Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Friends break up, friends get married

Strangers get born, strangers get buriedTrends change, rumors fly through new skiesBut I'm right where you left me



3.

Nhắc lại về câu chuyện của tôi thì quả là nhạt nhẽo và vô vị, bởi vì cuộc đời của tôi chẳng có lấy một mốc đáng chú ý nào ngoài việc có một cái kẹp tóc màu vàng chuối cứ ra sức đòi tôi chỉ điểm cái công thức làm bánh hạnh nhân cho bằng được. "Chị hiểu em muốn học làm bánh, nhưng tại sao lại là bánh hạnh nhân?" Tôi khó hiểu chau mày, còn em thì cứ ngoe nguẩy cái đuôi đen xù của Haerin trong lòng bàn tay và cười toe. "Không phải em ghét hạnh nhân vô cùng sao?"

"Giờ thì em thích rồi," Em đáp, và vẫn trưng điệu cười vui vẻ ấy trên mặt cho tới khi tôi đầu hàng và bắt đầu bê chồng sách nấu nướng nặng trịch để bày ra phía ngoài bàn và bắt em đọc hết, trong khi chiếc ti vi cũ rích vẫn phát đi phát lại một bản tin về một người nào đó vừa qua đời.

Đó là đống sách mà tôi đã mua tất tần tật từ trên thư viện thành phố về, đống sách nấu nướng mà tôi đã gục đầu vào hàng đêm để học thuộc và thực hành đến rã rời chân tay, tôi ngấu nghiến chúng nhiều tới nỗi mất ngủ và những người hàng xóm thân thuộc trong con phố bắt đầu tỏ ra lo lắng cho cái gương mặt rệu rã và bơ phờ của tôi - một bà lão già cả bưng cho tôi một bát xúp rau tự trồng, và một bác công nhân người Mỹ đã ngoài năm mươi - ra sức khuyên nhủ tôi một cách chân thành và huơ huơ lọ thuốc ngủ liều lượng cao của ông để cảnh báo tôi - nhưng rồi thì tôi vẫn cứ chứng nào tật nấy. Để đạt được tới trình độ của ngày hôm nay, tôi đã phải cố gắng rất rất nhiều - quên chưa nói, Hân cứ hoa mắt và luống cuống hết cả lên với mấy dòng chữ nhằng nhịt trong cuốn sách, chốc chốc lại lắc đầu không hiểu và tra tấn lỗ tai tôi bằng hàng vạn câu hỏi vì sao.

Chiều nào cũng giống như chiều nào, tôi đứng bên cửa lò để tính nhẩm thời gian nướng bánh sao cho chuẩn vị, còn Hân thì đi đi lại lại trong gian phòng, một tay giơ cao chỉ lên trần nhà, một tay bận rộn kẹp chặt Haerin đang ngơ ngác vểnh tai và liếm liếm bột hạnh nhân đọng trên ria mép, em lẩm nhẩm mấy công thức khó nhằn ở trong miệng đến lần thứ một trăm vẫn không thuộc, rồi lại bĩu môi hờn dỗi và phàn nàn với tôi rằng sao việc nấu nướng lại thật khó.

"Cảnh sát đã tìm thấy thi thể của hai nam học sinh sau góc khuất của một căn nhà bỏ hoang. Nguyên nhân tử vong được dự đoán là ngộ độc thực phẩm. Theo quan sát, các điều tra viên đã tìm thấy những hộp sữa có mùi vị đáng ngờ..."

Chiếc ti vi xám xịt lại hiện lên thông báo về một vụ ngộ độc thực phẩm khỉ tiệt nào đó mà tôi chẳng muốn nghe, còn em thì cứ cọ má vào bộ lông đen xù của Haerin để than thở, nhưng mỗi lần tôi gặng hỏi lý do tại sao tự dưng em lại muốn học cách làm bánh - và còn là bánh hạnh nhân - thì Hân chỉ nháy mắt một cách tinh nghịch và nhoẻn miệng cười ra chiều đắc ý. "Ç'est un secret" (Đấy là một bí mật) Em khúc khích, và chun mũi lại để mỉm cười với tôi, "Em tin là chị sẽ rất bất ngờ cho mà xem."

Có vẻ như Hân không nói đùa, bởi vì tôi thực sự nhìn thấy những nỗ lực của em trong việc học cách làm quen với gian bếp nhỏ nhắn này; em bắt đầu tỏ ra thích thú với hương hạnh nhân ưa thích của tôi bằng cách chúi đầu vào giỏ thay cho Haerin (Haerin đã rất tức giận khi biết chốn ưa thích của nó đã bị chiếm chỗ). Và bởi vì tôi thích hạnh nhân một cách vô đối (như những gì tôi đã trình bày phía trên), và khi tôi vô tình ngước mắt lên để nhìn chăm chăm vào cái lịch rách treo trên tường, tôi nhận ra là ngày sinh nhật của mình đã cận kề.

"HÉLAS!!" (Chao ôi!!), Tôi reo thầm với tiềm thức, hóa ra là như thế. Phạm Ngọc Hân của tôi đáng quý biết bao cơ chứ! Tôi vui như mở cờ trong bụng suốt mấy ngày trời, và cứ thơ thẩn ngân nga ca hát vu vơ tới nỗi Haerin bắt đầu dè chừng tôi y hệt cái cách nó từng phán xét Hân mấy ngày đầu tiên, và sau một hồi thì tôi quyết định bắt tay vào nhào những chiếc bánh hạnh nhân ngon nhất trên thế giới. Tâm trí của tôi lúc ấy chẳng có lấy một khoảng trống nào khác ngoài những mơ tưởng về một bữa tiệc sinh nhật thơm nức hương hạnh nhân với cái kẹp tóc màu vàng chuối và gò má hồng hào đang mỉm cười rạng rỡ của em, và chúng tôi sẽ chúc tụng nhau bằng những miếng bánh xốp rải quế kèm bia gừng trong khi lăn ra cười ngặt nghẽo vì Haerin cứ ngoan cố chúi đầu vào cái giỏ trống rỗng.

Tôi hoàn thành chiếc bánh kem mừng sinh nhật chỉ vỏn vẹn trong vòng hai ngày, dù rằng xui rủi là trong tủ lạnh chẳng còn lại một vóc hạnh nhân vào vì Haerin cáu kỉnh đã cắn nát cái giỏ một cách không thương tiếc - tôi quyết định sử dụng lại cái công thức cũ kỹ mà tôi đã từng chế tác ra để thay thế, và thật mừng vì mùi vị của nó cũng không quá khác so với nguyên bản.

Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là tới bữa tiệc đình đám của chúng tôi - tôi sốt ruột đi đi lại lại trong gian bếp như một người cha thấp thỏm đứng chờ vợ mình hạ sinh đứa con đầu lòng, và chốc chốc lại ngước mắt lên nhìn đồng hồ để đợi chờ câu chào thường niên bằng đủ mọi thứ tiếng của em vang vọng qua cửa tiệm. Haerin bắt đầu mất kiên nhẫn và gào lên đòi tôi cho ăn, vì vậy khi tôi trở mình vào trong phòng và lục lọi tủ đồ hòng kiếm một dĩa cá khô, thì bỗng dưng tiếng chuông gió ngoài cổng chính vang lên leng keng, và giọng điệu lanh lảnh quen thuộc của em cất lên, tôi vội bưng chiếc bánh kem cỡ bự ra phía ngoài phòng khách với niềm hân hoan không thể diễn tả được thành lời.

Nhưng sự chú ý của tôi không va vào chiếc kẹp tóc màu vàng chuối cài trên mái tóc đen nhánh của em, cũng không va vào chiếc váy hoa nhí màu kem mà em diện ở trên người, lại càng không va vào giỏ bánh mì thơm nức hương hạnh nhân mà em kẹp sát bên hông - hẳn nhiên đó là những chiếc bánh mà em đã tự tay nhào nặn và nướng chín; nhưng không, tôi chẳng thể để ý đến tất cả những điều đó - bởi vì em đã gật gật đầu và chào tôi bằng một nụ cười quá sức rạng rỡ, bởi vì thậm chí vẻ tươi tắn sáng ngời trên khuôn mặt của em còn chẳng đủ khả năng để lôi kéo sự chú ý của tôi như mọi khi - và bởi vì, hai cầu mắt rúng động của tôi đang run rẩy và gấp gáp khi đụng chạm bản thể của chính mình đang đan chặt năm ngón tay vào bàn tay nhỏ bé của em, đơ người lắng nghe em giới thiệu hai người là người yêu.

"Kim... Kim Mẫn Nhi?"

Tôi chớp mắt, chiếc bánh kem to oành trên tay rơi thẳng xuống nền nhà. Tiếng gào thất thanh của Haerin hòa lẫn giữa giọng điệu vô cảm phát ra từ chiếc ti vi cũ rích chắn phía đằng sau, và chiếc bánh kem tội nghiệp của tôi nằm nhão nhoét trên nền đất trong tiếng kêu hốt hoảng của em, nhưng tôi cảm tưởng như chính trái tim mình đang bị giẫm lên, chứ chẳng phải là chiếc bánh.

Đúng thế, người yêu của Phạm Ngọc Hân chẳng phải bất kỳ một ai khác - mà lại chính là người em gái lọt lòng sau tôi chỉ vài phút. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro