Phiên Ngoại 13
Cố Ngụy chạy vào hùng hổ gằn giọng hỏi nhân viên lễ tân, nhân viên lễ tân kia cũng phải rùng mình một trận vì người đàn ông này bất ngờ xông đến hỏi như đang đi truy sát. Khi nhận được số phòng mà Huân Tử Phong đã thuê Cố Ngụy tức tốc chạy đi. Thang máy đợi lâu cũng không có kiên nhẫn mà chạy thang bộ, gộp hai thành một bước chạy đến tầng 6 phòng 606.
"Ưm"
Trên phòng Điềm Điềm mơ màng tỉnh dậy mới nhăn mặt bởi mùi khói thuốc ngập trong căn phòng. Người đàn ông ngồi ngay đầu giường bên cạnh em phả khói một cái mới tắt điếu thuốc đi nhìn em cười nham nhở.
"Em tỉnh rồi"
Điềm Điềm sợ hãi bật người ngồi dậy nhìn Huân Tử Phong, em run rẩy nhìn nơi lạ lẫm này. Chưa kịp lên tiếng thì hai chân đã bị gã nắm lấy kéo mạnh để cả người gã len vào giữa hai chân em rồi đè em xuống giường.
"Anh làm gì? Thả tôi ra...thả ra...đồ khốn...hức đây là đâu?"
Điềm Điềm hoảng loạn la hét, tay chân thì bị kiềm chặt không cử động nổi. Huân Tử Phong đưa tay bóp lấy cằm em cười thích thú nói:
"Ngoan nào cưng, em có biết ngay lần đầu gặp em anh đã muốn đè em ra *** rồi không?"
"Dơ bẩn...hức thả tôi ra..."
"Chiều anh một chút, anh thỏa mãn rồi liền thả cưng đi, cho cưng một chút tiền tiêu vặt. Thấy thế nào?"
"Đồ điên"
Điềm Điềm hét đến khản cổ họng cố đẩy Huân Tử Phong ra nhưng vô tác dụng. Nước mắt em bắt đầu giàn giụa nhớ đến Cố Ngụy, chỉ mong hắn đến cứu em kịp lúc.
"Ưm...đừng mà..."
Khoảng khắc Huân Tử Phong chạm cái môi dơ bẩn vào da thịt mềm mại của em thì cánh cửa phòng bất ngờ bị đá tung. Huân Tử Phong hoảng hồn nhìn ra cửa liền thấy Cố Ngụy mặt mày đỏ au tức giận nhìn gã.
"Cố Ngụy...cứu tôi..."
Cố Ngụy xông đến kéo Huân Tử Phong ra khỏi người của Điềm Điềm. Hắn điên tiết đem Huân Tử Phong đấm đá để gã giãy giụa như gà chết trên nền đất.
"Mẹ kiếp thằng khốn!"
Lại như chưa chút hết giận tiếp tục Cố Ngụy nện liên tiếp lên bản mặt của Huân Tử Phong. Cả người gã bê bết máu khổ sở bị đấm rớt tấp còn không nói ra được lời xin tha nào. Đánh đến khi gã bất tỉnh Cố Ngụy mới dừng tay rồi chạy đến choàng áo khoác ngoài lên người Điềm Điềm.
"Hức...hức Cố Ngụy"
Điềm Điềm sợ hãi rúc vào lòng Cố Ngụy khóc, Cố Ngụy ôm chặt lấy em đáy mắt cũng ướt nước.
"Cố Ngụy đồ đáng ghét...hức sao anh không đến đón tôi...hức sao giờ này anh mới đến?"
Điềm Điềm giàn giụa nước mắt đấm tới tấp lên ngực Cố Ngụy, hắn xót xa để mặc em đánh vẫn ôm em chặt cứng.
"Xin lỗi, anh sai rồi Điềm Điềm"
"Hức...anh biết tôi sợ thế nào không hả?"
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi, Điềm Điềm sẽ không ai bắt nạt em được nữa"
Cố Ngụy dịu dàng vẫn xoa lưng em, Điềm Điềm lúc này không còn tiếp tục đánh hắn nữa mà mềm nhũn ở trong lòng hắn. Cả người vẫn run rẩy mãi không nín khóc được.
"Điềm Điềm tôi đưa em về nhà, đừng sợ"
Cố Ngụy bế Điềm Điềm lên đi thẳng ra ngoài cửa, vừa ra đến nơi đã bắt gặp một nhà 3 người nữa của Tiêu Chiến. Điềm Điềm vừa nhìn thấy hai ba cùng anh hai lại òa khóc gọi:
"Ba, anh hai"
"Điềm Điềm"
Nhất Bác vội chạy lên trước, Điềm Điềm cũng được Cố Ngụy thả xuống chạy lại ôm lấy papi. Tiêu Chiến vừa nhìn vào bên trong phòng đã hốt hoảng nhìn Huân Tử Phong cả người đẫm máu bất tỉnh.
"Điềm Điềm con có sao không? Để ba xem..."
"Hức...papi Điềm Điềm sợ, hức hắn...hắn..."
Vừa nói lại nghẹn ngào rúc vào lòng papi run rẩy khóc.
"Papi con muốn về nhà, về nhà cùng papi"
"Được rồi Điềm Điềm, chúng ta về nhà, Tiêu Chiến em đưa con về trước"
Nhất Bác quay qua nói với Tiêu Chiến, anh gật đầu để Cố Ngụy đưa cả hai về nhà chính Tiêu gia trước còn mình ở lại cùng Tiêu Tỏa xử lý người này đưa ra pháp luật.
Điềm Điềm lúc được đưa về nhà đã ngủ từ lâu, Cố Ngụy bế em mang lên phòng rồi ngồi luôn ngay cạnh giường canh trừng em. Diệp Khánh cùng Lâm Hoàng Phong sau khi nghe tin cũng sốt sắng vội vã đến Tiêu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro