Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thanh Mai Trúc Mã Hung Dữ Quá À (Trung 2)

Tên gốc: 马他好凶
Tên truyện: Thanh Mai Trúc Mã Hung Dữ Quá À
Tác giả gốc: 见极光啊 (cre: weibo)
Editer: Dứa
Thể loại: Trúc mã, tuổi tác chênh lệch 6 tuổi.
Thiết lập: Bác sĩ ca ca + Sinh viên đại học đệ đệ

__________

Tiêu Chiến đã thông báo trước về việc điều chuyển công tác của mình cho bố mẹ, và họ cảm thấy con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng, nên không can thiệp quá nhiều vào chuyện này.

Ba năm trước, khi anh thông báo sẽ đi học ở bệnh viện ngoại tỉnh, gia đình Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều, họ còn tưởng con trai có đối tượng nào đó nên mới đi theo bên đó.

Tuy nhiên, qua nhiều năm như vậy dường như không có nguyên nhân nào là như vậy cả.

Họ cũng đã hỏi qua một vài lần, nhưng Tiêu Chiến luôn lảng tránh, thái độ mơ hồ khiến họ hiểu nhầm, chỉ là bao lâu nay anh không mang ai về nhà ra mắt.

Tiêu Chiến ban ngày bận rộn với công việc xét nghiệm ở bệnh viện, tối lại bày trò cùng Vương Nhất Bác trong nhà một lúc lâu, đâu còn tâm trí để đối phó với những câu hỏi của bố mẹ.

"Chiến Chiến, con nên phải nói với mẹ là con có thích ai không chứ."

Tiêu Chiến ôm cái gối trên sofa, im lặng trong vài giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Mẹ, con có người thích rồi."

Nhưng biểu cảm của anh lại không phải sự vui mừng, ba người trong gia đình lặng đi trong giây lát.

Bố mẹ Tiêu Chiến không thể hiểu được suy nghĩ của con trai, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng không định để họ có cơ hội phản ứng, anh nói: "Bố mẹ, con thích Nhất Bác."

Bố Tiêu vỗ vai mẹ Tiêu, ngáp dài: "Tiêu Chiến, chúng ta tất nhiên biết con thích Nhất Bác, các con từ nhỏ đã có quan hệ tốt như vậy rồi, vợ à, chúng ta đi ngủ thôi."

Mẹ Tiêu còn chưa kịp phản ứng gì, đến khi về phòng mình bà mới như bừng tỉnh, mạnh tay vỗ vào lưng bố Tiêu đang uống trà.

"Anh còn có tâm trí uống trà?"

"Chuyện gì vậy?"

Mẹ Tiêu tức giận nói: "Con trai anh vừa mới công khai thích người ta ngay trước mặt anh đấy!"

"Anh nghe thấy rồi."

Bố Tiêu nắm lấy tay mẹ Tiêu, khuyên bà ngồi xuống để bình tĩnh suy nghĩ kĩ lại.

"Em còn có thể nghĩ cái gì nữa?"

"Giờ em đi qua đó làm gì? Đánh nó một trận à? Thôi, chúng ta bình tĩnh đã."

Không biết có phải đứa con này cố tình nói bừa hay không, nhưng ông bà lại không dám nghe tiếp.

Mất một lúc lâu mới khuyên nhủ được, mẹ Tiêu thở dài liên tục, quyết định ngày mai sẽ hỏi thăm gia đình nhà Lão Vương xem họ biết chuyện gì không.

Tiêu Chiến còn vài ngày nghỉ, hôm qua đi giúp đỡ chỉ là hành động tự nguyện cá nhân.

Anh còn có những việc khác, sau khi về Tiêu Chiến không định tiếp tục sống với bố mẹ, một là vì nhà ở xa nơi làm việc không tiện, hai là anh cũng phải chuẩn bị tâm lý nếu bố mẹ không chấp nhận khi anh công khai.

Tiêu Chiến không tự tin là Vương Nhất Bác nhất định sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh, nhưng nếu thực sự không muốn, anh ra ngoài sống sẽ giữ được thể diện cho cả hai.

Dù vậy nhưng anh không vội, nhìn dáng vẻ ngây thơ của bé con hôm qua, anh biết rõ cậu vẫn chưa hiểu chuyện tình cảm.

Tiêu Chiến không tin Vương Nhất Bác lại không có chút cảm giác gì với mình, dù là sự lệ thuộc hay một cảm giác nào khác, nhưng chỉ cần cậu có thể ở bên cạnh mình, chẳng phải đã tốt rồi sao?

Vương Nhất Bác rất coi trọng người bạn tốt của mình, sợ Tiêu Chiến sẽ rời đi, sáng hôm sau cậu liền đến gõ cửa nhà Tiêu Chiến.

"Chào buổi sáng, mẹ Tiêu~"

Câu này lọt vào tai mẹ Tiêu Chiến, người không ngủ cả đêm, tự động bỏ qua từ đằng sau là Tiêu mà nghe thành chỉ còn một chữ "mẹ".

Bà nhìn tiểu bảo bối ngoan ngoãn trước mặt, lòng cảm thấy thật nhiều cảm xúc, chỉ đành để cậu vào trong.

Vương Nhất Bác thì chẳng sao, cười tươi tắn chạy thẳng đến phòng Tiêu Chiến, dù sao cậu cũng đã rất quen thuộc.

Mẹ Tiêu nhìn về phía bàn ăn, nơi bố Tiêu đang uống sữa đậu nành, ánh mắt giao nhau, rồi bố Tiêu Chiến cúi đầu giả vờ không thấy gì.

Vương Nhất Bác không gõ cửa mà chạy thẳng vào phòng Tiêu Chiến, đúng lúc Tiêu Chiến đang mặc áo sơ mi.

"Ấy dô, sao anh không mặc đồ cho đàng hoàng vào?" Vương Nhất Bác giả vờ che mắt, thực ra lại càng đến gần hơn.

Hôm qua Tiêu Chiến đã coi thường cơ thể cậu, nhưng giờ cậu muốn xem thử Tiêu Chiến đã luyện được gì trong những năm qua.

Xem ra, sau khi nhìn kỹ, cậu hoàn toàn ghen tị.

Cơ bụng này, cơ ngực này, liệu có phải là thật không?

Tiêu Chiến nhìn gương mặt ngơ ngác của bé con, miệng mỉm cười "Muốn sờ thử không?"

"Ai muốn sờ chứ, tự luyến quá đi!" Vương Nhất Bác không thể không quay mặt đi, đồ Tiêu Chiến thật là phiền phức.

"Không sờ thì lần sau sẽ chẳng còn cơ hội đâu." Nói rồi Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu, đặt vào bụng mình, mày nhướng lên nhìn mặt bé con đã đỏ thấu, cái tai cũng hồng rồi kìa, đáng yêu quá~~

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nắm tay, cảm giác ngón tay cậu trượt lên trượt xuống, Tiêu Chiến đã chủ động như vậy, thì cậu chỉ có thể nhẹ nhàng cảm nhận một chút, phải thỏa mãn lòng tự kiêu của người bạn tốt này.

Cả hai đã mất một lúc lâu để mặc đồ, Tiêu Chiến cũng không thúc giục, dù sao thì anh cũng vui vẻ nuông chiều tiểu bảo nhà mình.

Nhưng sau đó, Vương Nhất Bác lại cảm thấy hơi xấu hổ, sao mà cứ sờ mãi như vậy, cậu đâu phải là Tiêu Chiến.

"Khụ, hôm nay anh đi đâu chơi sao?" Cậu cố gắng chuyển đề tài, rút tay lại.

Mặt của Tiêu Chiến vẫn ra vẻ hơi tiếc nuối, nhưng việc gần gũi buổi sáng hôm nay đã đạt được, cũng coi như không tồi.

"Đi xem căn nhà ở gần bệnh viện, và thêm một số đồ dùng cần thiết."

"Ồ, nhà để sau này cưới à?" Vương Nhất Bác biết, đó là căn nhà Tiêu Chiến chuẩn bị từ trước, tiền vay vẫn chưa trả hết.

"Ồ cái gì mà ồ, muốn đi cùng anh không?"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến đang đùa nghịch với má của mình. "Em đi làm gì~ dù sao cũng không phải cho em ở."

"Ai nói không cho em ở? Không cho em ở thì cho ai ở chứ?"

Anh chỉ yêu một người, chỉ muốn kết hôn với một người, và người đó chỉ là mình em thôi.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, chẳng trách các cô gái đều nói người bạn thân tốt nhất là người có thể chừa sẵn một căn phòng trong nhà cho nhau, hoá ra anh em tốt cũng có thể làm như vậy à.

Tiêu Chiến thật sự đối xử với cậu tốt nhất!

Tiêu Chiến nhìn nụ cười ngốc nghếch của cậu, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, vậy là hiểu hay là chưa hiểu? Không phản đối, không từ chối, đây là muốn diễn kịch ư?

"Được thôi, em sẽ đi trang trí phòng của em! Gogogo lets go!"

Tiêu Chiến bị cậu thúc giục thì ngẩn người, nhưng kết quả thì tốt, Vương Nhất Bác muốn cùng anh sống chung.

Hai người không ăn sáng ở nhà, khi họ ra ngoài thì nhà Tiêu Chiến không có ai, có lẽ là đi mua đồ ăn rồi?

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không biết rằng, ngay bên cạnh và chỉ cách một cánh cửa, bốn vị trưởng bối trong Vương gia đang ngồi tại bàn, vẻ mặt nghiêm túc thảo luận.

Mẹ của Tiêu Chiến nghe xong mô tả của mẹ Vương, đầu óc bỗng tối sầm, hai đứa nhỏ đã lén lút tiến xa đến vậy rồi sao?

Bố mẹ Vương cũng lo lắng, giờ thì đã có thông tin từ mẹ Tiêu rằng tối qua Tiêu Chiến đã công khai giới tính, không phải là hiểu lầm nữa rồi.

Chỉ là họ không ngờ, hai đứa nhỏ đó sao lại không có ý định giấu giếm gì, lại cứ thế công khai chuyện này với họ?

Sau một lúc trò chuyện, cuối cùng bố Tiêu lên tiếng an ủi mọi người: "Vì các con đã tin tưởng chúng ta, thì chúng ta không thể trở thành rào cản giữa hai đứa nó."

Mấy người còn lại tuy chưa chấp nhận ngay lập tức, nhưng trong lòng cũng đã hiểu phần nào, dù sao lời của bố Tiêu Chiến cũng không phải là không có lý.

Tiêu Chiến và Tiểu Bảo đều là những đứa trẻ mà hai gia đình họ cùng nhìn lớn lên, rõ ràng là rất hiểu rõ về chúng.

Vì các con đã có xu hướng như vậy, chi bằng để xử lý nội bộ, ít ra họ còn có thể quản lý được, không để chúng giao du lung tung với những người bên ngoài.

Lúc này, Vương Nhất Bác đang ngồi trên xe của Tiêu Chiến ăn kem, vẫn chưa biết rằng mình và Tiêu Chiến, với tư cách là những nhân vật chính, đã bị hai gia đình thảo luận và xác định mối quan hệ rồi.

Tiêu Chiến với vẻ mặt chán ghét nhưng thực sự là chiều chuộng, dùng lòng bàn tay đỡ lấy kem đang tan "Tiểu Bảo vẫn là trẻ con à, ăn kem mà miệng còn chảy ra thế."

"Muốn bị phạt à~"

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt kiêu ngạo vì được cưng chiều của bé con, thầm nghĩ, chẳng phải em sẽ phải nghe theo tôi sao, sớm muộn gì cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro