Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝒔𝒐𝒍𝒂𝒄𝒆;

"nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa."

moon junhui, một nam nhân với vẻ đẹp hiếm có, như thể trời đất đã dành cả sự ưu ái cho dung nhan của em. nhan sắc ấy ngút trời, tựa như một bức họa hoàn mỹ không tì vết, khiến mọi nữ nhân khác, dù đẹp đến đâu, cũng không thể sánh bằng. vẻ đẹp của junhui không chỉ nằm ở gương mặt thanh thoát, làn da trắng mịn hay đôi mắt u buồn sâu thẳm, mà còn ẩn chứa trong khí chất thoát tục, như thể em bước ra từ một thế giới khác. mỗi bước đi của em nhẹ nhàng, uyển chuyển như nước chảy mây trôi; ánh mắt, đôi môi, từng cử chỉ đều tạo nên một sức hút chết người, thứ ma mị mà ai đã nhìn một lần thì khó lòng mà quên được.

giữa cuộc đời phàm tục, junhui tựa như ánh trăng lạnh nhạt và tinh khiết, soi sáng một cách lặng lẽ nhưng khiến lòng người khắc khoải mãi không nguôi. em đẹp như bức họa cổ treo giữa cõi đời, và cái đẹp ấy, không chỉ là hoa lệ, mà còn là họa tâm, làm người say đắm, bâng khuâng vì biết rõ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có được em.

moon junhui là một omega, chẳng trách sao nhan sắc em lại nổi bật đến vậy. pheromone của junhui mang hương xạ hương trắng và hoa lan chuông, một hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết nhưng quyến rũ đến kỳ lạ. hương xạ hương trắng vừa dịu ngọt vừa nồng ấm, như vương lại một chút bí ẩn khó nắm bắt. còn hương hoa lan chuông lại trong trẻo và tinh khôi, như tiếng ngân vang của thiên nhiên trong sáng, khơi dậy một cảm giác vừa gần gũi vừa xa xôi.

khi junhui bước qua, hương thơm ấy vương vấn trong không khí, dịu dàng như cái chạm khẽ của làn gió xuân, nhẹ nhàng nhưng lấn át mọi giác quan. ai đã từng lướt qua em cũng sẽ nhớ mãi hương thơm ấy - nồng nàn nhưng không quá mãnh liệt, thoảng qua nhưng không dễ phai, như một lời thì thầm quyến rũ đến tận sâu trong lòng người.

junhui mang vẻ đẹp mỏng manh mà rực rỡ, làn da trắng ngần và đôi mắt sâu thẳm, như một đóa hồng giữa chốn trần ai. nhưng cuộc đời em, như một vở kịch định sẵn, luôn phảng phất nỗi u buồn. người ta hay nói hồng nhan ắt sẽ bạc mệnh. và số phận của junhui như đã gắn liền với câu nói ấy, tựa như định mệnh mà em không thể thoát khỏi. junhui không biết cha mẹ ruột của mình là ai. ngay từ khi có nhận thức, em đã thấy mình giữa bức màn đỏ nhạt nhòa và ánh đèn mờ ảo của chốn lầu xanh. không ai giải thích cho em vì sao em ở đó, cũng không có một cánh tay nào dịu dàng ôm lấy em trong những đêm lạnh giá. tất cả những gì em biết là sự cô độc và tiếng ồn ào của cuộc sống về đêm, thứ cuộc sống mà những kẻ đi qua chỉ để lại sự mệt mỏi và trống rỗng.

junhui lớn lên giữa những ánh mắt ái mộ nhưng đầy toan tính, những lời tán tụng nhưng không chân thành. mặc dù cuộc đời không cho em quyền lựa chọn nơi bắt đầu, em vẫn chọn cách giữ mình, chỉ bán nghệ, không bán thân. vẻ đẹp của em càng ngày càng nở rộ, nhưng lại trở thành điều khiến em bị trói buộc nhiều hơn. người đến kẻ đi, ai cũng muốn chạm vào cái đẹp ấy, nhưng chẳng ai thực sự quan tâm đến con người yếu đuối bên trong.

dù bị ràng buộc trong thế giới đầy cám dỗ ấy, junhui vẫn toát ra sự thuần khiết như ánh trăng soi sáng đêm tối. nhưng mỗi lần em nhắm mắt để múa, mỗi lần em buông lơi để hòa mình vào điệu nhạc, lòng em không khỏi tự hỏi: liệu có ai đó sẽ đưa em ra khỏi nơi này, khỏi kiếp sống mà em chỉ như một đóa hoa chờ ngày tàn phai?

"junie à, hôm nay có ai bắt nạt con không?" giọng nói của bà min ấm áp, khẽ vang lên giữa căn phòng lặng lẽ. dù là chủ nhân của lầu xanh này, bà min lại chưa bao giờ xem junhui như một món hàng hay một công cụ kiếm tiền.

bà là người duy nhất, từ khi junhui còn nhỏ, đã dùng ánh mắt dịu dàng chăm sóc và bảo vệ em. bà min có một quá khứ nhiều biến cố, và bà hiểu rõ những nỗi buồn, những tổn thương mà đứa trẻ như junhui phải chịu đựng. ngày bà nhặt được em bên vệ đường, nhìn thấy đôi mắt to tròn ngơ ngác của đứa trẻ ấy, bà biết rằng mình không thể bỏ mặc em. không con cái, không gia đình, bà quyết định nuôi junhui, dù biết rằng cuộc sống nơi lầu xanh chẳng phải là môi trường lý tưởng cho một đứa trẻ. nhưng bà vẫn cố gắng, đã dành cho em từng chút yêu thương còn sót lại trong lòng mình.

"dạ con không sao mà bà. không ai làm gì con hết đâu." junhui mỉm cười rạng rỡ, vui vẻ đáp lại lời hỏi han của bà min.

mỗi buổi tối, trước khi những vị khách tìm đến để thưởng thức nghệ thuật của em, bà min luôn ân cần hỏi han, lo lắng không biết hôm nay em có gặp điều gì bất trắc hay bị ai quấy rầy không. bà là người đã dạy junhui cách sống, cách bảo vệ bản thân, và cũng là người đầu tiên nói với em rằng: "con có quyền lựa chọn con đường cho riêng mình." là một trong những nam nhân hiếm hoi tại lầu xanh, junhui không chỉ được bà min bảo bọc mà còn được các chị em nơi đây hết lòng thương yêu. những người phụ nữ ấy, mỗi người đều mang theo những câu chuyện đời đầy buồn tủi, đã chịu đủ mọi giày vò của số phận, nhưng khi đứng trước junhui, trái tim họ lại trở nên dịu dàng, bao dung một cách kỳ lạ. họ không ghen ghét, không đố kị với em, mà yêu thương em như người thân, như một người em út cần được bảo vệ trong ngôi nhà bất đắc dĩ này.

"junie này, có ai bắt nạt em thì nhớ phải nói cho tụi chị biết chưa. không ai có quyền làm hại em hết." chị yunji dặn với giọng kiên quyết. bàn tay chị đặt nhẹ lên vai em, như muốn truyền thêm sức mạnh, nhắc nhở em rằng dù thế giới có tàn nhẫn đến đâu, các chị sẽ luôn ở đây.

"đúng vậy junie ngoan à, nhớ phải bảo vệ bản thân. em là món quà vô giá của tụi chị nhớ không." chị hayoon lại đến gần, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của em, ánh mắt trìu mến như một người chị chăm lo cho đứa em nhỏ. giọng chị nhỏ nhẹ nhưng vững vàng, như sợi dây ràng buộc junhui với những điều tốt đẹp còn sót lại trong cuộc đời em.

những đêm khuya khi khách khứa đã ra về, các chị thường ngồi lại quanh junhui, kể cho em nghe những câu chuyện cũ, dạy em cách tự chăm sóc bản thân, và cũng dạy em cách giữ vững lòng mình giữa cuộc đời nhiều cạm bẫy. họ chải mái tóc đen mượt của em, vuốt nhẹ đôi vai gầy của em, ánh mắt họ đong đầy sự trìu mến và lo lắng, như thể junhui là chút gì đó trong sáng mà họ muốn giữ lại, không để dòng đời xô đẩy làm phai mờ. có chị còn sẵn sàng đứng ra bảo vệ em mỗi khi có ai đó cố ý làm khó dễ. họ như những người chị lớn, luôn chắn gió che mưa, để junhui được giữ lại phần nào sự thuần khiết của tâm hồn mình. dù không ai nói ra, nhưng trong ánh mắt và cử chỉ của họ, em biết mình được yêu thương, được coi là một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời của mỗi người.

"em biết rồi mà, em sẽ không quên đâu." junhui mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng trong đêm. dù đời có nhiều thử thách, em vẫn cảm thấy an yên khi có những người chị luôn bên cạnh, là gia đình, là điểm tựa tinh thần, cùng em bước đi qua mọi khó khăn.

buổi tối hôm ấy, như mọi buổi tối bình thường khác, junhui khoác lên mình bộ y phục mỏng manh, nhẹ nhàng như làn sương, được thêu dệt tinh xảo với từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ. vẫn là mùi hương xạ hương trắng và hoa lan chuông phảng phất quanh em, dịu dàng lan tỏa trong không khí như muốn giữ lại chút gì thanh khiết giữa chốn phàm tục. tiếng đàn nhạc khẽ vang lên, báo hiệu sự khởi đầu cho một đêm dài. junhui bước ra giữa căn phòng rộng lớn, dưới ánh đèn lồng lung linh hắt xuống, trông em như một bức tranh tuyệt mỹ, dường như không thật, như thể em không thuộc về nơi này. em cúi nhẹ đầu, đôi mắt dài và cong khép hờ như màn lụa che đi chút thoáng buồn man mác.

bước chân em nhẹ nhàng như nước chảy, từng cử động tay uyển chuyển như vẽ nên từng nét mực lên nền không gian. em múa, hòa mình vào âm nhạc, từng chuyển động của em mượt mà, thuần thục, như thể từng nhịp thở đều đã được rèn luyện kỹ lưỡng. mỗi lần em xoay người, làn áo nhẹ nhàng tung bay, mái tóc dài đen óng của em lả lướt theo từng nhịp điệu, tạo thành một hình ảnh đẹp đến mê hoặc. khách khứa đến xem không rời mắt khỏi em, bị cuốn theo từng động tác của em như thể bị thôi miên. họ đã từng thấy nhiều vũ công, nhiều nghệ sĩ tài ba, nhưng chẳng ai có thể làm họ thấy xao xuyến như junhui. em đẹp theo cách bí ẩn và thanh tao, như một bông hoa giữa đêm tối, vừa rực rỡ, vừa khiến người ta chần chừ chẳng dám chạm vào, sợ sẽ làm vỡ tan sự mong manh ấy.

với mỗi bước nhảy, mỗi cái chạm tay vào không gian tĩnh lặng, em lại kể câu chuyện của mình, gửi gắm tất cả vào từng động tác tinh tế. em không chỉ đơn thuần là múa, em tựa như hóa thành chính bức tranh mà người ta mơ tưởng nhưng không bao giờ chạm tới. và dẫu giữa những ánh nhìn khao khát và thèm muốn của khách, em vẫn giữ được sự thanh tao, nét ngạo nghễ đầy kiêu hãnh của mình. có nhiều vị khách đề nghị mức giá trên trời để được qua đêm với em nhưng bà min từ chối hết, bà không muốn ai chạm vào ánh trăng sáng mà bà nâng niu và nuôi dưỡng.

đêm nay, dù là một buổi tối bình thường, nhưng trong điệu múa của junhui vẫn ẩn chứa một nỗi buồn phảng phất mà chỉ những ai thực sự tinh ý mới nhận ra được. em biết, khi ánh đèn tắt đi và căn phòng trở lại yên lặng, em sẽ lại là chính mình, nhưng với những ai đã nhìn thấy em múa, hình bóng ấy sẽ mãi khắc sâu trong ký ức, như một mộng cảnh khó lòng phai nhạt.

"junie, con sao thế? hôm nay ta thấy con buồn lắm." bà min hỏi, giọng đầy âu yếm và lo lắng. bà nhẹ nhàng bước lại gần, vỗ lên đùi mình một cách điệu bộ quen thuộc, như một lời mời gọi em nằm vào lòng bà, nơi luôn là nơi an toàn và ấm áp nhất.

junhui nhìn bà, cảm nhận được sự yêu thương từ đôi mắt già cỗi của bà min, đôi mắt đã chứng kiến bao đau thương và khổ sở của em trong suốt những năm tháng trưởng thành nơi đây. em im lặng một lúc, không muốn để những cảm xúc hỗn độn trong lòng bị phơi bày, nhưng rồi, trong ánh mắt dịu dàng ấy, em cảm thấy một chút gì đó vỡ òa.

"con không sao đâu bà." junhui trả lời, giọng có phần nhẹ nhàng nhưng cũng trầm buồn. em nằm xuống, đầu gối nhẹ nhàng tựa vào đùi bà min, cảm nhận hơi ấm của bà như một chiếc chăn bao bọc lấy mình, vỗ về.

bà min vẫn im lặng, chỉ khẽ vuốt nhẹ mái tóc em, đôi bàn tay gầy guộc nhưng chắc chắn như một lời an ủi không cần phải nói. bà biết rõ junhui, biết rằng khi em im lặng, không phải vì em không có gì để nói, mà là vì em đang mang trong lòng một nỗi niềm nào đó, một vết thương mà chỉ những người thân yêu mới có thể cảm nhận được.

"con có thể kể cho ta nghe không, junie? nếu con muốn thì ta sẽ luôn lắng nghe." giọng bà min nhẹ nhàng, không hối thúc, chỉ là lời mời em mở lòng.

junhui ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt bà min, nơi có sự ấm áp mà em chưa bao giờ tìm thấy ở đâu khác ngoài bà. một phần trong em muốn giữ kín tất cả, không muốn làm bà phải lo lắng. nhưng một phần khác lại khao khát được chia sẻ, được giải tỏa nỗi lòng đã đè nén từ lâu.

"con... con chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi bà." junhui cuối cùng cất tiếng. "đôi khi con tự hỏi mình là ai, và liệu có ai thực sự nhìn thấy con ngoài những gì con làm cho họ."

bà min không đáp lại ngay lập tức. bà chỉ tiếp tục vuốt ve tóc em, im lặng, để cho junhui cảm nhận rằng bà ở đây, sẽ luôn ở đây, bất kể có bao nhiêu nỗi buồn hay khổ đau em phải đối mặt.

"con là junie, là một phần quan trọng trong thế giới của ta. đừng bao giờ quên điều đó." bà min nhẹ nhàng thì thầm. "con không phải làm gì để khiến người khác thấy mình, junie. con chỉ cần là chính mình, và đó đã là điều quý giá nhất."

lời nói của bà min như một làn gió nhẹ nhàng xoa dịu nỗi buồn trong lòng junhui. em nhắm mắt lại, yên tâm tựa vào bà, cảm nhận sự che chở mà bà luôn mang lại cho mình. dù không thể thay đổi quá khứ hay giải quyết tất cả những đau khổ trong cuộc đời, nhưng trong giây phút này, với bà min, junhui cảm thấy mình không cô đơn.

"đến bao giờ con mới tìm được tình yêu thật sự của đời con, như cách bà và các chị yêu con đây?"

"không con à, tình yêu khác với tình thương. cách ta và các chị yêu thương con chỉ là tình thương đơn thuần." bà min tiếp tục, giọng bà vẫn nhẹ nhàng, đầy sự quan tâm. "chúng ta yêu con như yêu một phần của gia đình mình, như những đứa trẻ mà ta muốn bảo vệ và chăm sóc. nhưng tình yêu, thật sự yêu một người, đó là một cảm xúc khác. đó là khi con cảm nhận được trái tim mình rung động, khi con không chỉ muốn bảo vệ mà còn muốn chia sẻ cả thế giới của mình với người đó."

junhui nghe bà min nói vậy, trong lòng lại có chút thắt lại. những lời này như một lời nhắc nhở, làm em chợt nhận ra rằng tình thương mà bà và các chị dành cho mình, dù sâu sắc và trọn vẹn, vẫn khác với thứ tình yêu mà em luôn khao khát. junhui im lặng nghe bà, ánh mắt dịu lại khi những lời của bà như một thứ nước mát xoa dịu những suy nghĩ hỗn độn trong lòng. tình yêu thật sự... là thứ mà em chưa từng có, dù đã từng có những khoảnh khắc gần như chạm vào nó, như một cơn gió thoảng qua, mà vẫn chẳng thể nắm giữ.

"vậy bà nghĩ con sẽ tìm thấy tình yêu của mình sao?" junhui hỏi, đôi mắt em sáng lên một tia hy vọng mơ hồ, như thể muốn tìm ra một câu trả lời rõ ràng, một con đường cho tương lai.

"con sẽ tìm thấy, junie. chắc chắn là vậy. tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng đến nhanh chóng, nhưng nó sẽ đến khi con sẵn sàng, khi con hiểu được chính mình và biết mình xứng đáng với tình yêu như thế nào." bà min nhìn junhui, khuôn mặt bà bừng lên một nụ cười ấm áp, tuy không hứa hẹn gì, nhưng có một sự vững vàng lạ kỳ trong đó.

junhui nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt em có chút ngập ngừng, nhưng cũng đầy mong mỏi. câu hỏi của em, như một tiếng gọi từ sâu trong lòng, một khao khát được hiểu, được cảm nhận một thứ tình cảm mà em luôn thiếu thốn, dù đã nhận được rất nhiều yêu thương từ bà min và các chị.

"bà ơi, bà nói cho con nghe nhiều hơn về tình yêu đi ạ."

bà min mỉm cười, ánh mắt bà trở nên sâu lắng, như thể đang nhớ lại những ký ức xa xăm của chính mình. bà khẽ vuốt tóc junhui, giọng bà trầm ấm và nhẹ nhàng, như một câu chuyện được kể từ lâu lắm.

"tình yêu, junie à, là một thứ tình cảm rất đặc biệt." bà bắt đầu, giọng bà mang theo sự trải nghiệm và những cảm xúc mà bà đã tích lũy trong cả một đời người. "nó không giống như tình thương của một người mẹ hay người chị dành cho con. tình yêu thật sự là khi con gặp được một người mà con không thể sống thiếu họ, một người mà trái tim con tự nhiên rung động khi nhìn thấy họ, và khi con có thể chia sẻ mọi thứ với họ mà không cần phải giấu giếm."

"tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nó có thể mang lại cho con niềm vui, nhưng cũng có thể mang đến đau khổ. nó giống như một con dao sắc bén, có thể làm con tổn thương, nhưng cũng có thể là nguồn động lực mạnh mẽ nhất để con sống một cách trọn vẹn." bà ngừng lại một lúc, để junhui có thể cảm nhận những lời vừa nói.

"tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng được đáp lại ngay lập tức. có thể con phải chờ đợi, có thể sẽ trải qua những khoảnh khắc cô đơn, nhưng khi con tìm được người phù hợp, khi trái tim hai người hòa vào nhau, lúc đó, junie, con sẽ hiểu được cái cảm giác mà ta đang nói." junhui lắng nghe, lòng cảm thấy một chút xao xuyến. bà min tiếp tục, đôi mắt bà mơ màng như nhìn về một thời đã qua.

"con sẽ hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng có hình dạng hay lời nói rõ ràng. đôi khi, nó chỉ đơn giản là những khoảnh khắc im lặng bên nhau, là sự quan tâm, là những cử chỉ nhỏ nhặt, là cảm giác rằng dù có bao nhiêu sóng gió, con vẫn luôn có một người đứng bên cạnh." bà mỉm cười, nụ cười dịu dàng như một làn gió ấm áp, vỗ về tâm hồn junhui.

"bà ơi, con hiểu rồi." junhui thì thầm, giọng em nhẹ nhàng, như thể đã tìm thấy một chút bình yên trong những lời bà vừa nói.

"tình yêu đến khi con ít ngờ tới nhất, junie à. đừng vội vàng tìm kiếm, hãy cứ sống thật với bản thân, và khi trái tim con đã sẵn sàng, tình yêu sẽ tự tìm đến con." bà min cười hiền, vuốt nhẹ tóc em lần cuối rồi nói.

em ngước mắt lên, dường như thấy một tia sáng nào đó lấp lánh phía xa, như một lời hứa hẹn từ tương lai. junhui không biết liệu tình yêu thật sự của mình có sẽ đến trong đời, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, em cảm nhận được sự an ủi từ bà min, từ tình thương mà bà và các chị dành cho mình. và có lẽ, đó cũng là bước đầu tiên để em học cách yêu chính bản thân mình, để một ngày nào đó, tình yêu thật sự sẽ tìm đến. chỉ là ai mãi không ngờ được rằng, ngày ấy lại đến sớm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro