Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝒄𝒆𝒍𝒆𝒔𝒕𝒊𝒂𝒍;

"ánh sáng của mặt trăng lặng lẽ đổ xuống, như lời thì thầm của đêm, vẽ nên những ký ức chưa bao giờ nguôi ngoai."

junhui đi được một đoạn ra khỏi cồng chợ thì khẽ dừng bước, ánh mắt dõi theo người phụ nữ trung niên trước mặt. bà mặc một bộ y phục thanh lịch, những lớp vải gấm óng ánh dưới ánh nắng sớm càng tôn lên vẻ sang trọng. nhưng điều khiến em chú ý nhất không phải là vẻ ngoài giàu có, mà là đôi tay bà đang ôm đầy túi lớn túi nhỏ, có vẻ nặng trĩu. những món đồ bà xách theo không chỉ là lụa là, gấm vóc, mà còn có cả thực phẩm tươi sống và một ít vật dụng hằng ngày.

"lạ thật, một người như bà ấy sao lại không có gia nhân đi theo giúp đỡ?" junhui thầm nghĩ, lòng không khỏi tò mò. nhìn kỹ hơn, em thấy dáng đi của người phụ nữ có chút vội vã nhưng vẫn toát lên sự tự tôn khó tả. dường như bà cố tình giữ khoảng cách với dòng người qua lại, như muốn tránh thu hút sự chú ý không cần thiết.

một túi đồ bất ngờ tuột khỏi tay bà, rơi xuống đất. trái cây bên trong lăn ra tung tóe khắp nơi. bà khẽ cúi xuống, nhíu mày, nhưng trước khi bà kịp nhặt lên, junhui đã nhanh chóng bước tới.

"để con giúp bà một tay." junhui nhẹ nhàng nói, đôi mắt ánh lên sự chân thành. em cúi xuống, nhặt từng trái cây đặt lại vào túi một cách cẩn thận.

"cảm ơn con, thật may mắn khi gặp được một người tốt bụng như con." người phụ nữ thoáng bất ngờ, đôi mắt bà nhìn em như đang dò xét, nhưng rồi bà mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng không giấu được nét mỏi mệt.

"bà đừng khách sáo. con thấy bà đang mang nhiều đồ như vậy, có cần con giúp bà xách đến đâu không ạ?" junhui ngước lên, nhẹ nhàng đáp.

"nếu được thì con giúp ta mang đến chiếc xe đỗ đằng xa kia nhé." người phụ nữ chỉ tay về phía cuối con đường, nơi một chiếc xe kéo đỗ dưới tán cây lớn. junhui gật đầu, nhanh nhẹn cầm lấy vài túi đồ nặng từ tay bà.

"con đi theo bà." em nói, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần chu đáo.

họ thong thả bước về phía chiếc xe. con đường chợ buổi sáng đông đúc, tiếng người mua bán rôm rả, nhưng cả hai như tách biệt khỏi sự ồn ào ấy. người phụ nữ đi trước, bước chân vững chãi nhưng có chút chậm rãi, có lẽ vì tuổi tác hoặc vì đang suy nghĩ điều gì đó.

"con tên gì vậy?" bà lên tiếng sau vài phút yên lặng, giọng nói pha chút ấm áp lẫn tò mò.

"con họ moon, tên là junhui ạ." em đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn đường.

"junhui... một cái tên đẹp." bà khẽ mỉm cười, đôi mắt lộ rõ sự trầm tư. "con làm việc ở đâu? nhìn con có vẻ không phải người thường xuyên ra chợ thế này."

"dạ, con làm ở một nơi nhỏ thôi, thường chỉ đến chợ vào những lúc cần thiết. hôm nay con đến để mua nguyên liệu làm đèn cho lễ hội." junhui hơi bất ngờ trước câu hỏi. em mỉm cười nhẹ, đáp lời. "bà mua đồ để chúc mừng ai ạ? con thấy bà mua nhiều thứ quá."

"ừ, ta mua để mừng con trai từ chiến trận về."

"con trai bà vừa trở về từ chiến trận ạ?" junhui khẽ hỏi, lòng em bất giác dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả. ý nghĩ về người ấy thoáng qua tâm trí, khiến trái tim em đập nhanh hơn.

đúng vậy." người phụ nữ gật đầu, nụ cười trên môi tràn đầy tự hào lẫn yêu thương. "nó đã xa nhà nhiều tháng trời, nay trở về bình an, ta không thể không chuẩn bị chu đáo để chào đón."

"chắc hẳn bà rất nhớ con trai mình." junhui mỉm cười, ánh mắt hơi cụp xuống để giấu đi cảm xúc vừa thoáng hiện.

"phải, rất nhớ." bà đáp, giọng chậm rãi. "nhưng ta cũng lo nữa. những nơi nó đi qua không hề dễ dàng. chỉ mong lần này nó có thể ở nhà lâu hơn một chút, không phải rời đi quá sớm."

junhui không biết phải đáp lại thế nào. những lời bà nói như gợi lên hình ảnh của wonwoo, người đã rời đi cách đây không lâu. liệu người ấy có đang an toàn? có nhớ em như em nhớ người ấy không? em cứ ngẩn ngơ như vậy đến khi họ đến gần chiếc xe, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục đơn giản vội vàng bước tới.

"phu nhân, để con giúp!" anh ta cúi đầu, vội nhận lấy những túi đồ từ tay junhui và người phụ nữ.

"cảm ơn con, junhui." bà nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy cảm kích. "nếu có duyên, ta hy vọng sẽ còn gặp lại con."

junhui về đến nhà, đặt túi nguyên liệu lên bàn, cởi chiếc áo khoác ngoài rồi nhanh chóng chạy vào phòng. trái tim em dường như vẫn còn vương vấn chút dư âm từ cuộc trò chuyện lúc sáng, nhưng em gạt đi, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt: làm chiếc đèn hoa đăng của riêng mình. em bắt đầu với khung tre nhỏ gọn, từng nhịp tay cẩn thận uốn nắn sao cho khung tròn đều. lớp giấy mỏng màu trắng ngà được dán tỉ mỉ quanh khung, để lại một khoảng trống nhỏ bên dưới để đặt nến. junhui chọn giấy ngũ sắc để trang trí, cắt thành những hình hoa nhỏ xinh, dán lên mặt đèn như điểm tô cho ánh sáng bên trong thêm lung linh.

đôi khi, tay em ngừng lại giữa chừng, ánh mắt xa xăm hướng về phía cửa sổ. tối nay, em sẽ viết điều ước nào lên chiếc đèn này? liệu điều ước ấy có đủ mạnh mẽ để đến được với người em mong nhớ?

sau vài giờ chăm chút, chiếc đèn hoa đăng hoàn thành. nó nhỏ nhắn, đơn giản nhưng lại mang một vẻ đẹp riêng, tựa như đại diện cho chính em vậy. junhui khẽ mỉm cười, đặt chiếc đèn sang một bên, rửa tay và chuẩn bị để ra bờ sông tham gia lễ hội. đêm nay, giữa ánh sáng lấp lánh của muôn vàn chiếc đèn khác, em hy vọng sẽ tìm thấy một tia sáng dành riêng cho mình.

ánh trăng tròn vành vạnh vươn lên cao, chiếu rọi khắp nhân gian, nhuộm một màu bạc mơ màng lên dòng sông lặng lẽ. trong khung cảnh huyền ảo ấy, nơi dòng sông như được dát bạc dưới ánh trăng, người người đổ về bờ sông để tham gia lễ hội thả đèn hoa đăng. ánh sáng từ hàng nghìn chiếc đèn lồng phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một vũ điệu lung linh như thể cả bầu trời đầy sao đã rơi xuống trần thế. tiếng trẻ con cười đùa, tiếng các cặp đôi thì thầm bên nhau, và những lời cầu nguyện vang lên cùng làn gió, hòa quyện thành một bản nhạc sống động. những chiếc đèn hoa đăng mang theo ước nguyện của từng người được nhẹ nhàng thả xuống dòng nước, trôi dần ra xa như mang theo mọi hy vọng và mơ ước.

junhui đứng giữa dòng người đông đúc, tay khẽ giữ chiếc đèn hoa đăng mà em đã cẩn thận làm suốt buổi sáng. màu sắc rực rỡ của lễ hội càng làm tôn lên bóng dáng của một người, đứng bên bờ sông, tay nâng chiếc đèn hoa đăng. mái tóc đen dài của em khẽ tung bay trong làn gió nhẹ, đôi mắt sắc nét phản chiếu ánh sáng từ đèn lồng, tựa như ánh trăng soi rọi giữa đêm đen. moon junhui, cái tên đẹp như ánh trăng mà người ta thầm thì truyền tai nhau, đứng đó tựa một bức họa hoàn mỹ. làn gió thổi qua chiếc áo mỏng manh màu trắng của em, làm nổi bật dáng vẻ thoát tục như tiên tử giáng trần.

trong lòng, em có chút háo hức nhưng cũng không giấu được sự bồn chồn. liệu lời nguyện cầu của mình sẽ đến được với ai đó không? liệu điều ước của mình có trở thành hiện thực? em bước dọc bờ sông, tìm một chỗ yên tĩnh hơn để thả đèn. người ta thường nói, khi mình mong đợi một điều gì đó, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn bình thường, nhưng hôm nay, dường như mọi khoảnh khắc lại như kéo dài vô tận. từng bước chân của em in trên nền đất, hòa vào những tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng, lòng dâng lên một nỗi nhớ khôn nguôi.

"junhui!"

giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau khiến bước chân em khựng lại. em quay người lại, đôi mắt mở lớn, trái tim như ngừng đập. người ấy... đang đứng đó, dưới ánh trăng, trong bộ y phục giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất khó lẫn. trái tim junhui đập rộn ràng trong lồng ngực, như muốn xóa tan cả không gian yên tĩnh dưới ánh trăng. em nhìn người đứng trước mặt, ngỡ ngàng như không dám tin vào đôi mắt của mình.

"tướng quân jeon..." giọng nói của em khẽ run, như hòa vào tiếng gió thoảng bên bờ sông.

"là ta." wonwoo bước thêm một bước về phía trước, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự dịu dàng ấy. "ta đã trở về với em đúng như lời hứa."

chẳng chậm trễ một giây phút nào, em chạy đến và được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của người kia. vòng tay của wonwoo ôm chặt lấy junhui như thể không muốn buông ra nữa. cảm giác ấy, ấm áp, vững chãi, như một chiếc chăn mềm mại phủ lên trái tim đang đập loạn nhịp của junhui. dưới ánh trăng, hình ảnh của họ hòa vào nhau, như một bức tranh tuyệt đẹp, tĩnh lặng nhưng đầy sức sống. từng sợi tóc mềm mại của junhui bay theo gió, chạm vào gò má của wonwoo, làm dịu đi những cảm xúc mãnh liệt trong lòng anh.

"ngài... từ khi nào?" không gian xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ. junhui bối rối không biết phải nói gì.

"ta vừa về sáng nay. nhưng ta nghĩ, nếu không đến đây ngay, ta sẽ bỏ lỡ một điều quan trọng." wonwoo nói, giọng điềm đạm nhưng ánh mắt lại chứa đựng muôn vàn tâm sự.

"quan trọng đến vậy sao?" junhui không biết điều gì thôi thúc mình hỏi, nhưng em vẫn cất lời.

"rất quan trọng." wonwoo đáp ngay, không chút do dự. hắn khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi mà chỉ những người thật sự thân thiết mới từng thấy. "ta không muốn chỉ nhìn thấy em từ xa nữa."

câu nói ấy như chạm vào một góc sâu trong lòng junhui, nơi em cất giữ những cảm xúc mơ hồ và cả những hy vọng không dám thừa nhận. ánh trăng soi sáng đôi mắt em, làm chúng long lanh như hồ nước phản chiếu cả bầu trời đêm.

"ngài..." junhui nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.

"ta có thể đi cùng em không? đêm nay, ta muốn thả một điều ước, cùng với em." wonwoo nhẹ nhàng đưa tay, như muốn chạm vào bàn tay đang cầm đèn hoa đăng của em.

"vậy chúng ta cùng thả đèn nhé." junhui mỉm cười, tay em khẽ đưa cho wonwoo chiếc đèn hoa đăng vừa được thả đầy ước vọng.

"được, ta sẽ cùng em ước điều đó." wonwoo nhẹ nhàng nhận lấy chiếc đèn, ánh mắt anh đầy dịu dàng và thấu hiểu.

wonwoo không biết từ lúc nào đã nắm trọn bàn tay em trong lòng bàn tay hắn. cảm giác ấm áp lan tỏa từ những ngón tay lồng vào nhau, như một sợi dây kết nối vô hình, vững chắc và bền lâu. wonwoo nhìn xuống tay mình, vẫn giữ chặt bàn tay junhui như thể sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến trong đêm tối. cảm giác này, chẳng phải là điều mà hắn đã ao ước suốt bao lâu sao?

cả hai bước đến gần bờ sông, nơi những chiếc đèn hoa đăng đã được thả lênh đênh trên mặt nước, phản chiếu ánh sáng lung linh dưới vầng trăng. wonwoo và junhui đứng cạnh nhau, tay nắm chặt, cùng nhau thả đèn xuống nước. những ngọn lửa bập bùng ánh lên, như những ước nguyện của họ bay lên cao, hòa cùng vầng trăng sáng. cả hai đứng đó, giữa không gian rộng lớn của đêm, chỉ có ánh sáng từ những chiếc đèn hoa đăng và vầng trăng chiếu rọi. dòng sông lặng lẽ, nhưng trong khoảnh khắc này, nó như chứng kiến một câu chuyện không lời, một sự kết nối giữa hai người, giữa junhui và wonwoo.

"điều ước của em là gì?" wonwoo hỏi, mắt không rời khỏi chiếc đèn đang trôi dần xa.

"cũng không có gì nhiều cả." junhui không trả lời ngay lập tức. em nhắm mắt, cảm nhận hơi thở ấm áp của người bên cạnh, rồi thì thầm. "em mong tất cả người em yêu thương đều được bình an và hạnh phúc."

"còn ngài?" junhui nhẹ nhàng quay sang, không thể không hỏi. em cảm nhận được sự im lặng của wonwoo, như thể hắn đang giấu đi một điều gì đó trong lòng.

"ta cũng chỉ mong thế giới được hạnh phúc." wonwoo mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn xa xăm vào dòng sông, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời chính xác cho chính mình.

lời nói của hắn thật nhẹ nhàng, nhưng lại đầy quyết tâm và chân thành. junhui không thể không cảm nhận được sự sâu sắc trong từng câu chữ. em nhẹ nhàng xiết chặt tay hắn, như thể muốn nói rằng những gì hắn vừa chia sẻ đã chạm đến trái tim mình. khoảnh khắc ấy, giữa không gian lặng yên của đêm, chỉ còn lại những ánh đèn hoa đăng trôi dập dờn trên mặt sông và vầng trăng cao vút trên bầu trời, chứng kiến một tình yêu nhẹ nhàng nhưng kiên định đang được vun đắp từng ngày, từng giờ. junhui và wonwoo đứng đó, tay nắm tay, trong sự an yên của đêm tối, trái tim họ như đang đập cùng một nhịp.

"à, ta quên mất..." wonwoo lấy từ trong áo ra một chiếc trâm cài tóc. "cái này, là món quà mà ta hứa sẽ mang về tặng em."

junhui nhìn chiếc trâm cài tóc mà wonwoo đưa cho mình, lòng bất ngờ và cảm động. chiếc trâm được chạm khắc tinh xảo, với những họa tiết hoa văn mềm mại, ánh bạc lấp lánh dưới ánh trăng, khiến nó trở nên nổi bật và đầy kiêu sa. được chế tác tinh xảo, chiếc trâm mang hình dáng một đóa hoa sen nở rộ, cánh hoa mỏng manh như vừa mới chớm nở, với những viên đá quý lấp lánh gắn trên đó, phản chiếu ánh sáng huyền bí từ vầng trăng. cảm giác ấy như một sự kết nối giữa đất trời, giữa quá khứ và hiện tại, giữa những gì đã qua và những ước mơ còn dang dở.

"đẹp quá..." junhui khẽ nói, mắt sáng lên khi nhìn món quà, nhưng không thể không cảm nhận được sự ấm áp ẩn chứa đằng sau nó.

"khi ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, ta đã nghĩ đến em ngay tức khắc." wonwoo mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt hắn nhìn vào chiếc trâm, rồi lại nhìn junhui với vẻ ân cần. "ta đã nghĩ rất lâu về món quà này, muốn nó thật đặc biệt, như cách mà em đã luôn đặc biệt đối với ta."

junhui cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, một phần vì sự bất ngờ, phần còn lại là vì sự chân thành trong từng lời nói của wonwoo. món quà này không chỉ là vật phẩm, mà là một dấu ấn của tình cảm sâu sắc mà hắn dành cho em.

"em không nghĩ ngài sẽ nhớ lời hứa ấy đâu." junhui nhìn chiếc trâm cài trong tay wonwoo, đôi mắt long lanh đầy xúc động.

"chỉ cần là hứa với em, ta sẽ không bao giờ quên." wonwoo mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định. hắn nhẹ nhàng đưa chiếc trâm về phía junhui, mắt không rời khỏi em.

"em sẽ giữ nó, như một lời hứa của chúng ta." junhui thì thầm, tay nhẹ nhàng nhận chiếc trâm, cảm giác như mình đang cầm trong tay cả trái tim của người mình yêu.

khoảnh khắc ấy thật sự như ngưng đọng trong thời gian, khi ánh sáng từ chiếc trâm hoa sen phản chiếu lên khuôn mặt junhui, tỏa ra một vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa kiêu sa, như ánh trăng giữa đêm tối. mái tóc đen dài của em được chạm nhẹ nhàng, mang lại một cảm giác thật mềm mại, mượt mà dưới bàn tay của wonwoo. những sợi tóc óng ánh dưới ánh sáng của chiếc trâm, tựa như từng tia sáng nhỏ trong đêm tối, mang đến một vẻ đẹp dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ.

wonwoo đứng đó, ngắm nhìn junhui trong giây phút yên lặng, cảm giác như trái tim hắn đang đập cùng nhịp với trái tim em. hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự bình yên và trọn vẹn như lúc này. bên cạnh junhui, mọi nỗi lo âu, mọi căng thẳng của thế giới bên ngoài đều biến mất. chỉ còn lại những cảm xúc thuần khiết, những lời chưa nói, và tình yêu dâng đầy trong lòng hắn.

cả hai đứng đó, tay trong tay, lặng lẽ thả đèn hoa đăng xuống dòng sông, theo dòng nước, như những ước nguyện của họ bay xa vào đêm tối, hòa quyện với ánh trăng sáng và những vì sao lấp lánh trên bầu trời. trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều trở nên hoàn hảo, như thể tất cả đều được an bài, và họ sẽ cùng nhau bước tiếp trong hành trình đầy yêu thương phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro