, cái vẻ học thức sắc lẹm và lạnh lùng hiếm thấy ở một đứa con gái vừa xinh đẹp lại vừa biết rõ rằng mình xinh đẹp - nói trắng ra thì em gái tôi giống hệt như một bản thể sành sỏi và quý phái gấp bội của tôi, một bản thể mà không có một ai khước từ được việc ngoái đầu lại và liếc mắt qua nhìn trộm khi thấy nó sải bước trên đường phố, một bản thể sáng loáng và luôn thu hút mọi ánh nhìn dù cho nó chưa từng có ý định làm thế - nói cách khác, Kim Mẫn Nhi đường hoàng là một con búp bê kiêu sa trưng bày trong lồng kính, còn tôi thì chẳng khác nào con gấu bông sờn vải nằm vất vưởng trên nóc tủ cao ngất của kho chứa đồ.

Thực tình mà nói thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi không đến mức tệ hại, nhưng nó cũng chưa từng chạm tới độ quá thân thiết. Không phải vì bất kỳ sự bất đồng hay cuộc đụng độ nào được khơi mào - chúng tôi không thân nhau đơn giản chỉ vì thời gian mà chúng tôi dành cho nhau không nhiều nhặn và quý báu như một cặp anh chị em thường thấy trong các hộ gia đình khác - trong khi tôi lưu lạc nơi đất khách quê người thì em tôi cật lực ôn tập và chuẩn bị cho những kỳ thi khó nhằn ở Hàn Quốc - nó là một đứa trẻ xuất sắc và thông minh, và dường như chỉ quen được cái tiết trời mùa thu dìu dịu của Hàn bởi vì chẳng mấy khi chúng tôi chạm mặt ở nước Pháp xa hoa này - ngoài một vài lần sang chơi cho có lệ và những câu hỏi thăm (có phần) xã giao giữa hai chị em chúng tôi - bởi vì thực tế thì em tôi chỉ sang đây khi có công chuyện gì quan trọng, ngay cả lần này cũng thế: Mẫn Nhi đã hỏi xin tôi được ở lại tiệm bánh trong chuyến công tác lần này tại Cảng Marseille vì một bài luận hết sức khó nhằn, và đương nhiên là tôi chẳng tìm ra được bất cứ lý do gì để mà từ chối.

Nhưng điều mà tôi chẳng thể ngờ được là ngôi trường mà Mẫn Nhi sang trao đổi lại chính là trường của Hân, và giữa hằng hà sa số đám học sinh sinh viên đông nghịt đó thì hai con người xa lạ ấy lại cuốn nhau vào một mối quan hệ mà đến tôi cũng chẳng dám hỏi tên, để rồi đột ngột xuất hiện trước mặt tôi vào đúng ngày sinh nhật như cái kế hoạch chết người mà Hân đã lên ý tưởng đầu tiên (vì một niềm mong mỏi được thấy dáng vẻ bất ngờ trên gương mặt lúc nào khô cứng cảm xúc của tôi, vâng, thật cảm động); và đúng là tôi đã chết lặng, nhưng chẳng phải vì lòng nhung nhớ người em gái đã lâu ngày không gặp ở nơi xứ người - tôi chết đứng chỉ vì em đã giới thiệu Mẫn Nhi là người yêu của em mà thôi.

Ngay cả một lời thổ lộ của chưa có dịp để bày tỏ, vậy mà tôi cảm tưởng như mình vừa thất tình mất rồi.

Họa chăng chỉ có mơ tưởng và những giấc chiêm bao ngắn ngày mới có thể cứu vớt được tâm hồn trống rỗng của tôi sau buổi tiệc sinh nhật đầy ám ảnh ấy, bởi vì tôi không thể ngừng mường tượng ra những viễn cảnh Hân gục đầu vào vai tôi và thì thầm những lời ngon ngọt khi em cứ điềm nhiên thân thiết với bản thể của chính tôi ngay trước hai nhãn cầu - nỗi đau sâu hoắm của tôi cứ dần dần bị khoét cho tơi tả cũng chỉ vì điều ấy, bởi vì hỡi ôi! Quý vị có thể tưởng tượng ra được không? Rằng gương mặt đang hôn lên gò má ửng hồng và e thẹn của em ấy lại chính là gương mặt của tôi, rằng gương mặt mà em đang dịu dàng vuốt ve và dụi đầu nũng nịu ấy cũng chẳng khác gì bóng hình phản chiếu của tôi trong tấm gương cũ rích này; nhưng thay vì xoa đầu và dang rộng tay để ôm lấy thân thể nhỏ bé của em của lòng, tôi chỉ có thể chôn chặt đôi chân gầy nhẳng của mình xuống một mặt sàn lạnh cóng cách xa em hàng trăm mét, cố gắng nuốt lấy nuốt để những cơn run rẩy đang trào ngược lên trên hai bả vai bất lực của tôi, cái việc tôi biết bản thân là một kẻ thất bại thì cũng đâu an ủi được tôi chút nào về cái thất bại của tôi đâu cơ chứ.

Tôi ngoan cố vùi mặt vào đám bột mì nhão nhoét và chua lòm cố nhiên cũng chỉ để quên đi những hình ảnh tàn nhẫn mà mình vừa chứng kiến; nhưng tôi càng nỗ lực quên đi bao nhiêu thì chúng lại trở về ám ảnh tôi bấy nhiêu - tất cả cũng chỉ vì khuôn mặt ấy chẳng khác gì bản thân Kim Minji tôi đây này... Giá như em yêu một người khác, giá như em phải lòng với một thằng cha đốn mạt nơi đầu đường xóm chợ thì tôi cũng chẳng buồn phiền tới mức ấy... Nhưng đêm xuống và tôi chẳng có lấy một tài sản nào khác ngoài những tưởng tượng hoang đường về em và một bản thể tuyệt đẹp của chính mình cứ quấn quýt mãi không rời, và những chiếc bánh hạnh nhân dởm đời của tôi mốc meo xanh đỏ và nằm lăn lóc trong một xó.

Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc thì bản thân tôi có gì thua kém Kim Mẫn Nhi? Sắc đẹp và ngoại hình trời cho của hai chúng tôi là giống nhau, và giả như tôi chẳng phải một đứa con gái thích ăn diện và khoác trên mình những bộ cánh lộng lẫy xa hoa như em tôi - thì người ta vẫn có thể lảm nhảm về vẻ đẹp sắc nước hương trời của tôi suốt từ ngày đầu tiên khai trương cho tới khi tôi dẹp tiệm; quý vị đừng nghĩ rằng tôi đang cáu tiết mà nói bừa - bởi vì luôn có những đám đông tình nguyện xếp hàng dài trước cửa tiệm chỉ để chớp lấy một cơ hội được ngắm nhìn khuôn trăng ăn tiền của tôi - tôi nắm rõ cái lịch hiện diện và cái vẻ đong đưa lảng vảng của mấy anh chàng phải lòng mình đến lòng bàn tay, bởi vì những gã dẻo mỏ gớm ghiếc ấy cứ ra sức bày trò và tung hô đủ lời đường mật để thu hút sự chú ý của tôi, cái lũ ngu xuẩn và đê tiện ấy là ví dụ tiêu biểu cho khẳng định của tôi rằng rốt cuộc con người cũng chỉ là một loài vật vô ơn biết đi bằng hai chân; và tôi chẳng bao giờ để bản thân dính dáng gì tới những thứ tôi khinh thường, thế giới của tôi chỉ xoay quanh chỉ một, chỉ một và một mình Phạm Ngọc Hân mà thôi.

Phạm Ngọc Hân thích người xinh đẹp, tôi liền là một người xinh đẹp. Phạm Ngọc Hân thích người giỏi giang, tôi liền là một người giỏi giang. Phạm Ngọc Hân thích người biết nấu nướng, tôi liền là một đầu bếp thiên tài. Em muốn gì tôi cũng đều có thể chiều chuộng cho bằng hết, nhưng thậm chí sự hiện diện của tôi trong mắt em còn chẳng phải một sự lựa chọn. Tôi có tất cả những gì mà Kim Mẫn Nhi có thể sở hữu, nhưng trái tim của em thì nhất quyết là không.

Người đầu tiên dạy em nướng những mẻ bánh hạnh nhân cũng là tôi, người đầu tiên em nhảy tới bắt chuyện và bật cười khi tìm thấy đồng hương giữa thành phố xa lạ này cũng là tôi, người đầu tiên cầm tay chỉ bảo và lắng nghe mọi vấn đề của em hàng giờ liền cũng là tôi, người đầu tiên kiên nhẫn khuyên nhủ và động viên em từng chút một cũng là tôi, "Em phải hiểu rằng, kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ chiến thắng, mà kẻ chiến thắng mới chính là kẻ mạnh. Có thể chị giỏi trong việc làm bánh thật, nhưng biết đâu một ngày nào đó em cũng có thể dễ dàng đánh bật chị, nên đừng lo lắng quá như thế và cứ thư giãn đi." Tôi nhớ em đã lăn ra cười ngặt nghẽo sau khi phết vào mông tôi một cái rõ đau, và hai chúng tôi tiếp tục chành chọe nhau giữa cái nóng ngột ngạt của buổi trưa và tiếng rì rầm hờ hững về một bản tin dị hợm phát ra từ chiếc ti vi cũ rích kê sát góc tường.

Tôi chớp mắt, cúi mình xuống cạnh bàn và nặng nề thở ra một hơi dài.

Kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ chiến thắng, mà kẻ chiến thắng mới chính là kẻ mạnh.

Tôi thật sự chẳng thua kém Kim Mẫn Nhi ở bất cứ điểm nào, nhưng rốt cuộc thì em tôi vẫn mãi là kẻ chiến thắng.

Tôi biết rằng bản thân đã chứng kiến cái tình yêu ngốc xít ấy chớm nở dần dần ngay từ giây phút đầu tiên em giới thiệu Mẫn Nhi với tôi (nực cười thay, bởi vì khoảng thời gian mà hai chị em chúng tôi quen mặt đặt tên còn lâu số năm mà Hân đang sống trên đời), và tôi cũng biết thừa rằng bản thân mình sẽ chẳng thể ngừng quan sát cho bằng hết cho tới khi tôi thấy được phần kết của chuyện tình ấy.

Sở dĩ tôi nghĩ tới điều này có lẽ một phần là vì tôi là một kẻ đốn mạt - nhưng mặt khác, dù hai chị em chúng tôi không có nhiều thời gian tiếp xúc và kề cạnh thủ thỉ tâm tình như những cặp sinh đôi khác, thì tôi vẫn biết rõ cái bản tính thờ ơ và bàng quan trước các mối quan hệ của Mẫn Nhi nghiêm trọng tới mức độ nào - chẳng phải vì nó là một người không biết cách đối nhân xử thế; mà ngược lại, vì là đứa quá tử tế mà nó chẳng thèm mở lòng với bất cứ ai, thậm chí là cái vẻ khinh miệt hiện lên trên gương mặt nó mỗi khi đụng chạm với con người cũng chẳng khác gì người chị lạnh lùng của nó - có những khoảng thời gian nó đay nghiến những phi vụ tình cảm như một thứ bệnh dịch ghê tởm, mà cái vẻ lạnh lùng khó gần của nó cũng từ đấy mà ra, em tôi dễ dàng hẹn hò với người khác để phục vụ cho cái bản tính tò mò và hiếu kỳ về nhân loại chứ chẳng phải vì tấm lòng thương yêu bác ái nào hết.

Và thật lòng mà nói thì tôi không chắc Hân nằm trong khía cạnh nào trong cái tâm trí khó hiểu của nó, nó là một người hết sức tử tế, dịu dàng và lịch thiệp với những người xung quanh, nhưng cái vẻ tử tế của nó cũng có thể dễ dàng hóa thân thành sự đay nghiến và khước từ tàn nhẫn như cái cách mà nó kết thúc những mối quan hệ cũ - bởi vì tóm lược lại sau cùng thì, rốt cuộc Mẫn Nhi là một người tuyệt vời để hẹn hò vui thích, nhưng lại là một phương án vô vọng để tính chuyện lâu dài.

Nhưng dù gì thì phạm trù của tôi cũng chẳng thể nằm trong cái suy tính về mối tình kỳ quặc ấy giữa hai con người mà tôi đã quá mực thân thiết - nói sao đây nhỉ, rốt cuộc thì tôi cũng đâu có quyền? Tôi là ai ngoài một người thân lọt lòng trước em mình vài phút để rồi được phong chức chị cả mà chẳng thân thiện tâm sự với em tôi một lần? Tôi là ai ngoài một người bạn (có lẽ là thân) có biệt tài nấu nướng và dễ dàng đọc vanh vách mấy công thức khó nhằn cốt để đoạt lấy tiếng cười nắc nẻ thích thú của Hân - bởi vì em cứ khoái chí trêu tôi sau khi nghe Mẫn Nhi thuật lại đống thành tích dày cộm của tôi về môn Hóa học vào cái hồi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, và em lại ra sức đòi tôi nướng lại cái bánh kem đậm vị hạnh nhân mà tôi lỡ tay làm rớt trong cái ngày sinh nhật định mệnh đã thay đổi tôi mãi mãi - cố nhiên là chẳng một ai hay về cái lý do tôi làm rơi nó, người ta chỉ nghĩ đơn giản là sự xuất hiện của Mẫn Nhi đã khiến tôi sốc nặng mà thôi (dù rằng nói như thế cũng không hẳn là sai), rồi sau đó tôi sẽ bắt đầu cằn nhằn rằng việc đó là không thể khi hạnh nhân trong nhà đã hết (Haerin ngốc nghếch đã trút giận một cách không thương tiếc lên cái giỏ quen thuộc, nếu quý vị còn nhớ).

Nhưng sau cùng thì tôi vẫn thuận theo ý em mà tái hiện cái bánh từng là nhân chứng lịch sử ấy (biết làm sao được, việc tôi giỏi nhất từ đó tới giờ vẫn luôn là chiều chuộng em mà). Nói là tái hiện cho chuẩn xác - bởi vì cái bánh nhão nhoét tội nghiệp ngày hôm đó cũng chẳng có lấy một mẩu hạnh nhân bé nhỏ nào hết - tôi đã phải dùng bột hạnh nhân để thay thế, nhưng may mắn là cái hương liệu nhân tạo đó cũng không ảnh hưởng gì mấy đến hương vị nguyên bản của nó (giờ thì tôi đã biết cảm tạ ông trời vì đã ban cho tôi cái thiên phú nấu nướng đặc biệt đó và hẳn nhiên, biết ơn cả những con điểm chót vót trong môn Hóa học ngày xưa) để cho ra đời một chiếc bánh đủ để thu hút được đôi mắt to tròn và những tiếng tán thưởng không ngớt của em.

Hân từng dè chừng không ngớt những vóc hạnh nhân nằm lăn lóc trong cái giỏ cũ kỹ mà Haerin luôn chúi đầu vào để đùa giỡn, và tỏ vẻ phụng phịu không bằng lòng sau khi phàn nàn với tôi rằng em chẳng thích hạnh nhân một tẹo nào - giờ đây lại vô cùng xông xáo và nhiệt tình đòi tôi dạy em cách pha hương liệu sao cho phù hợp để mẻ bánh kia có thể thơm nức cái hương chua chua ngọt ngọt của hạnh nhân nướng giòn đó - đâu phải vì em bỗng dưng quay xe và đột ngột mê đắm hạnh nhân chỉ sau một đêm như bị bỏ bùa - em chỉ giả vờ như bản thân mình cũng say sưa đám hạt xuẩn ngốc đó vì Mẫn Nhi luôn chết mê chết mệt chúng mà thôi.

Khoảnh khắc tôi nhận ra tất cả sự đam mê và lòng nhiệt thành đó của em thực chất cũng chỉ vì cô em gái có khẩu vị chẳng khác tôi đến một ly, tôi biết rằng bản thân thực sự đã chẳng còn cơ hội nào nữa.

Tôi nhớ những ngày em trốn sau cửa tủ và bất ngờ nhảy bật ra như đám phù thủy của Macbeth đột ngột trỗi dậy từ mặt đất, hù dọa cho Haerin sợ điếng người và cắm đầu chạy biến ra khỏi tiệm để rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo vì cái cau mày khó hiểu của tôi; em quy rằng cái vẻ cáu kỉnh dịu dàng của tôi thật chẳng khác gì bà cô nghiện bánh kẹp vẫn kỳ kèo từng phút một với học sinh ở trên trường. Dáng vẻ tinh nghịch và đôi mắt lấp lánh như biển trời của em rơi xuống mẻ bánh nóng hổi và cái tạp dề vấy bẩn của tôi, em đùa giỡn không ngớt và chọc cho tôi cười bể bụng đến nỗi gian bếp ẩm thấp và cũ kỹ đó của tôi như bừng lên nắng trời, và những niềm vui nho nhỏ truyền dọc theo bả vai rung lên vì hạnh phúc của tôi.

Tôi bằng lòng sống mãi trong những chuyến khứ hồi về một quá khứ êm đềm và tươi đẹp xa xôi những ngày ấy, nhưng tôi cũng chẳng thể trốn tránh mãi trong cái thực tại mà bản thân mình đang sống này. Nói thẳng ra thì những sự thay đổi chỉ là nhỏ nhặt và ngoài sự hiện diện kỳ quặc của Mẫn Nhi bên cạnh góc bàn bày đủ các loại nguyên liệu để nướng bánh của tôi, thì gian bếp cũ mèm của tôi cũng chẳng khác quái gì những ngày trước: vẫn là tiếng rì rì trầm thấp của chiếc ti vi bạc màu kê sát góc tường vang vọng lên từng hồi về một người nào đó vừa qua đời, vẫn là gương mặt vô cảm và lạnh tanh của ả phát thanh viên mà chúng tôi đã quen mặt đặt tên, vẫn là em ngồi đung đưa trên ghế và hí hoáy không ngừng với mẻ bánh mà em đang tập làm quen, vẫn là Haerin ngoan cố chúi đầu vào cái giỏ nát bươm để hít hà hương hạnh nhân còn sót lại, và vẫn là tôi trầm ngâm ngước nhìn lên móng tay lợn cợn bột gạo của em để thuyết giảng về một bài học đạo đức nào đó, "Em nên nhớ rằng, kẻ mạnh không phải là kẻ thắng, mà là k-"

"Mà là kẻ-thắng-mới-là-kẻ-mạnh, đúng không nào?" Em ngắt lời và trề môi với vẻ chán nản để châm chọc tôi, "Thật tình luôn đấy Kim Minji ạ, chị đã phát biểu câu nói này đến lần thứ một trăm lẻ ba luôn rồi. Chị sợ người ta không biết đấy là câu cửa miệng của chị đấy phỏng?"

Tôi bĩu môi và làm ra vẻ như mình chẩng quan tâm, nhưng rồi thì cả Mẫn Nhi lẫn em đều bật cười khúc khích trước gương mặt thộn thấy rõ mà tôi đang bày ra, và rồi màn hình ti vi lại chuyển xám về một vụ ngộ độc thực phẩm ngớ ngẩn nào đó, và khuôn mặt vô cảm của ả phát thanh viên chán đời đó lại chễm chệ xuất hiện. "Cảnh sát đã tìm thấy thi thể của một người phụ nữ tám mươi tuổi trong khu vườn phía sau nhà. Nguyên nhân tử vong được dự đoán là ngộ độc thực phẩm. Theo quan sát, các điều tra viên đã tìm thấy một lọ thuốc trừ sâu..." Hân lắc đầu tỏ vẻ không vui,"Thật tai bay vạ gió," em nói, "Khi ngày nào cũng phải lắng nghe mấy thứ tiêu cực chẳng ra đầu cũng không ra đuôi như thế này", và Mẫn Nhi gật gù ra chiều như để đồng tình trước khi đùa rằng tôi cũng có thừa khả năng để khiến hai người họ phải dè chừng với những mẻ bánh thơm lừng hương hạnh nhân nóng giòn kia.

Tôi chớp mắt và khẽ đánh một tiếng thở dài. Nếu như tôi có thể quyến rũ và mê hoặc người ta bằng những chiếc bánh tầm thường và ngờ nghệch này, có lẽ mọi chuyện đã khác hẳn đi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro