Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Em Chạy Không Thoát Đâu

"A Chiến à, hôm nay có phải mệt quá không?" Đạo diễn nhìn Tiêu Chiến với trạng thái không tốt, liền lo lắng hỏi.

"Hôm nay tâm trạng không ổn lắm, tôi sẽ điều chỉnh lại." Tiêu Chiến với vẻ mặt đầy mệt mỏi nói.

Cảnh quay này vốn có thể quay một lần là xong, nhưng Tiêu Chiến cứ thất thần, không biết đang nghĩ gì. Đạo diễn cũng nhận ra Tiêu Chiến không tập trung, trong lòng nghĩ, có phải mấy ngày trước quay phim gấp quá nên mệt mỏi không?

"A Chiến, nghỉ ngơi một chút đi." Đạo diễn lên tiếng dừng quay.

"Ừm, cảm ơn đạo diễn." Nói xong, Tiêu Chiến ngồi xuống một bên, một chuyên viên trang điểm còn trẻ đến dặm lại lớp trang điểm cho anh, đây là người được sắp xếp tạm thời, dù sao trước đây vẫn luôn là Vương Nhất Bác trang điểm cho anh.

Đạo diễn nhìn gương mặt mệt mỏi của Tiêu Chiến, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, luôn cho rằng vì mình thúc ép quay phim gấp nên khiến Tiêu Chiến kiệt sức, thấy rất áy náy.

Đạo diễn bước đến trước mặt Tiêu Chiến, liếc nhìn chuyên viên trang điểm, thấy hơi lạ mắt, chưa kịp nghĩ gì đã mở miệng nói: "A Chiến, cậu đổi chuyên viên trang điểm rồi à? Ủa, mấy ngày nay sao không thấy người trước trang điểm cho cậu? Cậu ấy tên là gì nhỉ... hình như là... Vương Nhất Bác?"

Sắc mặt Tiêu Chiến tối lại đáp: "Ừm."

"Sao cậu ấy không đến? Xin nghỉ phép à?" Đạo diễn hỏi cho rõ ngọn ngành.

Nếu đạo diễn biết sự thật, trong mắt Tiêu Chiến, những câu hỏi vừa rồi đều giống như đang cố tình hỏi.

Tiêu Chiến khẽ cười chua chát trong lòng, nghĩ thầm, tôi còn đang hy vọng cậu ấy chỉ là xin nghỉ phép thôi...

"Ừm, đã nghỉ việc rồi." Khi Tiêu Chiến nói đến chuyện nghỉ việc, tâm trạng trở nên rất xấu.

"Cậu ấy không phải là chuyên viên trang điểm riêng của cậu sao? Nhìn dáng vẻ này, chắc cậu không muốn cậu ấy nghỉ việc?" Đạo diễn quan sát sắc mặt của Tiêu Chiến, càng chắc chắn những gì mình vừa nói.

"Ừm, tôi thấy cậu ấy rất giỏi, hơi tiếc nuối."

Đạo diễn dùng tay chống cằm nói: "Chuyện này mà, A Chiến, người giỏi còn rất nhiều, cậu có thể tìm một chuyên viên khác mà."

"Ừm, cái này tôi biết."

"Ừm, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, quay xong cảnh này là chúng ta kết thúc, hôm nay được nghỉ sớm đó!"

"Ừm, được." Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của đạo diễn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liền sáng lên.

Vương Nhất Bác là chuyên viên trang điểm riêng của anh, lúc ký hợp đồng ban đầu là thông qua công ty của Vương Nhất Bác, sau đó có sự đồng ý của anh thì cậu mới được chính thức đảm nhiệm vai trò này. Nói cách khác, chuyên viên trang điểm riêng cần có sự đồng ý của Tiêu Chiến mới có thể làm việc, và ngược lại, nếu muốn nghỉ việc cũng phải được thông qua sự đồng ý của anh.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến vỗ trán một cái, sao anh lại quên mất điều này chứ, xem ra dạo này bị Vương Nhất Bác làm cho rối loạn rồi? Vậy nên, bây giờ chỉ cần chờ đơn xin nghỉ chính thức gửi đến tay mình là được.

Trong lòng Tiêu Chiến bỗng trở nên thông suốt, khóe miệng khẽ nhếch: "Em không thoát được đâu."

Quả nhiên, đến tối, Tiêu Chiến nhận được đơn xin nghỉ việc do phía công ty của Vương Nhất Bác gửi đến.

Tiêu Chiến cầm tờ đơn trong tay, từ từ xé nó đi. Sau đó gọi điện cho công ty của Vương Nhất Bác, nói rằng mình không đồng ý để cậu ấy nghỉ việc, vì thế lá đơn xin nghỉ này không có hiệu lực.

Sau khi gọi điện xong, Tiêu Chiến nghĩ, lúc này chắc Vương Nhất Bác đã nhận được tin rồi nhỉ.

Tâm trạng Tiêu Chiến cảm thấy rất tốt, ngồi đợi Vương Nhất Bác gọi điện lại cho mình, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Nhưng đợi rất lâu sau, Vương Nhất Bác vẫn không gọi điện đến, Tiêu Chiến bắt đầu mất kiên nhẫn, tại sao vẫn chưa gọi?

Lại đợi thêm một lúc nữa, Tiêu Chiến vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ngả người trên sofa, một tay gác lên trán: "Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, em muốn tôi phải làm sao bây giờ đây..."






Sáng hôm sau, Tiêu Chiến chỉ ăn qua loa vài miếng rồi vội vàng đến phim trường.

Vừa đến phòng nghỉ, chuẩn bị trang điểm thì Tiêu Chiến đã thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ đợi sẵn.

Tiêu Chiến vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng Vương Nhất Bác sẽ không đến, nhưng cậu lại xuất hiện, khiến tim Tiêu Chiến đập mạnh một cái khi nhìn thấy cậu, tay đang đặt lên cửa cũng quên luôn việc đóng lại, hốc mắt liền đỏ lên ngay lập tức.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động trong phòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tiêu Chiến đang đứng đó, tay vẫn còn đặt trên tay nắm cửa.

"Thầy Tiêu." Vương Nhất Bác lạnh nhạt mở lời, giọng điệu lạnh lùng, sắc mặt cũng không tốt. Nếu không phải vì đôi mắt sưng đỏ vì khóc và giọng nói khàn đặc, Tiêu Chiến thật sự đã nghĩ rằng Vương Nhất Bác không còn quan tâm đến anh nữa.

Tiêu Chiến không nói gì, vào lúc này thật sự không biết nên nói gì cả. Nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của bạn nhỏ trước mặt, tim anh như bị bóp nghẹt một cái.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của Tiêu Chiến: "Make up thôi, thầy Tiêu."

Mặc dù trước đây Vương Nhất Bác vẫn luôn gọi anh là "thầy Tiêu", nhưng bây giờ nghe thấy cách xưng hô đó sao mà... chói tai thế.

"Ừm." Tiêu Chiến đi qua người Vương Nhất Bác, ngồi xuống trước gương trang điểm.

Trong gương, Tiêu Chiến thấy bản thân tiều tụy đến cực điểm, quầng thâm mắt rất đậm, mắt nổi đầy tia máu, tóc bị anh vò rối rồi vuốt ngược ra sau, cả người trông rất không ổn.

Vương Nhất Bác lấy dụng cụ trang điểm, nhẹ nhàng dặm phấn cho Tiêu Chiến. Nhìn gương mặt trước mắt, thật sự rất đáng ghét, rõ ràng là người mình đã thích ba năm, vậy mà bây giờ, trong lòng chỉ còn lại chua xót.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến lên tiếng.

Vương Nhất Bác khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục thuần thục trang điểm cho Tiêu Chiến. "Có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác có thể nghe ra giọng của mình đang run rẩy.

"Xin lỗi..."

"Anh không cần nói xin lỗi với tôi, nếu thật sự thấy có lỗi, thì hãy để tôi đi."

Tiêu Chiến buồn bã khi nghe Vương Nhất Bác nói muốn đi: "Cậu nhất định phải đi sao?"

Vương Nhất Bác không trả lời, cậu thật sự không nỡ... nhưng tình cảnh bây giờ đã thế này rồi, còn biết làm gì?

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Chuyện trước đây làm tổn thương cậu, tôi thật sự không phải là có ý đó, tôi..."

"Đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi."

"Nhưng tôi không muốn để nó qua!" Mắt Tiêu Chiến đỏ lừ, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khựng lại một chút, những giọt nước mắt kìm nén từ lâu cuối cùng cũng không thể giữ được nữa, từng giọt tuôn rơi:

"Dựa vào cái gì mà anh không muốn để mọi chuyện qua đi? Người bị tổn thương là tôi, tôi còn không tính toán chuyện cũ nữa rồi, tại sao anh cứ phải nhắc đi nhắc lại? Tôi đã từ chức rồi, anh còn bác bỏ cả đơn xin nghỉ việc, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để quên hết quá khứ, đối xử với anh như bình thường, vậy mà anh cứ phải khơi lại những chuyện trước đây là sao? Rốt cuộc anh muốn gì, tôi phải làm sao thì anh mới vừa lòng?"

"Tôi không muốn cậu quên quá khứ, tôi muốn cậu nhớ đến tôi."

Vương Nhất Bác chưa từng gặp ai vô lý đến thế. Rõ ràng là lỗi của anh ta, vậy mà còn mặt dày yêu cầu người khác phải nhớ đến mình.

"Vì sao tôi phải nhớ đến anh? Nhớ đến tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi à? Ngày nào cũng phải ôn lại như ôn bài sao? Thầy Tiêu, anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi."

Vương Nhất Bác siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời, ào ào rơi xuống.

"Tiêu Chiến, anh thật sự rất đáng ghét!!" Vương Nhất Bác như bùng nổ cảm xúc, trực tiếp ngồi xổm xuống đất khóc nức nở, phát ra tiếng hu hu hu.

Vương Nhất Bác bất ngờ ngẩng mạnh đầu lên, hốc mắt đỏ ửng, ánh mắt đầy giận dữ, nắm chặt tay thành quyền:

"Tôi thật con mẹ nó đúng là ngu ngốc mới đi thích anh! Tôi đúng là tự rước khổ vào thân, con gái thì không thích, lại con mẹ nó đi thích một thằng đàn ông! Tôi thật sự không hiểu anh đang nghĩ cái quái gì! Anh có phải là thích hành hạ tôi không? Nhìn tôi đau khổ anh thấy vui lắm đúng không? Tôi xin anh đấy, tha cho tôi được không? Tôi thực sự chịu đủ rồi! Anh đâu có thích tôi, vậy mà con mẹ anh còn giữ tôi bên cạnh làm gì? Để nhìn tôi giống như con chó cứ chạy theo anh, vẫy đuôi cầu xin sự thương hại của anh, như vậy anh mới hài lòng đúng không?!"

Vương Nhất Bác gào lên, giọng nói càng lúc càng lớn, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt bị đứt, rơi lộp bộp xuống sàn.

"Ai nói là tôi không thích cậu?" Tiêu Chiến cũng không kìm được nữa, xúc động bật lên tiếng, nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi sụp dưới đất, lồng ngực phập phồng, cuối cùng cũng thốt ra lời mà anh đã giấu kín trong lòng từ lâu.

Vương Nhất Bác nghe thấy câu đó thì sững người, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt đầy kinh ngạc, kinh ngạc đến mức quên cả khóc.

Mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu đầy tia máu, anh bước tới một bước, quỳ một gối xuống, ngồi xổm trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi từng chữ từng chữ nói ra: "Tôi thích em."

"Khoảng thời gian này, tôi nhận ra... không có em, tôi thật sự không ổn. Không nhìn thấy em, lòng tôi cứ bồn chồn không yên, chỉ khi nhìn thấy em tôi mới cảm thấy an tâm. Hôm đó tôi đứng trước cửa khách sạn đợi em quay về, là vì tôi thực sự lo cho em. Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy về, tôi suýt nữa phát điên... Tôi sợ em xảy ra chuyện gì, nên cứ chờ mãi. Khi em quay lại, rõ ràng là vừa khóc xong, tôi thật sự rất đau lòng. Có thể lúc đó tôi chưa nhận ra, nhưng về sau tôi mới hiểu rõ... tôi thật sự rất quan tâm đến em."

"Lần trước khi em trang điểm cho tôi, tôi bảo em đi rửa tay, là vì em đã chạm vào tay người phụ nữ khác, tôi thấy tức. Tôi đổ bình nước mà em xin được, là vì tôi không muốn em uống đồ của người khác. Nhìn thấy em cười nói với người khác, lòng tôi khó chịu vô cùng. Ban đầu tôi không hiểu đó là ghen, về sau tôi mới nhận ra....thì ra... tôi cũng thích em..."

"Lần này tôi bác đơn xin nghỉ việc của em, là vì... tôi thực sự không thể không có em..." Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, ánh mắt vô cùng chân thành.

Nước mắt vẫn còn vương trên mặt Vương Nhất Bác, cậu nghe hết lời Tiêu Chiến nói trong sự bàng hoàng. Cậu chưa bao giờ nghĩ cái kết lại là như thế này, mắt cậu mở to, trân trân nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đưa tay ra, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt Vương Nhất Bác, mỉm cười: "Người cảm thấy đau không chỉ có em, mà còn có tôi. Thích một người là điều không thể giả vờ được, lúc đầu tôi không tin mình thích em, tôi không thể cứ mãi lừa dối lòng mình."

Yết hầu của Vương Nhất Bác khẽ động đậy: "Vậy sao thái độ của anh đối với tôi lại xấu như vậy..."

"Là vì tôi ghen nên mới như vậy..."

"Tôi đã nói rồi mà, anh thật sự rất đáng ghét..." Vương Nhất Bác đưa tay đấm nhẹ vào ngực Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến một tay nắm lấy tay cậu: "Bây giờ còn giận không?"

"Giận!" Vương Nhất Bác tức đến mức phồng cả má sữa lên.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thật sự đáng yêu quá đi. Anh đưa tay ôm lấy đầu cậu, chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng nhìn lại Tiêu Chiến, đôi mắt cậu mở to chớp chớp mắt.

Tiêu Chiến từ từ tiến lại gần, nghiêng đầu định hôn, Vương Nhất Bác hoảng hốt trợn to mắt: "Anh làm gì đấy?"

Tiêu Chiến không nói gì, liếc nhìn môi Vương Nhất Bác, rồi dán chặt môi mình lên đó.

Vương Nhất Bác căng thẳng đến mức quên cả thở, đột nhiên nhớ đến cảnh hôn giữa Tiêu Chiến và Nhậm Tinh Tinh trong phim, cậu lập tức đẩy Tiêu Chiến ra, đứng bật dậy: "Không được hôn tôi!"

Tiêu Chiến bị đẩy ngã ngồi xuống đất, sau đó mỉm cười đứng dậy, phủi đi lớp bụi không hề tồn tại ở trên người: "Anh đã hôn rồi."

Vương Nhất Bác tức giận đến phát nổ: "Cái miệng này của anh rốt cuộc đã hôn bao nhiêu cô gái rồi?! Không cho anh dùng cái miệng từng hôn người khác để hôn tôi!"

"Đó là đóng phim mà, không tính..." Tiêu Chiến nhếch môi cười.

Vương Nhất Bác đỏ mặt, lớn tiếng hét lên: "Ai nói không tính, đóng phim cũng tính!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro